Khi toàn đội Vô Cực còn đang luống cuống không biết quả bóng đâu rồi, Vương Thành Văn đã bắt đầu chạy. Đằng sau từng bước chạy của nó, là một cơn lốc bụi mịt mù cuốn lên.
Vương Thành Văn chạy nhanh tới mức nào? Chưa ai từng được chứng kiến. Nhưng Phùng Huyết Cường, một “hạt giống” tương lai của Kình Ngư, đã không hề nao núng mà tiến cử Vương Thành Văn, bởi vì nó đã từng được chiêm ngưỡng tốc độ này.
Từ lần đầu tiên Phùng Huyết Cường thách đấu Vương Thành Văn, thằng nhóc đã liên tục tập chạy mỗi ngày, từ đó tới giờ. Hơn 1 tháng trời, nó tập chạy trên nền cát. 2 tháng sau đó, nó tập chạy bằng đôi giày mà anh Quang mua cho.
Thứ tốc độ mà Phùng Huyết Cường nhìn thấy, chỉ là tốc độ khi nó vẫn còn đi giày. Lần này, người ta nhìn thấy 2 đôi giày đã bị văng ra phía sau. Vương Thành Văn đang chạy chân đất.
Tới khi toàn đội Vô Cực nhận ra quả bóng đã khoan sâu vào lòng đất, hầu như toàn bộ hàng phòng thủ của Vô Cực đã bị hớ. Tất cả đều chờ đợi quả bóng nảy lên để bắt.
Người đầu tiên lao tới, là Vương Thế Kiệt.
Vương Thành Văn có nhanh tới đâu, liệu có nhanh hơn Vương Thế Kiệt chạy tới quả bóng hay không? Chắc chắn là không. Khoảng cách tới gôn 1 xa hơn rất nhiều quãng đường mà Vương Thế Kiệt chạy tới quả bóng. Và Vương Thế Kiệt cũng không phải là kẻ chậm chân.
Nhưng lần này, bước chạy của Vương Thế Kiệt bỗng nhiên nặng nề đáng sợ.
Vì sao? Vì thể lực của hắn đã sa sút.
Suốt trận đấu, Vương Thế Kiệt đã ném tới gần 90 quả bóng, trong đó có 2 cú ném Cuồng Long. Cùng thời gian đó, Vương Thành Văn ném ít hơn rất nhiều, chỉ có 82 quả, vì nó không chăm chăm strike out như Vương Thế Kiệt. Để strike out, cần ném ít nhất 3 quả mỗi lượt, còn Vương Thành Văn, nó thường xuyên để đối thủ đập được bóng, sau đó dựa vào hàng phòng thủ để loại đối phương.
90 quả với 82 quả, cũng không chênh lệch nhau là bao, nhưng khi Vương Thành Văn đang điên cuồng chạy như một cơn bão, thì Vương Thế Kiệt lại thấy bước chân như đeo chì.
Vì sao vậy? Vương Thế Kiệt không thể tin nổi vào chuyện này. Khi hắn chạy tới chỗ quả bóng, Vương Thành Văn đã đạp qua gôn 1!
Đây là lần đầu tiên trong trận, Vương Thế Kiệt để bị mất gôn!
Vương Thế Kiệt gào lên một tiếng, hết sức đạp ra một bước cuối cùng, nắm chặt lấy quả bóng. Vì sao Vương Thành Văn có thể đánh trúng tuyệt chiêu Cuồng Long của hắn, vì sao Vương Thành Văn có thể chạy nhanh tới vậy, vì sao thể lực của hắn lại giảm sút nhanh hơn thằng nhóc, hắn hoàn toàn không thể hiểu.
Hắn chỉ biết, cần phải loại thằng khốn đó ra khỏi sân, ngay bây giờ.
Vương Thế Kiệt gào lên, ném thẳng bóng về phía gôn 3. Cùng lúc đó, Văn đã chạy qua gôn 2, không ngừng lại, nhắm thẳng tới gôn 3!
Quả bóng thét gào lao tới, nhưng cũng cùng lúc đó, Văn nghiến răng căng hết toàn bộ cơ bắp trong cơ thể, nó bật về phía trước như một con tôm.
Bộ Pháp! Từ những lời dạy của Vương Vũ Hoành về Tấn Pháp, tới những buổi luyện tập với Vương Minh Quang, những lần nghiên cứu Kim Kê Cước với Lý Thanh Long, cùng đôi chân đã vô cùng vững chắc của nó, giờ đây Vương Thành Văn đã có thể sử dụng Bộ Pháp! Với điều kiện là nó không đi giày.
Bộ Pháp, cũng không khác mấy Khuyết Nguyệt Triều Quyền, vận dụng nhịp độ đồng nhất của toàn bộ cơ bắp, gân cốt, khí lực của cơ thể, phát ra lực đẩy mạnh nhất. Tuy nhiên, Khuyết Nguyệt Triều Quyền chỉ cần phát lực một lần rồi thôi, Bộ Pháp là những bước chạy liên tiếp, phát rồi lại thu, nhịp nhàng như từng cơn sóng biển. Hơn nữa, mỗi lần phát rồi lại thu, vận tốc chạy lại được cộng dồn lên, giống như một cái xe không ngừng nhả ga.
Hiện nay, Vương Thành Văn có thể sử dụng được ba bước chạy, thẳng về phía trước. Tam Bộ Tịnh Tiến, một trong những Bộ pháp cơ bản nhất của Đại Nam. Bước thứ nhất, nó đã chạy được hơn 1m, bước thứ 2, 2m, bước thứ 3, nó lao thẳng người như bay về phía trước. Cú bay này, là hơn 4m!
Cùng lúc đó, quả bóng cũng bay tới tay người chốt gôn 3.
Nếu Văn chạm gôn trước, nó sẽ cướp được gôn, nếu chốt gôn 3 bắt được bóng trước, nó sẽ bị loại. Nó là người thứ 3 bị loại, vậy là lượt tấn công của Kình Ngư sẽ kết thúc mà không có điểm.
Tất cả như nín thở vì khoảnh khắc này. Chỉ thấy Vương Thành Văn lao tới gôn, tạo nên một màn khói bụi mù mịt, không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy trong đám khói bụi, mơ hồ bóng dáng trọng tài dang hai tay sang ngang.
Safe!
Vương Thành Văn cướp gôn 3 thành công!
Nhưng mọi người còn chưa kịp vỗ tay hoan hô, chỉ thấy từ trong đám khói bụi, một thứ gì đó lao vụt ra như tên lửa, kéo theo một vệt dài khói bụi.
Là Vương Thành Văn!
Nó vẫn tiếp tục chạy! Nhắm thẳng về home.
Thằng nhóc này, chẳng lẽ muốn chạy một mạch từ chỗ đập bóng về home ghi điểm sao?!
- Chuyền về home! Chuyền về home!
Vương Thế Kiệt hét lên.
Chốt gôn 3 đang mù mịt trong khói bụi, giờ mới giật mình ném bóng về phía home.
Dù Vương Thành Văn có chạy nhanh tới đâu, bóng bay tới home còn nhanh hơn.
Chưa kể, sau 3 bước Tam Bộ vừa rồi, cơ bắp nó cũng không còn bộc phát được thêm nữa.
Nó vẫn điên cuồng chạy, nhưng bóng đã bay vọt qua đầu nó, nằm gọn trong tay catcher.
- Loại nó đi!
- Loại nó đi!
- Out!!!
Khán giả hò reo ủng hộ Vô Cực.
So với việc giữ được gôn 3 chờ lượt tấn công sau, so với việc lao tới để rồi bị loại, rõ ràng Vương Thành Văn sẽ chọn phương án đầu tiên. Dù có nuối tiếc, nhưng chẳng có cách nào khác. Và nó tin đối phương cũng sẽ nghĩ nó làm vậy.
Vương Thành Văn đang chạy tới home, đột ngột hãm chân lại, quay người chạy ngược về gôn 3. Nhưng catcher của Vô Cực như đã đoán trước điều này, hắn vung tay chuyền lại bóng về gôn 3.
Ai ngờ, đúng lúc này, bằng một cách kì khôi nào đó, bước chân Vương Thành Văn đang chạy về phía trước, bỗng nhiên chống thẳng xuống đất, trở thành một chân trụ, dùng gót chân xoay người, lấy đà đạp thẳng về hướng ngược lại.
Nó, lại chạy thẳng về home.
Quả bóng lúc này đã rời tay catcher, bay về phía gôn 3, còn Văn lại lao lên như một quả tên lửa về phía hắn.
- Chuyền về! Chuyền về!
Catcher điên cuồng hô hào chốt gôn 3. Tên này vừa luống cuống nhận được quả bóng, vội vã ném trở về home. Lúc này, Văn đã chạy được 2/3 quãng đường.
Liệu nó tới home trước, hay catcher sẽ bắt được bóng trước? Tất cả khán giả tim như ngừng đập, nín lặng theo dõi.
Chỉ thấy Vương Thành Văn và quả bóng tới home gần như đồng thời.
Catcher... catcher là người bắt được bóng trước!
Nhưng hắn cần cầm bóng chạm vào người Văn trước khi nó chạm vào home. Catcher nhanh chóng đưa tay tới chạm vào nó.
Đúng lúc nào, bước chạy của Văn, ngay lập tức như ngừng lại. Mà không phải ngừng lại, là lùi ngược trở lại!
Bàn tay của catcher vừa đưa tới, lại bị nó lùi về cùng lúc, nhìn như gần sát, nhưng lại trượt hoàn toàn.
Đây chính là chiêu thức mà nó học được từ lũ đại bàng vua trên núi Bách, giật lùi lại ngay khi đối phương đánh tới. Lần này bàn tay của catcher tuy không có mục đích gây sát thương, nhưng cũng không khác là bao.
Giật lùi lại né đi cú tag out của catcher, nó vừa xoay người một vòng. Cú xoay này khiến nó lách qua người catcher, lao thẳng về phía trước. Động tác này quá mượt mà tới mức, khi người ta nhận ra, bàn tay nó đã chạm được vào chốt home.
….!!!
Khán giả chết lặng trong phút chốc, sau đó oà lên kinh ngạc.
- Home run???
- Vừa rồi có phải home run không???
- Đúng thế, là inside-the-park home run, tức là batter không đánh bóng bay ra khỏi sân, nhưng vẫn chạy một mạch về đích!
- Home run đã khó, đánh như vậy còn khó hơn nữa!
- Pitcher còn là Vương Thế Kiệt!!
- Tốc độ vừa rồi, có ai đo được không?! Quá kinh khủng!!!
Toàn bộ đội Kình Ngư lao ra hoan hô chúc mừng, dù phía sau vẫn còn một lượt đánh, dù đây mới chỉ là nửa đầu hiệp 9.
Vương Thế Kiệt run rẩy nhìn trừng trừng bàn tay mình. Hắn không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra. Lê Thanh Bình ngơ ngác đứng đó, cũng chưa tiếp nhận được sự thật.
Văn thì nằm vật ra đất thở hồng hộc, mặc kệ các đồng đội Kình Ngư bao vây nó hò hét.
“Mấy anh này, ăn mừng hơi quá sớm”. Văn nghĩ, “Nửa hiệp sau, mới là địa ngục đây”.
Nửa hiệp sau, lượt tấn công của Vô Cực, chắc chắn là địa ngục đối với Kình Ngư, cũng chính là địa ngục đối với nó. Vì giờ đây Vương Thành Văn đã cạn kiệt toàn bộ thể lực rồi.
========
Định 8h đăng mà thương các đh quá nên đăng sớm 1 tiếng. Mau mau đề cử!