Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 229: Một cước

- Chuyện gì um xùm phía trước thế?

Văn hỏi Linh.

- Tui có phải bà biết tuốt đâu mà chuyện gì bạn cũng quay sang hỏi thế? Nãy giờ tui cũng đứng đây với bạn chứ có biết gì hơn đâu?! Mà thôi, lên xem thế nào.

Nói rồi, cô bé không kiềm được cơn tò mò, kéo tay thằng Văn chạy lên trước. Thằng Văn còn phải kéo theo cái vali to tướng, rốt cuộc trong lúc bị kéo, cái vali quăng quật lung tung, đập vào chân các học sinh khác. Nhiều tiếng la oai oái vang lên, nhưng không ai dám gây sự với Linh.

Chạy lên phía trước, có tiếng giáo viên phụ trách đang tranh luận với một ai đó.

- Chị Bình, chị nói xem? Phía bọn chị đã xếp cho trường Kình Ngư vào dãy nhà này rồi, giờ em học sinh này còn muốn ngăn cản, là sao?

Bình, là cô giáo của Hải Dương, phụ trách hướng dẫn cho đoàn Kình Ngư. Bỗng nhiên sự việc xảy ra thế này, cô cũng không biết nên làm thế nào. Bởi người học sinh trước mặt, không phải là học sinh của trường, mà là học sinh của Vô Cực.

- Bọn Kình Ngư là một lũ nhà quê, còn dám tranh nhà với bổn thiếu gia? Bổn thiếu gia muốn ở nơi này, không muốn chung đụng với lũ lợn hôi thối bọn bay. Mấy bé nữ sinh xinh xinh ở cùng còn được, bọn lợn kia cút đi chỗ khác cho tao!

- Em... em... ở đây có cả các giáo viên, em ăn nói lễ phép chút được không? Trường của cô đã sắp xếp cho đoàn Vô Cực khu nhà đẹp nhất rồi còn gì...

Bốp!!

Một cái tát vang lên. Cô giáo Bình bị tên học sinh này thẳng tay tát một cái.

- Tiện nhân, còn muốn bổn thiếu gia lễ phép?! Không biết tao là ai hả?! Tao nói cho mày nghe, bố mày tên là Vương Thế Kiệt, ông già tao tên là Vương Kiệt, là Thứ sử của toàn bộ cái châu Quy Hoá này. Mày là ai mà dám bảo tao lễ phép, hả?!!!

Trước sự việc này, cả giáo viên phụ trách bên Kình Ngư cũng đều sững sờ. Đám học sinh càng chết lặng. Ai cũng thấy căm phẫn vì cái thằng xấc xược này, nhưng không ai dám đứng ra.

Vương Thế Kiệt, con trai Thứ sử châu Quy Hoá, lại còn miễn cưỡng xem là hậu duệ của Vương tộc. Một thằng con ông cháu cha chính hiệu.

Nếu có Vương Minh Quang ở đây, hẳn sẽ nhận ra thằng oắt này, nhưng giờ thì...

- Một, hai, ba, dzô!!!

- Một, hai, ba, uống!!!

Trong phòng hiệu trưởng của Bùi Kiến Huy, bày ra 6 mâm tiệc rượu ê hề. Không chỉ các viện trưởng, mà các tai to mặt lớn khác đều có mặt. Sự có mặt của quản lý nhân sự Thanh Hải, Trương Minh Quang, nói là cần thì cũng không cần thiết, nói là có mặt cho vui thì cũng không ai nói gì.

Vương Minh Quang đưa chén, mời giám đốc Thịnh Doanh Trần Thịnh một cái đầy ẩn ý.

Hai thế lực này, Thịnh Doanh và Thanh Hải, đều là hai ông lớn đất Hải Thành.

- Giám đốc Thịnh, lần này nữ tử đi thi, chúc cho kết quả như ý!

- Không dám không dám, chỉ mong con bé đừng làm xấu mặt trường Kình Ngư là tôi đã vui lắm rồi!

Trần Thịnh cũng đã hơi hơi chếnh choáng, cầm ly rượu uống một ngụm.

Hiệu trưởng Kình Ngư Nguyễn Văn Khoái thấy vậy, cũng cầm ly rượu chạy tới.

- Anh Thịnh, có em Trần Phương Linh đại diện cho trường, cũng là vinh hạnh của cả nhà trường! Những năm tới, nhà trường nhất định sẽ trọng điểm bồi dưỡng!

- Khà khà! Trăm sự nhờ thầy!!

Trần Thịnh vừa nâng cốc với thầy Khoái, vừa âm thầm nghĩ ngợi.

“Năm tới, con bé còn học ở Hải Thành nữa sao?”
- Cái thằng Vương Thế Kiệt này, bố láo thật chứ?

- Nó cậy nó là con của bố nó, đến giáo viên cũng dám đánh!

- Sao Vương tộc lại sinh ra cái loại súc sinh thế này chứ?

- Pfff!! Vương tộc cái đéo gì? Nó chỉ là họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới, dám cá là Âm Dương Long Huyết cũng không có!

- Một mình nó mà dám lấy cả dãy nhà này? Còn không thèm coi Kình Ngư ta ra cái gì!

- Chúng ta chẳng phải vẫn có Long đại ca, vẫn có Nguyệt đại tỉ đó sao? Sợ chó gì thằng mất dạy này!

- Nói mới nhớ, Long đại ca đâu rồi ấy nhỉ?
- Trốn vào nhà vệ sinh thế này, cưng không thấy xấu hổ với cả trường à?

Lý Thanh Long giật mình nhìn lên gương. Đã thấy Cầm Dạ Nguyệt cười cười đứng đó.

- Chẳng phải nhờ ơn bà chị đó sao? Đợi đến lúc tui đứng trên sân khấu múa múa may may, lúc đấy còn nhục hơn nữa! Giờ thì càng ít ra mặt càng tốt chứ sao. Chứ họ Lý nhà tôi, sợ đếch gì cái dòng họ Vương đểu ấy! Mà sao bà chị không ra giúp đỡ các đồng học đi?

- Đâu phải chị mày không muốn, mà là đã có người làm rồi đó.

- Ủa? Ai vậy?

- Một bé cũng mang họ Vương đó, hì hì.
Linh thật sự muốn phát điên rồi. Từ lúc lên đường đi khỏi Kình Ngư, cô bé đã luôn dặn mình, phải để mắt tới thằng này mọi lúc mọi nơi. Vậy nên dù có hỗn loạn đông đúc thế nào, cô vẫn nắm chặt tay thằng này, không để nó đi lung tung.

Ấy thế mà mới giây trước nó vẫn còn ở đằng sau mình, giây sau nó đã chễm chệ đứng ở chỗ kia, đối mặt với Vương Thế Kiệt rồi.

- Anh làm thế là sai rồi.

- Hả? Cái gì? - Vương Thế Kiệt nheo nheo mắt, hất cằm nhìn thằng nhóc trước mặt. - Mày nói cái gì cơ?

- Anh làm thế là sai rồi. Đánh giáo viên, là láo lắm.

- Pfff!!

Tiếng phì cười không thể nhịn nổi, vang lên. Không phải Vương Thế Kiệt phì cười, mà là đám học sinh Kình Ngư không nhịn nổi. Thằng Vương Thành Văn, từng bắt cô giáo nó phải quỳ xuống xin lỗi đấy, giờ lại đi dạy đời người khác. Đúng là súc sinh sinh ra để trị súc sinh mà!

Nhưng nghe tiếng cười này, Vương Thế Kiệt lại tưởng mình đang bị cười nhạo. Hắn điên tiết.

- Ranh con!

Hắn vung tay lên, như muốn tát cho thằng nhóc này một cái.

Bốp!!

Một cái gót chân, đã không biết từ khi nào, phang thẳng vào thái dương hắn.

Chỉ nghe bịch một tiếng, con trai ngài Thứ sử Quy Hoá, Vương Thế Kiệt, nằm lăn quay ra mặt đất, sùi bọt mép, mắt trợn trừng.

Thằng nhóc Vương Thành Văn vẫn đứng đó, bảo trì tư thế thu cước.

Kim Kê Cước, Kim Kê Đảo Sơn.

Mọi tiếng cười, không hẹn mà cùng, im bặt.

Im lặng tuyệt đối.

=============

Hồi đầu không phải ta up truyện lên web này đâu, là ai đó không rõ, nhưng ngta gắn mác truyện là 16+. Bản thân ta thấy truyện của ta quá trong sáng và phù hợp với tuổi thơ, nên ta sửa lại độ tuổi là 5+. Truyện rất trong sáng mà ~~.