Đối mặt với một tuyển thủ ở mức chuyên nghiệp như Vũ Hải Phong là áp lực rất lớn đối với Văn. Mọi điểm mạnh của nó, đối thủ đều mạnh hơn. Mọi điểm yếu của nó, đối thủ lại không có.
Văn có thể mạnh về sự sáng tạo, khó đoán, và tính trước được nhiều khả năng có thể xảy ra. Điểm yếu của nó, là kĩ năng chưa thuần thục, thể chất chưa sung mãn, và còn chưa biết những mánh khoé trong nghề.
Còn Vũ Hải Phong, kinh nghiệm tích luỹ nhiều năm thi đấu, đủ để hắn đoán trước được những khả năng có thể xảy ra, những toan tính của Vương Thành Văn. Hơn nữa, hắn không hề có điểm yếu về kĩ thuật hay thể chất.
Muốn vượt qua Vũ Hải Phong, chỉ có một lĩnh vực mà Văn có cơ hội, đó là đoán trước được những khả năng có thể tới. Nó có thể biết trước đối phương chỉ hơn 1 bước mà thôi, cũng đã đủ để tạo nên lợi thế. Đối với Vũ Hải Phong cũng vậy, chỉ cần bắt kịp các hướng suy nghĩ của Vương Thành Văn, hắn hoàn toàn có thể dùng lợi thế thể hình để đè bẹp thằng nhóc.
Văn lái bóng sang phải. 1 bước. Không phải sang phải, chỉ là một cú lừa. Là sang trái. 2 bước. Vũ Hải Phong bắt kịp sang trái. Đúng lúc này, tay trái của Văn vung quả bóng ra sau lưng. Là chuyền sang phải sao? 3 bước. Không phải, mà khi quả bóng vừa bay sang phải, khuỷu tay phải của nó lại đập quả bóng về hướng ngược lại. Là một cú chuyền elbow pass. Những tháng ngày tập luyện kĩ năng cơ bản đã giúp nó làm được đường chuyền này. 4 bước. Nhưng vẫn không phải elbow pass, mà ngay lập tức bàn tay trái của nó đón lấy quả bóng, rồi ném xuống phía dưới. Là một đường chuyền đập đất cho trung phong sao? 5 bước. Vẫn không phải, mà lại là luồn bóng qua háng, sau đó dùng tay phải chuyền cho đồng đội phía cánh phải.
Tới đây, Vũ Hải Phong đã có hơi chút hụt hơi. Nhìn trước được 5 bước hành động như vậy là hơi quá sức với hắn. Tất cả chỉ là tiểu tiết, tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa tới 2 giây. Nhưng những tiểu tiết ấy đã khiến kinh nghiệm và sự nhạy bén của hắn hại chính hắn. Với kĩ thuật còn lóng ngóng của mình, ấy thế mà Vương Thành Văn vẫn chuyền được bóng cho đồng đội ngay trước mặt Vũ Hải Phong.
- Kèm người!!
Vũ Hải Phong vừa hô lên với đồng đội, vừa để ý thấy Vương Thành Văn đã ngay lập tức di chuyển. Hắn ngay lập tức bám dính theo thằng nhóc để phòng ngừa pick and roll. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, hắn chợt nhận ra, mình bị cuốn theo thằng nhóc này hơi quá. Vì cây ghi điểm chính, lại không phải Vương Thành Văn.
Quả nhiên, bóng đã chuyền tới tay Lê Thanh Bình.
Uỳnh!!
Một cú úp rổ của Lê Thanh Bình, mở màn cho trận chung kết.
Toàn sân thi đấu như bùng nổ.
- Chết tiệt!
Vũ Hải Phong vừa trở lại sau chấn thương, nhiệt huyết thi đầu dồn nén lâu ngày đã chuẩn bị sôi trào, lại gặp thứ chiến thuật lầy lội như vậy, lại còn bị đối thủ ghi điểm trước, hắn đã bắt đầu cảm thấy bực bội.
- Bình tĩnh lại. Lần tới kèm chặt Lê Thanh Bình là được. Tên đó kém hơn cậu rất nhiều.
PG nhận thấy sự nóng nảy của Hải Phong, phải chạy tới nhắc nhở hắn. Hắn gật đầu. Đúng vậy, chỉ cần kèm chặt Lê Thanh Bình là được.
Đợt tấn công sau đó của Hải Dương, bằng sự phối hợp nhuần nhuyễn của cả đội, đã san bằng 2-2.
- Phòng thủ nào!!
Lần này không còn phải chống phản công nhanh, mà là phòng thủ 5 đấu 5, Hải Dương cảm thấy vô cùng tự tin.
Người dẫn bóng, lại là Vương Thành Văn.
PG của Hải Dương chạy tới đối mặt với nó.
- Chú nhóc cũng nhiều mánh khoé đó nhỉ?
Văn phớt lờ câu “chào hỏi” của đối thủ. Ánh mắt nó liếc sang trái. Ngay lập tức, bằng kinh nghiệm của mình, đối thủ nắm chắc thằng bé sẽ chuyền sang trái. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ai ngờ, không cần liếc lấy một lần, Văn chuyền bóng sang phải.
PG của Hải Dương giật mình. Hắn lại vừa bị lừa bởi một tiểu tiết. Vương Thành Văn, mọi phút mọi giây đều thủ sẵn tiểu tiết trong người. Thằng nhóc này tỉ mỉ tới mức nào vậy?
Tuyển thủ cánh trái nhận được bóng, lại bị Hải Dương đảo người ra kèm, cảm thấy không thể ghi điểm, lại chuyền lại cho Văn. Văn nhận được bóng, lại đẩy sang cánh phải.
Do hàng trên của Hải Dương chỉ có 2 người kèm, nên mỗi lần Kình Ngư đảo cánh bằng những đường chuyền như vậy, 2 người của Hải Dương lại phải chạy quanh để bù người.
“Thằng nhóc đang cố kéo dãn hàng phòng ngự của chúng ta sao?”
PG của Hải Dương thầm nghĩ. Nhưng như vậy thì được ích lợi gì? Chuyền qua chuyền lại, chỉ tiêu phí 24 giây tấn công. Thể lực của Hải Dương đủ sức để chạy loanh quanh bù người như vậy đến tối cũng được. Chưa kể, chuyền qua lại như vậy mãi, khả năng bị cướp bóng sẽ cao hơn.
Đúng lúc này, tuyển thủ cánh phải nhận được bóng, lại chuyền thẳng vào sân trong.
“Hả?” Cậu PG giật mình. Vị trí được chuyền đó, vốn toàn người của Hải Dương. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, Vương Thành Văn đã ở đó. Vừa nhận được bóng, thằng bé ngay lập tức đẩy cho một trung phong phía dưới rổ.
Tuyển thủ này ngay lập tức nhảy lên để ném rổ, và bị một trung phong của Hải Dương chặn lại. Tay chắn quá cao,
- Chuyền đi!
Vương Thành Văn hô lên, lập tức tuyền thủ này hạ bóng xuống, đẩy cho Lê Thanh Bình cũng đang ở dưới rổ. Lê Thanh Bình nhận được bóng, muốn ghi điểm, lại bị Vũ Hải Phong nhảy lên chặn lại.
Vũ Hải Phong có chiều cao tốt hơn, lực bật nhảy cao hơn, lại có kĩ năng tốt hơn, chắc chắn Lê Thanh Bình không thể nào ghi được điểm. Đúng lúc này, trong tầm mắt của hắn, lại có Vương Thành Văn. Thằng nhóc đã giơ sẵn tay để đón bóng.
Lê Thanh Bình cắn răng, bất đắc dĩ chuyền bóng cho nó. Nhận được bóng, Văn nhảy lên, ném rổ.
Đây là lần đầu tiên nó ném trong một trận đấu chính thức, nhưng nó đã luyện tập không biết bao nhiêu lần. Một đường parabol, với khoảng cách cụ thể, điểm đến ở một độ cao không đổi, bóng bay với góc 60 độ so với mặt đất, với độ xoáy khoảng 3 vòng 1 giây, chui tọt vào lưới.
Kình Ngư lại ghi được điểm!
Khán đài lại reo hò ầm ĩ.
- Thằng nhóc đang làm rối loạn đội hình bên ta.
PG của Hải Dương buông lời nhận xét. Vũ Hải Phong gật đầu.
Quả nhiên, trong suốt hiệp 1, trong khi Hải Dương sử dụng lối tấn công bài bản và đẹp mắt, thì Kình Ngư lại tấn công một cách hỗn loạn, khó đoán. Kết quả, hiệp 1 cả hai đội có tỉ số sít sao 23-25. Hải Dương dẫn 2 điểm.
- Cứ thế này không ổn.
Một thành viên của Kình Ngư, đợi lúc không có mặt Lê Thanh Bình, khẽ nói nhỏ với Văn. Chiến thuật đúng là không có gì để chê. Một đội kém như Kình Ngư lại có thể bám đuổi sát nút với Hải Dương, đã là vượt quá sự mong đợi. Nhưng bám đuổi vẫn chỉ là bám đuổi, khoảng cách rồi sẽ dần bị tăng lên. Hơn nữa, Hải Dương còn chưa tung ra toàn bộ sức mạnh của mình. Đợi đến khi Vũ Hải Phong bùng nổ như trận đấu hôm nọ, liệu bọn họ còn cơ hội hay không?
Trên khán đài, lão Dương cũng ngồi xem cùng cháu mình. Lão gật gù tán thưởng.
- Kình Ngư áp dụng chiến thuật này, có vẻ tốt hơn hẳn Duyên Hải.
- Vì sao vậy ông?
- Đội các cháu áp dụng chiến thuật này cho Vũ Hải Phong không được chơi, nhưng lại không cản được 4 thành viên còn lại. Còn Kình Ngư, bọn họ chỉ kiềm chế 4 người kia một chút mà thôi, còn lại họ sử dụng cách tấn công mới lạ để bắt kịp về điểm số. Như vậy cho tới khi thành công khiêu khích Vũ Hải Phong, thì bọn họ vẫn không bị tụt quá xa về điểm số. Cái mà bọn cháu không có, mà Kình Ngư lại có, đó là sức tấn công.
- Ra vậy.
- Nhưng ông sợ là tình hình này không kéo dài đâu.
- Vì sao vậy?
- Vì sao vậy? - Với vẻ mặt khó hiểu, anh chàng đội viên kia hỏi lại Văn.
- Trận với Duyên Hải hôm nọ, Vũ Hải Phong có thể “chịu đựng” cảnh không được chơi trong 2 hiệp. Nhưng hiện giờ, anh ta vừa mới ra viện, đang rất nôn nóng được chơi bóng. Sự nôn nóng ấy sẽ khiến anh ta bùng nổ ngay ở hiệp 2 này. Mọi người hãy cố chống cự qua cơn bão đi.
Nói xong câu đó, chuông báo hiệp 2 cũng đã vang lên. Quả nhiên, bóng ngay lập tức được chuyền tới tay Vũ Hải Phong.
Khán đài reo hò sung sướng. Còn toàn bộ Kình Ngư đều toát mồ hôi hột. Lẽ nào Vũ Hải Phong thật sự muốn 1 chấp 5 ngay từ lúc này?
Không cần đặt câu hỏi quá lâu, đã có ngay câu trả lời. Một mình Vũ Hải Phong vượt qua hàng phòng ngự 5 người nhẹ nhàng như đang đấu tập, từ tốn úp bóng vào rổ.
Khán đài reo hò như muốn nổ cả trần nhà thi đấu.
Văn đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Dù biết bão sắp tới, cũng không nghĩ cơn bão lần này mãnh liệt và dữ dội như vậy.