Số 1 giơ mũi kiếm chĩa thẳng về phía đối thủ. Thanh kiếm Takasanagi cấp 12, phát ra hơi lạnh bàng bạc, phủ mờ gương mặt không cảm xúc của hắn.
Đệ nhất sát thủ Hải Thành, muốn ám sát ai, kẻ đó phải chết.
Bước chân hắn giậm một phát, cả người cả kiếm lao tới như một mũi tên băng.
Băng Phong KIếm Pháp. Băng Hành Thức!
Giống như lướt đi trên băng, kết hợp Bộ Pháp vào Kiếm Pháp, khiến đường kiếm mượt mà trơn láng, đường cắt ngọt mà gọn, lướt qua da thịt người như cắt giấy.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân hắn vỡ vụn. Đường lướt nhẹ nhàng giờ không thể nào tiếp tục. Hắn biết, đối thủ của hắn đã ra tay.
Cấp độ Tiến sĩ, chỉ hơi nhấc chân giậm tay đã có thể điều khiển được tình hình chiến trận.
Toàn bộ chiến trường giờ đã bị phá nát thành gồ ghề mấp mô, chỉ bởi một cú giậm chân. Ngay sau đó, là những cột đá nhọn hoắt từ dưới đất chọc lên. Cát bụi bay mù mịt, cùng tiếng ầm ầm của những dòng địa chất dịch chuyển.
Trong khung cảnh mịt mù ấy, vẫn thấy ánh kiếm xanh biếc lạnh lẽo của số 1 toát lên, cắt ra một con đường lao thẳng tới mục tiêu.
- Băng Phong Kiếm Pháp, vốn không nhanh. Chỉ là ngươi áp dụng Toán học, giảm đi động tác thừa, khiến người ta cảm thấy nhanh. Sự nhanh ấy chỉ đánh lừa về cảm giác, không thể nào thay đổi thực tế.
Đường kiếm của số 1 đã chém tới nơi, ông Ba vẫn còn ung dung phân tích.
Hự!
Địa Mạch Quyền, từ tay ông ta, đã đấm thẳng vào bụng hắn. Số 1 đau tới quặn hết cả nội tạng, nhưng hắn cắn răng vung kiếm, nhắm thẳng vào tay ông ta chém một phát.
Keng!!
Chỉ thấy lưỡi kiếm chém xuống, đ-ng phải một tầng giáp tay bằng đá thật dày, không thể nào xuyên thủng.
- Băng Phong Kiếm, chém da thịt người đúng là rất ngọt, nhưng chém vào đất đá, lại chẳng khác gì một con dao cùn.
Số 1 nhận 1 đấm này, bay ngược về phía sau, đập thẳng vào vách đá. Nhưng chưa đợi hắn rơi xuống đất, đã có 2 cột đá thật to dựng ngược lên, ép vào hắn.
Một đòn này có thể còn chưa đủ, hai cột đá lại bị một xung lực cực mạnh đánh qua, nát nhừ. Số 1 ở phía cuối mạch xung lực, hứng trọn toàn bộ sát thương.
Lần này khắp người hắn be bét máu, lảo đảo rơi xuống đất.
Với trình độ của mình, đùa bỡn một tên Thạc sĩ đối với ông Ba dễ dàng như trở bàn tay. Dưới trướng Từ Quảng Trí, ông ta lại ầm thầm làm tôi tớ cho Phạm Viết Phương. Dưới trướng Phạm Viết Phương, ông ta lại âm thầm che giấu thực lực. Che giấu thực lực, ông ta lại âm thầm lên kế hoạch để đưa mình vươn cao.
Nếu là các cao thủ tinh anh dưới trướng lão Phương, ông Ba còn có thể sợ hãi. Nhưng lũ Thạc sĩ nhãi nhép ở nơi hẻo lánh này, ông ta chẳng coi ra cái gì.
Nào là đội 1 Hắc Long. Nào là đệ nhất sát thủ. Đều chỉ là lũ oắt con tự xưng. Chỉ là các Cường giả thật sự không ai quan tâm tới lũ oắt con này mà thôi. Tâm trí của các Cường giả, là phải nghĩ tới cống ngầm, nghĩ về cuộc chiến Tam Đại Gia tộc, nghĩ về Bảo vật liên triều, về Thánh Nữ, về cách làm sao để sống sót qua cơn bão Đại Thư viện thứ 7 sắp tới, cách để nhân thời thế loạn lạc mà vươn lên.
Ôm tâm lý như vậy, không chỉ mình ông Ba.
Nay bị một lũ oắt con giăng bẫy, đúng là có hơi vất vả, nhưng lại cũng khá mắc cười.
Một đám trẻ của Phạm Viết Phương, tự tập tành làm người lớn sao?
Ông ta nhếch mép cười. Cuộc dạo chơi của đội 1 Hắc Long, cũng sắp phải kết thúc rồi.
Số 1 đang chật vật bò dậy. Cả người hắn bụi bặm nhếch nhác, nhưng ánh mắt của hắn vẫn vô hồn lạnh lẽo.
- Còn lời gì muốn nhắn gửi tới các đồng đội chứ? - Ông Ba nở một nụ cười nhân từ.
- Nói với họ, đặc biệt là số 2, là ta dù chết cũng tin tưởng anh ấy! - Số 1 nhe hàm răng đò lè vì máu, cười một cái thật tươi. Sau đó, hắn lao tới.
Ông Ba muốn khẽ động một cánh tay để bóp chết tên điên này, chợt cảm thấy toàn bộ sức lực của mình như bị rút đi. Cả cơ thể đình trệ, não bộ cũng chậm xử lý thông tin. Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn số 1 nhe răng cười cầm kiếm lao tới, ánh kiếm lạnh vẽ nên một đường mờ sương trong không khí.
- Đây là… Viễn Thị Trận… kết nối với một… Chú Thuật… Nguyền rủa?
Lắp bắp khó nhọc thốt lên được câu nói kia, đầu của ông ta đã bay lên không trung.
Tiếng bộ đàm reo lên. Là tiếng của số 1.
- Báo cáo, các anh em đã đánh lùi được lũ người thú. Ông Ba cũng đã xử xong. Mọi người đang tập kết để khám phá nơi bí mật vừa được tìm ra. Anh và số 12 cũng tới đi.
- Số 1 à, tôi là số 12 đây.
- Tại.. tại sao lại là cậu? Số 2 đâu?? - Giọng nói của số 1 vẫn lạnh lùng, nhưng lại có chút gì đột ngột hốt hoảng.
- Anh… Bình tĩnh nghe tôi nói đây, bọn tôi… bị phục kích…
- Cậu đang ở đâu?!!!! Nói mau!!! Tôi sẽ tới!!! - Thật hiếm khi nào thấy số 1 mất bình tĩnh tới vậy.
- Tọa độ xxx….xxxx…
Trần Thiên Anh đưa tay tắt bộ đàm. Hắn quay lại nở một nụ cười. Phía sau hắn là số 1 mình đầy máu, bị đánh dính vào một bức tường. Trên bức tường phía trên đầu anh ta, là một dấu sen đỏ lòm như máu. Vây quanh hắn có hai người. Một người mang nước da trắng toát và đôi mắt đỏ au. Chính là Phù Dung.
- Cám ơn những dấu hiệu mà cậu đã để lại. - Phù Dung chỉ nhẹ nhàng cất tiếng.
- Cám ơn anh đã tin tưởng tôi. - Thiên Anh cũng đáp lại.
- Số 12… Trần Thiên Anh… Vì sao? Mày là… đồng đội… mày… là người của Hắc Long… mày mang ơn… Hắc Long…
Số 2 thều thào nói chuyện. Trần Thiên Anh lại mang một nụ cười từ từ đi tới.
- Số 2, từ khi Thiên Anh tôi được sinh ra tới giờ, chỉ có 2 người quan tâm tới tôi. Anh là người thứ 3. Anh đúng là một đồng đội thực sự. Tôi thật sự coi anh là một người đồng đội. Nhưng anh còn nhớ, chúng ta đã từng nói với nhau, “bạn bè” và “đồng đội” khác nhau như thế nào chứ? Đối với tôi, cả hai đều như nhau. Đều là hòn đá để tôi leo tới đỉnh cao. Anh là đồng đội tốt nhất, và cũng là hòn đá đầu tiên của tôi!
- Mày… ra là mày… đã để lại… những dấu hiệu đó…
- Đúng vậy. Anh nghi cho ông Ba là hơi oan rồi. Ông ta đúng là có mưu đồ với Tỳ Bà Cầm, nhưng lại không phải là kẻ liên kết với lũ người thú. Có một kẻ cao tay hơn ông ta rất nhiều đã xây dựng nên hội Công nhân tự kháng này. Việc tôi cần làm, chỉ là móc nối với anh ta một chút mà thôi.
- Anh ta?
- Chính là Ám Hành Sứ Giả.
Vừa nói, Trần Thiên Anh vừa rút ra một tờ giấy đã bị vo nát từ lâu. Tờ giấy này, hắn ta nhận được từ tay người thanh niên hôm đó tại bến xe. Một phút giây chạm mặt bất ngờ, nhanh chóng, và gọn lẹ.
Trong một cái mạng nhện rối như bòng bong, thì làm sao để có thể rung một mắt xích mà gỡ tan được mọi sự khúc mắc?
Vương Vũ Hoành muốn rung lưới, nhưng Vương Minh Quang cũng lén lút làm điều này.
- Tại sao… Tại sao lại là tao? Mày cũng thấy rồi đó, tao chẳng có chút tín nhiệm gì đối với giám đốc… Mày khử tao… cũng chẳng để làm gì cả… Rồi mày vẫn sẽ bị số 1 khử mà thôi…
Trần Thiên Anh lại cười.
- Khử anh, bởi vì tôi biết anh biết điều mà tôi biết anh biết. Tôi biết thừa, cái nơi bí mật của lão Ba kia, chẳng liên quan quái gì tới thứ chúng ta đang tìm cả, phải chứ? Tôi biết, anh đã tìm ra bí mật của Hắc Y Hội, thứ bí mật nằm sâu dưới lòng đất Hải Thành. Bởi vì…
- Không! Tao không biết gì hết! Và mày đừng hòng biết được những điều đó! - Số 2 đã bắt đầu tuyệt vọng. Hắn chợt nhận ra, Trần Thiên Anh nguy hiểm hơn hắn nghĩ quá nhiều.
- Bởi vì, anh là một Trận Pháp Gia! Khi nhìn vào những điểm đánh dấu các phòng thí nghiệm của Bạch Y Hội, anh đã nhận ra! Toàn bộ cống ngầm dưới Hải Thành…
- Không! Tao không nhận ra điều gì hết! Và mày sẽ không biết gì hết!
- Đường cống ngầm dưới Hải Thành, thật ra chính là đường dẫn cho địa mạch cả thành phố! Và những điểm chúng đặt phòng thí nghiệm, đều là các yếu huyệt của Hải Thành! Đó chính là lý do vì sao, khi muốn ám sát Vương Vũ Hoành, chúng lại đặt bom ở Tòa sứ quán. Nơi đó cũng là một trong những yếu huyệt.
- Ha ha ha! Mày cứ đoán đi! Mày cứ chơi cái trò chơi suy luận ấy đi! Và đừng nghĩ rằng mày hiểu được cái gì đang diễn ra ở cái Đế quốc này đâu! - Số 2 đã gần như mất hết bình tĩnh. Hắn thật sự không muốn nghe nữa. Hắn thật sự không muốn tin, thật sự không thể tưởng tượng nổi, một kẻ như Trần Thiên Anh sẽ làm gì với thứ bí mật tày trời này.
- Sao tôi lại không biết chứ?
Trong thư phòng, Vương Vũ Hoành lặng yên ngắm nhìn bức tranh Vương Hiến Đế. Phụ vương của hắn treo ảnh Vương Hiến Đế trong phòng, thật sự là để nhắc nhở cho con cháu tránh đi những sai lầm sao?
Tỳ Bà Cầm, Bắc Hoàng đời thứ 27, một đêm nằm mơ, nhìn thấy một bông sen hồng mọc lên giữa dòng sông. Câu chuyện này, chỉ là một phép ẩn dụ. Vương Hiến Đế, đã đánh đổi Tỳ Bà Cầm cho Bắc Hoàng đời thứ 27, để dựng nên một vở kịch về đê điều. Bắc Hoàng bẻ cong dòng chảy của con sông Mẫu Hà, khiến Đại Nam ngập lụt. Vương Hiến Đế lại nhân lý do đó mà cho xây dựng cống ngầm.
3 tháng đứng ra bẻ cong dòng chảy của Mẫu Hà, Bắc Hoàng đời 27 cũng không hề đánh đổi tính mạng của mình như mọi người vẫn nghĩ. Vì hắn đã có Tỳ Bà Cầm trong tay.
Trên thực tế, cống ngầm Đại Nam, chính là nơi để hai con người này giấu giếm thứ bí mật của mình, một bí mật kinh hoàng không kém gì kế hoạch của Vương Nhất Quan và Hà Linh Vũ năm xưa.
Văn Viện Thủy Liên sinh ra cũng vì kế hoạch này. Cống ngầm Đại Nam cũng vậy. Tỳ Bà Cầm lại là thứ chìa khóa không thể thiếu.
Trần Thiên Anh không chút do dự nhìn thẳng vào đôi mắt tuyệt vọng của số 2.
- Nhờ những tài liệu của anh, tôi đã nhận ra, cách để đạt tới Bình Nguyên Tri Thức!
Số 2 trợn trừng mắt, lắp bắp không nên lời. Nụ cười thân thiện của Trần Thiên Anh, làm hắn khiếp sợ hơn bất cứ thứ gì trên cuộc đời này. Một kẻ thật lòng coi hắn là đồng đội. Một kẻ không chút do dự đạp lên đồng đội để vươn cao. Một kẻ ôm trong mình tham vọng to lớn. Một kẻ đủ khôn ngoan, đủ tàn nhẫn, đủ lý trí để thực hiện thứ ước mơ đầy cảm tính của mình. Cái chết của Lê Huyền Vân có lẽ chính là bước ngoặt của đời hắn. Hắn sẽ còn giết rất nhiều, giết một cách không do dự, giết một cách thoải mái, giết tới khi nào hắn đạt được thứ ham muốn vô tận của mình.
Trần Thiên Anh là kẻ cuối cùng trên thế gian này mà số 2 mong được biết đến sự thật kia.
Đôi mắt trợn trừng của số 2, cứ mở to ra như vậy mà nhìn chòng chọc vào Trần Thiên Anh, và không bao giờ nhắm lại nữa.
Vì đầu của hắn đã nằm im trên mặt đất.