Các đội thể thao đã đoàn kết nhất trí sẽ cho thằng Văn out khỏi cuộc chơi, nhưng ngày hôm nay, nó đã được vào sân 2 trận rồi. Nếu chỉ là tại nạn bất ngờ thì cũng thôi, đằng này tối hôm đó, tinh thần của cả đội cũng không còn nhất quán như trước nữa.
Lê Thanh Bình cảm thấy có gì không ổn. Hắn nghĩ rằng, liệu có phải vì Vương Thành Văn chơi hay hơn dự kiến, mà các đội cũng không còn muốn bài trừ nó nữa chăng.
Hắn có nằm mơ cũng không dám ngờ, toàn bộ anh em đồng đội của hắn, đã bị Trần Phương Linh mua chuộc mất rồi.
Chuyện này Linh cũng vô cùng bất đắc dĩ. Chỉ là giúp thằng Văn vào sân mà thôi, và nhờ mọi người trong đội nghe theo lời nó, rốt cuộc là vì cô bé tin tưởng vào lời nó nói. Nó nói, chỉ cần để nó chỉ đạo, hoàn toàn có cơ hội đánh bại Hải Dương.
Kết quả ngày hôm nay cũng vô cùng tốt đẹp, Kình Ngư toàn thắng 2 trận, 1 trận bóng đá, 1 trận bóng chuyền. Mà trong trận bóng chuyền, dù Linh không hiểu rõ lắm về môn này, nhưng cô bé nhìn ra được sức ảnh hưởng của thằng Văn lên cả đội, dù mọi người có lẽ không để ý tới.
Nếu cứ như vậy mà đánh bại được Hải Dương thì thật tốt. Đặc biệt là khi Vũ Hải Phong còn đang chấn thương. Linh sẽ không phàn nàn gì.
Chỉ có một điều ngoài ý muốn, là thành viên các đội bóng sau khi “được” Linh ngỏ lời nhờ giúp đỡ, bỗng nhiên quay qua xun xoe nịnh bợ cô bé, rồi rối rít muốn được làm thủ hạ.
Từ chối mãi không xong, rốt cuộc kế hoạch nhỏ của Linh đang chỉ có mình Cường phụ trách, cô bé bèn tống hết đám này sang bên đó. Được làm việc giúp đỡ Bà chúa, ai ai cũng hớn hở.
Đêm hôm đó, Vũ Hải Hùng được triệu tập vào phòng của Lê Thanh Bình.
- Anh Bình, anh gọi em có chuyện gì thế?
- Chuyện của Vương Thành Văn. Anh nghĩ, nên xúc tiến thật nhanh kế hoạch. Không thể để nó ở lại đây lâu hơn nữa.
- Có chuyện gì à?
- Không có gì. Bỗng dưng thấy thằng đó khó ưa quá.
- Anh sợ nó đe doạ vị trí chủ lực của anh phải không?
- Vớ vẩn. Bố ai thèm sợ! Nhưng mà tốt nhất là mày tống khứ nó đi thật nhanh cho tao!
- Không nhanh được, dù sao theo kế hoạch, cũng cần có chút thời gian. Nhưng em sẽ xúc tiến ngay đêm nay cho anh.
- Được, làm càng sớm càng tốt.
Cũng đêm hôm đó, phòng của chủ khảo Đinh Kiến Châu có người gõ cửa.
- Mời vào.
Cửa phòng mở ra.
- Thầy Châu à, tôi Hữu Thành đây.
Hữu Thành bước vào.
- Được đi nhờ chuyến bay hạng sang về nước, chưa có dịp cám ơn ngài.
- Khà khà, không có gì. Dù sao cũng là ý của Bắc Hoàng mà, tôi chỉ làm theo lời Ngài thôi.
Đinh Kiến Châu chính là Hà Chí Thương, nhưng chuyện này không ai biết, dù là Hữu Thành. Đối với hắn, kẻ đứng trước mặt chỉ là một vị Tiến sĩ bình thường mà thôi.
- Chúng ta quen biết chưa được bao lâu, biết là hơi đường đột, nhưng có chuyện này tôi muốn nhờ ngài.
- Chuyện gì, anh cứ nói đi.
- Liên quan đôi chút đến nghiệp vụ báo chí, được biết Hội đấu giá sắp tới tại Hải Thành, phái đoàn Bắc Hà cũng sẽ tham gia phải không?
- Đúng vậy. Ý anh là...
- Tôi muốn ngài cho tôi đi cùng phái đoàn của mình, sự kiện lần này tôi muốn đưa tin lại...
- Khà khà, không vấn đề gì. Chỉ là thêm một người thôi mà...
- Không, là 2 người. Thêm một người bạn của tôi nữa. Không biết có gây phiền hà gì cho ngài không?
- Chuyện này thì có hơi phức tạp. Hơn nữa, anh không cần rườm rà tới vậy. Với khả năng của anh, hoàn toàn có nhiều cách để tham gia Hội đấu giá.
- Vậy sao? Xin được hỏi đó là những cách gì vậy?
- Thứ nhất, giờ đây anh đã là phóng viên nổi tiếng, hơn nữa còn là một đại nhân vật, nói một câu là người ta sẵn sàng cho anh tham dự. Nếu ban quản lý làm nghiêm ngặt quá, thì còn cách thứ hai. Đó là dựa vào số nhuận bút khổng lồ anh kiếm được từ những tin hot lần trước, là đủ tư cách tham gia.
- Cái này, nhuận bút mấy lần trước như thế nào, tôi cũng không nắm chắc, toà soạn còn đang giữ của tôi. Nếu bảo toà soạn gửi từ Long Thành về đây, e rằng cũng mất khá nhiều thời gian...
- Khà khà, vậy thì vẫn còn cách thứ 3. Anh trở thành một người cung cấp hàng để bán, được xét vào dạng đối tác VIP thì tốt, nếu không thì chỉ cần là người cung cấp bình thường đã được chấp nhận, anh sẽ có tư cách tham gia Hội đấu giá không khác gì các đại gia khác! Mà tôi nghĩ, khả năng anh sẽ được VIP cũng cao.
- Nhưng tôi, làm gì có gì để bán chứ?
- Sao lại không? Loạt phóng sự anh phỏng vấn Kumo Sasaki đó thôi, anh đã xuất bản hết đâu?
“A!”, đến giờ Hữu Thành mới nhớ ra. Loạt phóng sự hỏi về nội dung bộ phim sắp tới của Kumo Sasaki, và những điều mà hắn chưa từng hé lộ.
Trong bộ phim sắp tới, sẽ xoay quanh một vụ án, và người xem sẽ phải căng não lên để tìm kiếm thủ phạm, cũng như tìm kiếm Kumo Sasaki trong đó.
Loạt bài phóng sự này, nếu rao bán, có thể lên tới giá hàng nghìn, hàng vạn hào, vì hiện nay công chúng đang phát điên lên vì nó.
Như vậy là ổn. Dù sao Hữu Thành cũng không muốn phải nhờ vả người khác nhiều. Tự mình bán phóng sự của mình, chắc chắn không vấn đề. Dù hắn có kí hợp đồng với báo Cộng đồng, nhưng chỉ cần sửa lại, trích ra vài thông tin đáng giá đem bán, phần còn lại cho đăng báo, có lẽ không có vấn đề gì.
Cũng trong đêm đó, cửa phòng Bùi Kiến Huy vang lên tiếng cộc cộc.
- Vào đi.
- Cháu chào chú Huy, là cháu đây, Vũ Hải Hùng đây.
- Tao chú cháu với mày hồi nào? Có chuyện gì, nói mau lên.
- Chú đừng lạnh lùng như vậy chứ? Cái lúc anh con trai chú đi mua thuốc của nhà cháu về hút, anh ấy còn xưng họ xưng hàng với bố cháu...
- Suỵtttt!!! Mày nói nhỏ thôi. Được rồi, có gì nói mau lên, đêm khuya rồi đấy, mai tao còn nhiều công việc.
- Thì cũng liên quan đến công việc của chú đây. Chú muốn hạ Vô Cực đúng không?
- Là mày nói đó nhé, tao không nói gì đâu.
- Hề hề hề, thì chú cứ coi như cháu nói nhảm đi, không ảnh hưởng gì tới chú đâu. Nhưng mà, Vô Cực có thằng Vương Thế Kiệt, khó hạ quá phải không?
- Là mày nói đó nhé.
- Nên cháu mới bày cho chú, Vương Thế Kiệt đúng là không ai dám động vào, nhưng trừ một người ra.
- Là ai? Đừng bảo là...
- Là Vương Thành Văn. Thằng này nó dám một cước đá xỉu Vương Thế Kiệt, không gì nó không dám làm. Hơn nữa, nếu để nó triệt hạ Vương Thế Kiệt, người ta sẽ nghĩ ngay tới Trần Phương Linh, tới Trần Thịnh, không ai nghĩ tới chú...
- Là mày nói đó nhé... Vậy ý mày, phải làm sao?
- Hề hề hề, chú nghe kĩ nè...