- Chú mày cũng xem trận vừa rồi hả?
Vừa ra khỏi nhà thể chất, Quang đã chạy tới chỗ nó.
- Phía Duyên Hải, hình như cũng có chút ý tưởng.
Văn không trả lời của hỏi của Quang, mà nói ngay ra suy nghĩ của nó.
- Ừm, đúng vậy, chỉ tiếc là không đủ khả năng để thực hiện. - Quang gật gù.
- Có thể là do trình độ tuyển thủ, cũng có thể là do cách triển khai chăng? - Văn lại nói.
- Là vì người phòng thủ kèm chưa đủ sát, để thằng Hải Phong đó qua dễ quá. Nếu ép hắn rê bóng được vào sâu hơn, không gian xoay xở sẽ giảm đi rất nhiều.
- Cũng có thể do cách các trung phong phản ứng...
- Nè nè nè! Gượm đã! - Linh lên tiếng ngăn chặn cái cuộc thảo luận khó hiểu này lại. Văn với Quang, càng ngày nói chuyện càng ăn ý tới mức cô bé không theo kịp. - Nói từ từ giải thích chút coi! Duyên Hải vừa rồi có ý tưởng gì, thực hiện ra làm sao? Sao chẳng ai nhận ra?
Quang quay đầu lại.
- À, vừa rồi bên Duyên Hải sử dụng phòng thủ khu vực suốt 2 hiệp đầu, chính là để xem xét thái độ của Hải Dương đối với át chủ bài Vũ Hải Phong như thế nào. Suốt 2 hiệp đầu, khi phải đối mặt với phòng thủ khu vực, Vũ Hải Phong không được phép tấn công mà phải trả bóng lại cho đồng đội, sử dụng phối hợp để ghi điểm. Thái độ của phía Hải Dương như vậy khá cẩn thận, nhưng lại để lộ ra tâm lý háo thắng của Vũ Hải Phong. Tên này có vẻ ra sân là để được chơi bóng rổ hết mình, chứ không phải là ngồi chờ đồng đội giành chiến thắng.
- Ý anh nói, là Duyên Hải muốn đẩy Vũ Hải Phong vào trạng thái nôn nóng? Nhưng để làm gì chứ? Kết quả chẳng phải vẫn thảm bại đó sao? - Linh nheo mày.
- Từ từ đã cô nương, giải thích cho xong đã! Hiệp 3 là hiệp mà sự khao khát muốn được chơi của Vũ Hải Phong đã lên tới cực hạn, và PG cũng liên tục dồn bóng cho cậu ta. Điều này chứng tỏ PG bên Hải Dương khá nghe lời Vũ Hải Phong, và cách cậu ta một mình chấp 5 lúc nãy cũng thể hiện lối chơi cá nhân của mình. Đây mới chính là điều mà Duyên Hải nhắm tới. Đối đầu với một cá nhân, vẫn dễ dàng hơn đối đầu với 5 con người ăn ý. Đặc biệt là pha bị 4 trung phong ép góc như vậy, cậu ta vẫn không ngần ngại ghi điểm, thật ra là sai hoàn toàn. Pha đó, chuyền ra cho đồng đội bên cánh là tốt nhất, bọn họ có đủ khoảng trống để ném rổ, an toàn hơn rất nhiều.
- Đó là do kĩ năng của Vũ Hải Phong quá tốt đó thôi. - Linh nói.
- Đúng vậy, pha đó đã chứng tỏ rằng khả năng của Vũ Hải Phong đủ sức một mình một bóng, không cần tới đồng đội, nghiền nát hết mọi đối thủ. - Quang gật đầu.
- Vậy còn làm sao chơi? - Linh băn khoăn.
- Cái này, - Văn giờ mới xen vào, - Là vì phía Duyên Hải làm chưa tốt.
- Chưa tốt ở điểm nào?
- Hai hiệp đầu phòng thủ khu vực, không nên để bị dẫn trước quá xa như vậy. Dù bóng rổ là môn thể thao tấn công dễ hơn phòng thủ, khả năng tấn công của Hải Dương cũng rất khó ngăn cản, vậy thì nên lấy công bù thủ. Tức là đối phương ghi 20 điểm, thì bên mình phải ghi được 10 – 15 điểm. Trận vừa rồi, sức công của Duyên Hải đã kém sẵn, thì không thể nào giành chiến thắng.
- Vậy thôi sao?
- Không, còn điểm chưa tốt thứ hai, chính là sau khi giữ được một khoảng cách không quá xa với Hải Dương, sẽ dễ dàng kích thích Vũ Hải Phong chơi bóng kiểu cá nhân hơn. Tới lúc này, với 4 người ở dưới rổ và 1 người kèm chính, đáng lẽ sẽ có cách tốt hơn để ngăn chặn Vũ Hải Phong ghi điểm.
Quang gật gù.
- Đúng vậy, cường giả không phải là kẻ mạnh, mà là kẻ biết biến những thứ yếu kém thành mạnh mẽ. Với một đội hình đầy rác rưởi đi nữa, cũng không phải không có cách đánh bại Hải Dương.
Đội bóng Duyên Hải vừa khóc lóc ra về, chợt nghe đâu đó có chữ “đội hình rác rưởi”, trừng mắt nhìn xung quanh.
Linh mặc kệ cái đội bóng kia, lại tiếp tục thắc mắc.
- Vậy với Kình Ngư, bạn có tin là sẽ làm được chứ?
- Làm cái gì?
- Thắng được Hải Dương?
Văn ngẫm nghĩ một chút. Nó đang nhớ lại từng tuyển thủ bên phía mình, và khả năng của họ. Nó đã dành rất nhiều thời gian để quan sát cả đội chơi bóng.
- Chúng ta chẳng phải có Lê Thanh Bình đó sao? - Nó nói.
- Hở?! Bạn nghĩ ông Bình đó có thể thắng được Vũ Hải Phong?
- Thắng được Vũ Hải Phong thì mình chưa chắc, dù sao cũng chưa chơi cùng anh ta bao giờ. Nhưng ít nhất, có thể áp dụng lại chiến thuật của Duyên Hải, và trong 2 hiệp đầu, sẽ đủ sức để ghi điểm và bám đuổi bọn họ.
- Kình Ngư có thể bám đuổi Hải Dương? Thật không vậy? - Linh tròn mắt.
Ngẫm nghĩ thêm chút nữa, Văn trả lời.
- Nếu mình có mặt trên sân.
- À, chuyện này có gì là khó đâu! - Linh mỉm cười đầy ẩn ý.
Hội thao không chỉ có mỗi môn bóng rổ. Ngay sau trận đấu bóng rổ vừa rồi, lại là một trận bóng đá. Lần này, là Kình Ngư xuất trận.
- Anh em! Lên!
Ở khu vực chuẩn bị, Lê Thanh Bình hét vang hô hào sĩ khí.
- Anh Bình à...
Bỗng nhiên đáp lại chỉ là một tiếng thều thào yếu ớt. Là thủ môn đội nhà.
- Anh Bình à... Hôm nay... em tự nhiên... đau bụng quá... anh cho em nghỉ nha...
- Nghỉ?! Chú mày nghỉ, thì ai bắt thay đây? Nói vớ vẩn!
- Chẳng phải, còn thằng Văn đó sao...?
- Đừng có vớ vẩn, thằng bé còn chưa chơi trận nào đó!
- Anh à... Em van anh... em lạy anh... anh cho em nghỉ đi mà... làm ơn... hu hu hu... thôi... em đau bụng quá rồi... em phải... đi đây.
Sau lời van này thảm thiết, cậu thủ môn nào ngay lập tức chạy ù ra khỏi sân.
Lê Thanh Bình mặt mày nhăn nhó. Danh sách thi đấu đã đăng kí rồi, chỉ có tên kia và thằng Văn đăng kí thủ môn. Mà thay thủ môn dự bị, là chuyện hiếm khi nào xảy ra, sao hôm nay lại...
Haizz. Dù sao đối thủ hôm nay cũng không quá mạnh. Bảo hàng hậu vệ chú ý hơn một chút là được. Hơn nữa, mục tiêu ban đầu của Lê Thanh Bình chỉ là không cho thằng Văn được chơi bóng, như một cách trả thù Trần Thiên Anh, giờ không cho nó có cơ hội bắt bóng là được.
- Văn, chú mày vào thay đi. Nhớ bắt cho cẩn thận đấy.
Ngoài sân, anh chàng thủ môn vừa rồi không còn vẻ gì nhăn nhó vì đau bụng nữa, mà mặt mày hớn hởi xu nịnh, nhìn cô bé trước mặt.
- Bà chúa, diễn vậy đã đạt rồi chứ?
- Được rồi, cám ơn anh.
- Không có gì, được Bà chúa dạy bảo, là phúc đức của đời con...
- Anh đừng có gọi em như vậy nữa được không?
- Vâng, thưa Bà chúa.
- Haizz.
- Vâng, thưa Trần tiểu thư. Giờ trận đấu thì con đã bỏ rồi, còn gì con có thể giúp Tiểu thư được nữa ạ?
- Ừm, có chút công việc này, anh đi giúp em chút nhé.