Mấy đứa ngồi dưới đang bàn tán, phía trên sân khấu người ta cũng đã giới thiệu sơ qua về 3 học sinh này.
- Học sinh Bắc Hà, có vẻ không to cao lắm nhỉ?
- Ừ, nhìn anh Thiên Trúc kia còn cao ráo chút, nhưng nhìn chung thì dáng người bọn họ đều nhỏ nhắn cả.
- Học sinh Bắc Hà sang đây lần này đều giống thư sinh áo vải hơn.
- Bảo sao không dám tham gia Hội thao với bên mình!
- Các chú đừng nhầm, đấy là người Giang Hạ nên mới nho nhã thư sinh vậy thôi. Bắc Hà có tổng cộng 14 lãnh thổ, mỗi lãnh thổ lại có tộc người, có phong tục, có khí hậu khác nhau. Các vùng lãnh thổ phương Bắc, đặc biệt là lãnh thổ Mông, tộc người Mông ở đó, sinh ra trên lưng ngựa, chết cũng trên lưng ngựa, là những chiến binh thiện chiến nhất trên chiến trường. Đám đó thể tạng đều to như gấu, cơ bắp cuồn cuộn, cưỡi ngựa bắn tên thì bách phát bách trúng! Các chú có biết dãy trường thành của Thổ Hành Kinh chứ?
- Biết, nổi tiếng vậy mà, sao lại không biết chứ.
- Vậy các chú có biết, người Bắc Hà phải xây một dãy trường thành khổng lồ như vậy, để làm gì không? Chính là để cản bước người Mông tiến xuống phương Nam đó. Mà không được, vì người Mông đã từng giẫm nát cả trường thành, chinh phạt xuống những vùng lãnh thổ phương Nam! Nơi họ đi qua, không một ngọn cỏ nào có thể mọc!
- Ghê vậy sao? Rồi sau đó thì sao nữa?
- Sao ấy hả? Bắc Hoàng đời thứ 30 phải chạy sang Đại Nam ta cầu cứu, nhờ ta viện trợ đánh đuổi người Mông. Thế là một mãnh tướng Đại Nam qua đó chỉ huy đánh đuổi quân Mông chạy tuốt về phương Bắc, sau đó biến họ thành một vùng tự trị của Bắc Hà.
- Chậc chậc, dân Bắc Hà cùi thật đấy.
- Nói nhỏ thôi, đám Bắc Hà nghe thấy bây giờ đấy.
…
Đâu đó trong đám đông, đoạn tranh luận này vang lên, sau đó truyền ra khắp nơi, đại ý là dân Bắc Hà thật cùi, không đáng để so với dân Đại Nam.
Trên sân khấu, sau khi giới thiệu xong, 3 đại diện của Bắc Hà vẫn đứng đó chờ đợi. Lúc này, Đàm Đức Vũ mới bước lên.
- Cám ơn bài phát biểu vô cùng cảm động của thầy Châu. Trước mặt 3 ngôi sao sáng của Giang Hạ đây, Đàm Đức Vũ tôi cũng xin phép được giới thiệu 3 đại diện có thành tích nổi bật nhất của Hải Thành trong năm vừa qua!
Lúc này, tiếng vỗ tay còn rầm rộ hơn trước.
Từ phía bên kia sân khấu, ba học sinh lần lượt bước lên.
Lúc này, từ dưới đám đông, dần dần xuất hiện tiếng hô vang dội.
“Vũ Hải Phong!”
“Vũ Hải Phong!”
“Vũ Hải Phong!”
…
Tiếng hô cứ như vậy lặp đi lặp lại, át đi mọi loại âm thanh khác. Hiển nhiên, có thể lấy số lượng đông đảo để át đi tất cả, chỉ có học viện Hải Dương mới có thể làm được.
Vũ Hải Phong, cao 1m97, kiện tướng thể thao của trường, là học sinh duy nhất còn đang học cấp 3 mà được tuyển vào đội tuyển bóng rổ chuyên nghiệp của thành phố. Thành tích thể thao đáng nể, nhưng về mặt học tập, cũng là thủ khoa các môn Khoa học.
Ở Hải Dương, Vũ Hải Phong được đông đảo chị em xưng tụng là “nam thần”, sau đó danh xưng này lan truyền tới tất cả học viện.
Linh huých vào tay thằng Văn.
- Để ý kĩ vô. Nếu bạn thi đấu Hội thao, nhất định sẽ đối đầu với anh ta. Bóng rổ, bóng chuyền, bóng đá, võ thuật, điền kinh..., anh ta đều là chiến thần bất bại đó!
- Ừm. Nhìn vóc người là thấy vô cùng lợi hại rồi.
- Tất nhiên!
- Nhưng chưa có nhiều dữ kiện để kết luận lắm, còn xem anh ta chơi bóng như thế nào đã.
- Hứ! Được tuyển vào đội tuyển thành phố đó, còn cần xem xét sao?
- Không có nghĩa là anh ta không thể bị đánh bại.
Đối với Vũ Hải Phong, Văn mới chỉ biết có vậy. Nếu không biết đủ nhiều về người khác, nó sẽ không phán đoán quá nhiều.
- Nếu anh Thiên Anh tham gia, thì còn sợ gì tên Hải Phong đó chứ!
Linh nghiến răng cáu kỉnh.
- Anh Thiên Anh, từng đấu với anh ta rồi sao?
- Hội thao năm ngoái. Đối đầu võ thuật. Thua sát nút mà thôi. Nhưng sau trận đó, cả hai đều kiệt sức tới mức không thể tham gia các môn khác được nữa. Mà Hải Dương không có Vũ Hải Phong, còn có nhiều thiên tài khác, nên không bị ảnh hưởng mấy. Còn trường mình, vì không có anh Thiên Anh, nên thua bét nhè hết cả!
- Chẳng phải còn anh Lê Thanh Bình đó sao?
- Hở? Anh Bình đó hả? Kĩ năng chỉ vừa đủ mức cơ bản, làm được gì chứ?!
- Mình không nghĩ vậy đâu. Kĩ năng đủ mức cơ bản, đã là rất tốt rồi. Chẳng qua là chưa có chiến thuật phù hợp để hỗ trợ anh ấy thôi.
- Bạn thật sự tin Lê Thanh Bình có thể làm nên chuyện?
- Xác suất không cao lắm, nhưng không phải là không thể. Mình còn cần quan sát các trường khác chơi thế nào đã.
Không hiểu sao, nói chuyện với thằng Văn khiến Linh cảm thấy vô cùng khó chịu, vì cái sự thẳng thắn quá đáng của thằng này. Nhưng cũng chính vì nó quá thẳng thắn, nên mỗi lần nó khẳng định điều gì đó, Linh đều cảm thấy vô cùng đáng tin cậy. Nếu nó đã nói có cơ hội cho Kình Ngư chiến thắng, vậy thì Linh vô cùng yên tâm về điều đó.
- Cố gắng lên.
- Ừm.
Gật đầu xong, nó liếc mắt nhìn người tiếp theo, đi sau Vũ Hải Phong. Người này thì khỏi cần phải giới thiệu, vì nó đã gặp rồi.
Chính là Vương Thế Kiệt.
Nhìn mặt thằng này, còn đang bất mãn vì lời tung hô dành cho Vũ Hải Phong.
- Vương Thế Kiệt, cũng có tham gia Hội thao thì phải? - Lần này, Linh quay sang hỏi Cầm Dạ Nguyệt.
- Đúng thế, nhưng thằng này vốn tính thiếu gia, sẽ không muốn đổ mồ hôi vào mấy môn đồng đội đâu. Dám cá nó sẽ ngồi dự bị suốt thôi. Nhưng chị biết chắc, có một lĩnh vực nó sẽ tham dự.
- Chị muốn nói là, giải đấu mở rộng đó à?
- Đúng thế. Lần này Hải Thành với Giang Hạ giao lưu, tại các môn học thì mỗi bên lại có một ưu thế riêng, giao lưu như vậy thì chẳng ai thắng được ai. Giải đấu mở rộng mới là nơi học sinh trổ hết năng lực của mình ra. Kiến thức trong đầu có nhiều đến đâu chăng nữa, chẳng phải đều là để biến thành chiến lực sao? Nên giải đấu lần này mới là trọng tâm của sự kiện.
- Chị có tham gia không?
- Tất nhiên là không rồi. Trông chị mày giống loại người thích động tay động chân lắm à? Hì hì. Chị có cho phép thằng Long tham gia, nhưng hình như nó không khoái lắm. Nó bảo không có Trần Thiên Anh, thì nó cũng không muốn đánh.
- Vậy chị nghĩ Hải Thành mình có cơ hội thắng không?
- Vũ Hải Phong hoặc là Vương Thế Kiệt, đều có cơ hội. Nhưng Triệu Thiên Trúc bên kia cũng thế.
Ngồi một góc gần đó, Thu Mai nhìn lên Vũ Hải Phong mà xao xuyến cả người. “Cùng họ Vũ, tên cũng na ná nhau, mà sao Vũ Hải Phong với Vũ Hải Hùng lại một trời một vực thế nhỉ?”.
Cứ như muốn rụng trứng vì U23 ấy nhỉ. =)))