Mọi chuyện bắt đầu khi Thuý Giang bắt cạ làm quen với cô nhân viên vệ sinh. Vì Thuý Giang cũng là người thuộc ban tổ chức, nên sự đề phòng của cô nhân viên giảm đi rất nhiều. Ca dọn vệ sinh chiều nay, Thuý Giang đã lén cho cô ta ngủ một giấc trên giường, sau đó giả làm nhân viên vệ sinh để khám phá nơi này.
Ai ngờ kẻ cắp gặp bà già. Đến một căn phòng của hai người đàn ông, Thuý Giang bị trúng chính chiêu thức của mình, cô bị một liều thuốc mê không biết trời đất gì nữa.
- Làm vậy ổn không anh?
- Không sao đâu. Chỉ là chút thuốc mê loại nhẹ mà thôi. Tôi lúc nào cũng thủ sẵn trong người. Nào, sáng nay tôi có yêu cầu cô phục vụ một thứ, giờ là lúc sử dụng đây.
Thầy Thạo lấy ra trong túi một cái bóng đèn, loay hoay cắt dây điện, sau đó cẩn thận đeo găng, rồi dí thẳng 2 đầu dây vào ổ điện tổng.
Tạch tạch tạch! Phụt!
Điện bỗng nhiên phụt tắt.
- Đèn này là nhãn hiệu của Phú Sơn, không phù hợp với điện thế ở Đại Nam. Đấu trực tiếp như vậy thì gây ra đoản mạch. Nhanh, anh có 5 giây để mở cửa, trước khi hệ thống điện dự phòng bật lên.
Hữu Thành ngay lập tức kéo thật mạnh cánh cửa. Cửa được khoá bằng ổ khoá điện, khi mất điện thì mở vô cùng dễ dàng. Cả hai ngay lập tức lao ra ngoài.
Thầy Thạo vội vàng nép vào một góc tường. Hữu Thành bám sát theo.
- Giờ phải làm sao?
- Dụ tên đó ra mặt.
Nói xong, thầy hét thật to.
- Itou Takezawa!! Mau mau ra tự thú! Ngươi đã bị bao vây!
Tiếng hét vừa cất lên, ngay lập tức từ đâu đó, một tiếng cửa mở xoạch, cùng tiếng chân người vội vã.
- Đằng này! Đi theo tôi!
Thầy Thạo như thể rất thông thuộc đường sá nơi đây, phăm phăm chạy tới trước. Hữu Thành chỉ có thể bám theo ánh đèn pin phía trước.
- Sao anh biết đường sá nơi này rõ vậy?
- Lúc vào đây anh không để ý sao? Nơi đây có cấu trúc như ô bàn cờ vậy. Nhưng vì đường ở đây quá tối, bọn họ lại cố tình dẫn chúng ta đi vòng vòng. Thật ra, các phòng ở rất gần nhau. Đi nào, hướng này!
Phía trước không xa, đã thấy thấp thoáng bóng người chạy vội vã.
- Bị mất điện như vậy, mọi người đều sẽ sợ sệt mà co cụm trong phòng. Dám chạy ra ngoài như vậy, chỉ có thể là hắn.
- Này anh, anh không sợ sao? Hắn là tên sát nhân hàng loạt đó.
- Vào tới đây, hắn làm gì còn vũ khí chứ? Nếu là đấu tay đôi, hai ta chẳng lẽ còn sợ hắn?
- Tôi vẫn sợ một kẻ biết Phá Không Quyền lắm...
- Yên tâm, hắn đang hoảng loạn. Hắn nghĩ chúng ta có đông người, có khi còn có vũ trang. Hắn chỉ muốn đào thoát mà thôi. Nhìn xem, đây chính là tâm lý của tội phạm. Người vô tội thì việc gì phải chạy trốn chứ?
Nhưng Hữu Thành cảm thấy có gì không đúng. Vì sao điện lại mất lâu như vậy. Hơn nữa cũng chẳng ai can thiệp vào chỗ này. Nơi này đúng ra phải có một đống bảo vệ chứ nhỉ.
Bỗng nhiên, lúc này chuông báo động mới réo lên, đinh tai nhức óc. Cùng lúc ấy, toàn bộ những góc tường xung quanh hai người, những chiếc cửa sắt sập xuống, nhốt cứng hai người lại. Bóng dáng kẻ chạy đằng trước cũng biến mất sau một cánh cửa.
Lúc này, một loạt súng ống chĩa vào hai người.
- Đứng im! Giơ tay lên. Chuẩn bị lục soát!
- Các anh! Mất điện nên bọn tôi hoảng quá, phải chạy ra ngoài mà thôi... - Thầy Thạo vội vã hô lên.
- Im lặng! Các anh không cần biện minh gì, bọn tôi chỉ cần lục soát mà thôi.
Hai tên cảnh vệ bước tới, thọc tay khắp nơi, sau 3 lần, mới quay lại với viên chỉ huy.
- Thưa, không tìm thấy gì.
- Chết tiệt! Mau phong toả mọi chỗ lại. Tập trung điều tra cho tôi. Nhớ đừng vô lễ với các khách hàng.
Lúc này hai người mới hoàn hồn lại, nhìn rõ mặt tên chỉ huy. Tầm tuổi trung niên, để râu, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt thất thần.
- Thưa anh, có chuyện gì vậy?
- Hai người không cần phải biết.
- Thưa anh, nên nhớ, chúng tôi cũng là đối tác, vừa là khách hàng, sắp tới còn tham gia đấu giá, chúng tôi có quyền được biết về tình hình buổi đấu giá. - Thầy Thạo rất đường bệ nói ra câu đó. Rõ ràng thầy đã chuẩn bị kĩ càng những câu nói này mới dám phá cửa lao ra ngoài.
Viên chỉ huy thở dài một hơi, quay mặt nhìn đi chỗ khác khoảng vài giây, rồi quay lại, mệt mỏi nói.
- Bảo vật, vừa bị mất trộm.
Điện thoại của Hà Chí Thương réo lên lúc đêm đã muộn. Thuộc hạ của hắn thông báo qua loa tình hình ở Hội đấu giá. Hắn ậm ừ vài tiếng, sau đó cúp máy. Hắn nhoẻn miệng khẽ cười một tiếng.
- Lần này ngươi chơi đủ liều đấy, cám ơn.
Từ trong bóng tối nơi cuối phòng, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, như đã đứng đó từ bao giờ.
- Ta còn không thể tin được là ngươi cũng vác mặt tới đây. Không giống tác phong hèn nhát của ngươi chút nào.
- Có tin là còn nói nữa, ta búng chết ngươi không? Cám ơn.
Từ trong bóng tối, con người ấy bước ra. Khuôn mặt che kín, hai mắt vô hồn nhìn thẳng phía trước.
- Tin? Hai mươi năm trước, từng nói với ngươi, trên đời này ta không tin vào bất cứ thứ gì, kể cả chính mình. Ngươi coi, nếu không phải nhờ vào dấu tay của ngươi, chả ai biết được Hà Chí Thương ngươi mò tới tận Hải Thành này.
- Còn ngươi, chả ai ngờ dám cả gan trước mặt ta ăn trộm đồ. Mà trộm được đồ của ta, cũng chỉ có ngươi mà thôi. Giờ ngươi cũng oai phong lắm rồi nhỉ? Thiên hạ gọi ngươi là cái gì? Siêu đạo chích à? Hay là Ám Dạ Vương Tử gì gì đấy? Hay là Vô Diện Truyền Nhân? Vài ba năm nữa Vô Diện chết đi, có khi ngươi lại được thừa kế Đại Thư viện không chừng?
- Bạn bè cũ gặp nhau, thôi mỉa mai đi được không? Ta cũng ước có được thực lực Chí Tôn như ngươi, thì đã không chạy tới đây?
- Ha ha ha. Trộm được cả Bảo Vật Liên Triều, còn muốn chạy tới nương nhờ ta? Ta độ lượng cũng chỉ có mức độ thôi chứ?
- Nhầm rồi. Ta tới đây cũng là để cảnh báo ngươi, hổ danh ngươi là Bắc Hoàng hùng mạnh. Lần này, tất cả chúng ta đều đã bị lừa.
- Là sao cơ?!
- Ngươi tự tìm hiểu đi. Ta tốt bụng cũng chỉ có mức độ mà thôi.
Nói rồi, phụt một tiếng, kẻ bí ẩn đã đi mất. Trên sàn nơi hắn đứng, còn vương lại vài vệt máu.
Hà Chí Thương nhìn những vệt máu này, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên. Hắn ngay lập tức cất lên một tiếng gọi trong câm lặng.
- Thiên Trúc!
Ngay lập tức, một giọng nói chỉ vang vọng trong đầu hắn, đáp lại.
- Có con!
- Bắt đầu hành động!