Ông… ông thật sự muốn… đưa cả nhà tôi đi cùng ư?
Trần Thiên Anh cảm thấy không tin nổi vào mắt mình. Hắn chưa bao giờ nghĩ Trần Thịnh có thể một phút giây nào nghĩ cho gia đình hắn.
- Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là gia đình cơ mà? Chú mang theo đủ tiền để tất cả chúng ta sống sung túc. Cháu cũng sẽ có đủ tiền đi học. Chỉ cần rời khỏi nơi chết tiệt này.
- Ông… ông… - Thiên Anh chẳng biết nói gì nữa. Trái tim lạnh lùng của hắn như đang tan chảy.
- Mau! Đi đón bố mẹ cháu tới đây. Cô chú sẽ chờ! - Phạm Tố Uyên hô lên.
Uỳnh!! Uỳnh!! Uỳnh!!
Đúng lúc này, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.
- Địa Long!!
Tiếng Trần Phùng hét lên đầy căm tức, kèm theo đó là sấm sét uỳnh uỳnh đáng xuống, sáng lóa cả bầu trời.
Vương Tuyết Trinh cũng kiên quyết đánh trả, nhất quyết không chịu nhượng bộ dù chỉ là một bước. Cả hai quần nhau dữ dội trên bầu trời.
Phía sau bức tường thành, có thể nghe thấy tiếng chém giết, tiếng kêu la ai oán.
- Nghe thấy chứ? Hôm nay là ngày Trần gia bị tuyệt diệt. - Vương Tuyết Trinh nhếch mép cười. Người phụ nữ đoan trang nghiêm nghị ngày nào, giờ trong mắt lóe lên sự lạnh lùng cương quyết. Mang họ Vương, không ai là kẻ mềm lòng. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. - Sao? Cay à?
Vừa mỉa mai đối thủ, bà vừa không ngừng ra đòn. Trọng Lực sư, Hắc Động Thôn Thiên Quyền đã tung ra, như muốn nghiền nát vạn vật.
- Chỉ là một lũ hậu duệ lười biếng và ngu xuẩn, ngươi nghĩ ta sẽ vì chúng mà thương hại sao? - Trần Phùng cao giọng - Huyết mạch thật sự của Trần gia, phải là Hắc Y Hội!!
Vút! Vút! Vút!
Chẳng biết từ đâu, 6 tên áo đen xuất hiện, vây chặt lấy Vương Tuyết Trinh.
- Hắc Y Hội thì sao? Cũng chỉ là một lũ phế vật!
Vẫn mang thái độ khinh khỉnh, Vương Tuyết Trinh bóp chặt bàn tay lại. Hắc Động Thôn Thiên Quyền cũng theo đó mà bị bóp nát. Một cơn mưa trọng lực từ trên trời rơi xuống, giáng thẳng vào 6 tên Hắc Y Hội, bóp nát bọn chúng thành thịt vụn.
- Quên không nói, dù là Hắc Y Hội, ta cũng không có thương tiếc.
Tiếng Trần Phùng lại vang lên. Từ trên cao, hắn lao thẳng xuống, đối diện ngay trước mặt Vương Tuyết Trinh. Hai tay hắn giang rộng, rồi đột ngột vỗ vào nhau, tạo nên thứ âm thanh chát chúa đinh tai.
Lôi Âm Kích!
Búng tay thì tạo ra chớp giật, vỗ tay thì tạo ra sấm rền. Tự Nhiên Thuật kết hợp với Mô Phỏng, sử dụng bộ phận trên cơ thể để tái tạo lại thiên nhiên.
Lôi Âm Kích, là sử dụng âm thanh cường độ cao, công phá thẳng vào hệ thần kinh của đối thủ.
Vương Tuyết Trinh bị một đòn bất ngờ như vậy, cũng không kịp đề phòng. Đầu óc bà ong ong choáng váng, cả người giật lùi ra phía sau. Khi tỉnh táo lại, đã thấy một vòng tròn bằng máu cuốn quanh thân mình. Đó là máu của 6 tên vừa bị bà bóp chết.
- Huyết mạch của chúng ta đã được kết nối từ sâu thẳm bên trong!
Trần Phùng gằn giọng. Hắn lại búng ngón tay, phát ra điện tích roẹt roẹt, rồi giơ tay nắm lấy sợi dây máu.
- Lời nguyền rủa của người chết, là nỗi ám ảnh của người sống!
Điện tích truyền qua sợi dây máu, đánh thẳng vào người Vương Tuyết Trinh. Cả người bà co quắp vì bị điện giật.
- Kẻ bị ám ảnh, là lũ điên các ngươi thì có!
Vương Tuyết Trinh gồng mình chống lại. Toàn bộ 89 lần Siêu Cường lực chạy khắp người bà, bất chấp những thương tổn nó có thể gây ra, bà bung hết sức phá tan thứ xiềng xích bằng máu ấy.
- Ngươi nghĩ vậy là đủ sao?
Trần Phùng lại cười gằn. Ngay lập tức, từ trong Long Thành, một biển máu đen từ đó ào ào bay lên trời, đổ ập tới Vương Tuyết Trinh, biến thành một lồng giam khóa chặt bà lại.
- Toàn bộ tộc nhân của Trần gia hi sinh, chính là để khóa chân ngươi lại!
Lần này thì dù Vương Tuyết Trinh vùng vẫy thế nào, cái lồng bằng máu cũng hấp thụ toàn bộ. Khắp người bà đau đớn tột độ. Chỉ thấy Trần Phùng vẩy tay một cái, cả cái lồng đã nặng như chì, kéo bà rơi thẳng xuống đất, loại hoàn toàn khỏi vòng chiến.
- Máu của tộc nhân Trần gia, đúng là dễ đổ ra thật, nhưng các ngươi cũng phải trả cái giá lớn hơn như vậy rất nhiều. Hắc Y Hội! Xuất chiến!
Vừa phát khẩu hiệu, Trần Phùng cũng đã lao thẳng xuống, nhắm vào Vương Vũ Hoành đang lết từng bước phía dưới.
Linh có sự nhạy cảm hơn người khác từ khi sinh ra. Cô bé chỉ chưa đủ lớn để sử dụng được sự nhạy cảm của mình.
Linh là người làm việc theo cảm tính, chứ không phải kiểu tư duy khô khan như thằng Văn. Nhưng kiểu cảm tính của Linh cũng không phải kiểu thiên vị mù quáng. Cô bé đủ tinh tế để nhận ra những bất thường ở người khác.
Mà Trần Thiên Anh thì có cả một núi những bất thường.
Chỉ là Linh không muốn thừa nhận. Linh không muốn nghĩ tới chuyện anh họ mình là kẻ tội phạm.
Nhưng đêm hôm qua, sau rất nhiều ngày không còn gặp ác mộng, cơn ác mộng ngày đó lại trở lại với cô bé.
Tất cả mọi người đều bị bóng đen nuốt chửng. Mà kẻ bị nuốt chửng đầu tiên, là Trần Thiên Anh.
Sau đó là tất cả những người thân của Linh. Từ ba, mẹ, chú Phan Thành, bác tài xế, những người làm, rồi bạn bè cô bé… Có một thứ linh cảm vô hình nào khiến Linh luôn cảm giác rằng giấc mơ ấy sắp trở thành sự thật.
Ngày hôm nay là ngày cảm giác ấy mãnh liệt nhất.
Linh không muốn kéo Văn vào sâu trong chuyện này hơn nữa. Cô bé đã biết thằng đó có thể liều mạng tới mức nào. Cô bé không muốn nó gặp nguy hiểm. Nếu phải đối đầu với Thiên Anh, thằng Văn không có cửa, dù nó có thể đánh bại được cả Vũ Hải Phong hay Vương Thế Kiệt.
Trong thẳm sâu tâm trí mình, Linh vẫn luôn thừa nhận Trần Thiên Anh là kẻ mạnh nhất.
Linh có cách để tìm ra Thiên Anh. Cô bé là cháu gái của Phạm Viết Phương, là kẻ bị cả Hải Thành kính sợ, cũng không phải hoàn toàn là oan ức.
Linh đang tìm kiếm Thiên Anh. Thứ nhất là vì cô mong rằng tất cả đều không phải là sự thật. Rằng anh Thiên Anh hoàn toàn vô tội. Thứ hai, là để khuyên hắn đừng làm những chuyện sai trái nữa.
Đúng lúc này, từ một tòa nhà bên đường, một tập hợp những tử khí phát ra khiến Linh nhức đầu không chịu nổi.
Tòa nhà này, là nơi lũ nghiện thuốc phiện tụ tập.
Có điều gì đó thôi thúc Linh bước vào. Cô bé nghe thấy trong đầu mình những tiếng rên rỉ, tiếng quằn quại, tiếng ú ớ.
“Thu Mai! Thu Mai! Thu Mai!”
Tiếng lầm bầm này như có như không, phát ra từ tầng 2, chính là thứ khiến Linh dù rất sợ hãi cũng vẫn phải bước vào.
Cô bé có cảm giác mình biết kẻ đang phát ra tiếng kêu ấy.
Cái chết của Thu Mai chính là điều ám ảnh Linh suốt mấy tháng nay. Giờ Vũ Hải Hùng lại vì điều đó mà sa đọa vào thuốc phiện. Linh cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm về chuyện này.
Cô bé bước lên tầng 2. Cô nhìn thấy Vũ Hải Hùng. Phê pha, hoang tưởng, đờ dại.
“Lời nguyền của người chết, là nỗi ám ảnh của người sống”
Linh bước tới, cắn răng, cầm lấy tay Vũ Hải Hùng, kéo hắn dậy. Cô phải đem hắn ra khỏi nơi này.
Đúng lúc này, trần nhà sập xuống một mảng, một cánh tay quái vật từ trên thò xuống, với những chiếc vuốt nhọn hoắt.
Khắp nơi trên đất Hải Thành, từ dưới cống ngầm, đều chui lên những lũ dị nhân gớm ghiếc.