- Thưa thầy, con thất bại rồi.
Hà Chí Thương vừa bước ra từ căn phòng nhỏ, đã thấy Triệu Thiên Trúc quỳ dưới đất. Thằng nhóc bị thương khá nặng.
- Tên đó có ít nhất 6 học vị Tiến sĩ, dù có bị dính phải lời nguyền của Kumo, thì cũng không phải là yếu. Con có thể sử dụng Thuỷ Liên Ấn để đấu lại hắn, đã là quá sức mong chờ của ta rồi. Thứ hắn cướp đi, cũng không phải không có cách lấy lại.
Hà Chí Thương giơ tay lên, một luồng lửa sáng chói bốc lên ngay trên tay hắn. Từ trong đó, một viên đan dược dần thành hình.
Luyện Đan Thuật. Một kĩ thuật nổi tiếng của Bắc Hà.
Viên đan dược được ném tới tay Triệu Thiên Trúc. Thằng nhóc cảm tạ hắn một tiếng, rồi rút lui.
Hà Chí Thương ở lại một mình, trầm ngâm rút điện thoại ra xem. Trên màn hình vẫn còn lưu lại tin nhắn của Phạm Viết Phương. Mặc dù hắn đã đọc đi đọc lại tin nhắn ấy rất nhiều lần, nhưng lần này hắn lại muốn đọc lại lần nữa. Liệu có tiểu tiết nào mà hắn bỏ sót hay không?
Ngón tay vừa mới chực gõ vào tin nhắn, chợt từ cánh cửa phía sau, một đứa nhóc xộc ra ngoài, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Là Vương Thành Văn.
- Lĩnh hội được chưa? - Không bị giật mình, Hà Chí Thương quay lại hỏi thằng bé.
Nó lắc đầu.
- Không lĩnh hội được gì cả.
- Vậy thì tốt.
Ngày 1/12, là ngày cuối cùng của Hội thao, cũng là ngày khai mạc Giải đấu mở rộng.
Chỉ còn lại trận chung kết của bộ môn cuối cùng. Bóng rổ.
Kình Ngư đấu Hải Dương.
Trong phòng thay đồ, Vương Thành Văn hớt hải chạy tới, đã thấy cả đội đứng chờ mình. Ai cũng nhìn vào nó với lòng chờ mong, chỉ trừ Lê Thanh Bình. Những ngày thi đấu cuối cùng, Lê Thanh Bình càng chơi càng toả sáng, nhưng càng chơi hắn càng cảm thấy nặng nề.
Được dồn bóng cho quá nhiều, và những pha thi đấu của hắn càng ngày càng hiệu quả, cái tên Lê Thanh Bình dần trở nên nổi tiếng. Ai cũng hô vang tên hắn. Nhưng Lê Thanh Bình là kiểu người càng được kì vọng thì càng cố hết sức. Rốt cuộc, hắn càng ngày càng cảm thấy kiệt sức.
Hoá ra, đây chính là áp lực mà các chủ lực phải chịu sao? Hắn có hơi chút hối hận. Hắn không muốn làm chủ lực nữa, hắn chỉ muốn làm một thành viên bình thường, chia đều bóng cho mọi người cùng thi đấu. Nhưng ngặt nỗi, những lúc hắn muốn nhùng, Vương Thành Văn lại dồn bóng cho hắn.
Chỉ bới vì một câu nói lúc đầu, “mày phải giúp anh toả sáng”. Ai dè thằng nhóc nghe lời quá mức tưởng tượng.
Trở thành chủ lực nổi bật, đồng nghĩa cũng thu hút rất nhiều sự “chăm sóc” của đội bạn. Chưa kể tới vụ phồng rộp da chân hôm nọ, Lê Thanh Bình còn nhận thêm rất nhiều chấn thương, va chạm, bầm tím, đau nhức cả người.
Hắn thật sự không muốn phải thi đấu trận cuối cùng này, nhưng tiếng hô “Lê Thanh Bình” cứ vang vọng từ ngoài khán đài vọng lại.
Rốt cuộc hắn đã được khán giả hô tên.
- Lê Thanh Bình!
- Lê Thanh Bình!
- Lê Thanh Bình!
Tâm trạng hắn bỗng dưng hưng phấn hẳn lên.
- Lên nào! Anh em!!!
- Thưa anh...
- Lại sao thế?
- Em đau bụng quá...
- Mẹ, lại nữa hả?!!
Đang khí thế ngời ngời, PG của đội lại xin nghỉ. Vương Thành Văn lại được vào sân. Lê Thanh Bình chỉ biết thở dài.
- Đi thôi...
Cả đội hình Kình Ngư bước ra sân trong tiếng hò reo cổ vũ của khán giả. Hơn nửa khán đài đã chật ních cổ động viên của Kình Ngư.
Bởi lẽ, trong số các môn thi đấu vừa qua, Kình Ngư chiếm vô địch tới hơn 1 phần 4, tức là ngang ngửa với 3 học viện lớn! Và công lao mà mọi người nghĩ tới, là của Lê Thanh Bình.
Đài truyền hình cũng tập trung chú ý vào tuyển thủ này. Bình luận viên còn giới thiệu chàng trai này như một tuyển thủ đầy tiềm năng của thành phố.
Bỗng nhiên, khán đài im bặt. Sau đó, một tiếng hô khác dần trỗi dậy, mạnh mẽ hơn rất nhiều lần tiếng hô “Lê Thanh Bình” trước đó.
- Vũ Hải Phong!
- Vũ Hải Phong!
- Vũ Hải Phong!!!
Vũ Hải Phong đã trở lại!
Lê Thanh Bình xì một tiếng. Mẹ nó, vì sao đúng lúc này còn gặp Vũ Hải Phong?
Vương Thành Văn cũng nắm chặt tay lại. Những ngày vừa rồi tuy né được Vũ Hải Phong, mà Kình Ngư cũng chỉ tranh được ¼ số cúp. Đây đã là hết sức của nó. Chênh lệch thực lực và kĩ năng giữa Kình Ngư và các đội top đầu, không phải cứ có chiến thuật là giải quyết được. Nên nhớ, các đội kia cũng đầu tư rất nhiều huấn luyện viên xịn.
Nhưng ít ra, Kình Ngư cũng đã có thể giao đấu sòng phẳng. Nhưng nếu Vũ Hải Phong trở lại, câu chuyện lại hoàn toàn khác.
Vũ Hải Phong, là kẻ có thể một mình chọi năm.
Văn quay sang nói với những thành viên còn lại trong đội.
- Em muốn hội ý một chút.
- Sao cơ?!! Thế có khác gì chiến thuật của bọn Duyên Hải??
- Đúng vậy, chính là chiến thuật của Duyên Hải.
Văn gật đầu. Cách duy nhất để khai thác được Vũ Hải Phong, chính là 2 hiệp đầu cho anh ta ra rìa. Sử dụng chiến thuật box-1, 4 người phòng thủ khu vực, ép Hải Dương phải chơi phối hợp tấn công.
- Chơi phối hợp tấn công, sức công của họ sẽ giảm xuống. Mỗi cú ném rổ đều có tỉ lệ trượt khá cao, và tranh bóng bật bảng cũng vậy. Có anh Bình làm trung phong, tỉ lệ tranh bóng của chúng ta cũng sẽ không quá thấp. Ít ra trong 10 lần họ tấn công, ta phòng thủ được 3 tới 4 lần, là đã thành công!
- Đấy là phòng thủ, vậy còn tấn công? Chúng ta vẫn phải đối mặt với Vũ Hải Phong đó!
- Vậy nên khi tấn công, mọi người hãy nghe theo kí hiệu của em.
Vũ Hải Phong vào sân, cũng đã nằm trong dự liệu tệ nhất của Văn. Đây là khả năng dẫn tới tỉ lệ thắng của Kình Ngư là thấp nhất, nhưng cũng không phải là con số 0. Nó tự tin mình có thể áp dụng chiến thuật của Duyên Hải tốt hơn hẳn Duyên Hải.
Hiệp 1 quả nhiên gợi lại cho Hải Dương một cảm giác vô cùng quen thuộc. Phòng thủ khu vực. Và người kèm Vũ Hải Phong, lại chính là Vương Thành Văn.
Ấn tượng của Vũ Hải Phong với Vương Thành Văn thật sự không nhiều. Hắn chỉ cảm thấy, để một thằng nhóc còi cọc lớp 6 kèm mình là một sự sỉ nhục. Bằng những động tác đơn giản, hắn dễ dàng qua người.
Trên khán đài, nhiều âm thanh chỉ trích vang lên.
- Sao không để anh Bình kèm Hải Phong chứ?
- Đúng vậy, sao lại để một đứa lớp 6 đi kèm Vũ Hải Phong?
- Thằng Vương Thành Văn đó chưa gì đã để qua người rồi, phòng thủ quá kém đi mà!
Nhưng sau khi để Vũ Hải Phong qua bóng dễ dàng như vậy, ít ai để ý thấy Vương Thành Văn đã nhanh chóng di chuyển.
Bởi nó biết, Vũ Hải Phong khi đột phá vào phía trong, sẽ gặp phải một rào cản rất lớn.
Bốn người phòng thủ trung tâm.
- Chuyền bóng!!
Một SG của Hải Dương đã dự đoán trước tình huống này, cậu ta đã chạy tới vị trí thuận lợi để ném bóng.
Vũ Hải Phong cắn răng. Hắn không còn cách nào khác ngoài chuyền bóng cho đồng đội.
Bộp!!
Ai dè đường bóng sắp sửa tới tay SG, lại bị một bàn tay khác chặn lại.
Là Vương Thành Văn.
- Phản công!!
Nó hô lớn. Tất cả đội Kình Ngư đều nhanh chóng chạy theo nó.
- Mau phòng thủ!
Phía Hải Dương cũng phản ứng nhanh không kém. Mà kẻ nhanh nhất, cũng là kẻ xa sân nhà nhất, Vũ Hải Phong.
Chưa tới 3 giây, hắn đã kịp chạy về phòng ngự.
Đối mặt với hắn, chính là Vương Thành Văn.