Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 384: Nuôi ong tay áo

Từ lúc Phan Thành nhìn thấy Trần Thiên Anh, hắn đã biết thằng này tới đây không phải bởi mục đích gì tốt đẹp.

Dù Phan Thành không hiểu mình có làm gì quá đáng với thủ hạ của mình hay không, nhưng một đứa nhóc 17 tuổi nai lưng ra phục vụ gã nhiều năm, ai dám nói không có gì bất mãn?

Ở cái tuổi dở dở ương ương này, mọi hành động ngu xuẩn đều có thể xảy ra.

Mà điều ngu xuẩn nhất mà gã thấy, chính là tới đây thách thức gã.

Không cần nói nhiều lời. Bởi nếu chuyện sát tâm mà giải quyết được bằng lời, thì đã không mấy ai phải chết.

Đã muốn giết ta tới vậy, thì tới đây.

Trước thứ sát khí không hề kìm nén của Thiên Anh, Phan Thành cũng không hề giữ lại. Hắc Long nắm phân nửa Hải Thành trong suốt nhiều năm qua, thì người lập nên nó cũng chẳng phải kẻ tầm thường.

Tới!

Thiên Anh là kẻ chạy lên.

Chu Tước Bộ Pháp.

Huyền Vũ Quyền Pháp.

Cách mở đầu cuộc chiến khá là chủ động, dùng Chu Tước Bộ lao tới, tung nắm đấm, nhắm thẳng vào mặt đối thủ. Nếu đối thủ ra tránh né, sẽ biến chiêu linh hoạt.

Phan Thành lách đầu qua bên trái, cú đấm sượt qua. Lập tức, cùi chỏ của Thiên Anh co lại, bàn chân sau bước lên phía trước, cả người lại lao tới. Cùi chỏ nhắm thẳng vào yết hầu.

Khi Phan Thành giơ hai tay lên cản lại cùi chỏ của hắn, thì chân phải của hắn vừa về phía sau, đã lại bật lên, đầu gối nhắm thẳng vào chấn thủy.

Cốp!!!

Phan Thành cũng đã đưa đầu gối lên, đánh thẳng vào đầu gối đối thủ, vừa ngăn cản đòn vừa rồi.

Lập tức, Thiên Anh không lấy cứng đối cứng, mà co chân xuống, nhắm thẳng vào đầu gối chân trụ bên kia, đạp một cái.

Cú đạp nhắm vào mé bên đầu gối, là để đánh khuỵu đối phương.

Nào ngờ, gần như đồng thời, Phan Thành cũng đưa chân đạp thẳng vào mắt cá chân của Thiên Anh, sau đó giẫm thẳng nó xuống đất.

Dính một giẫm này, thì chân hắn hẳn phải tàn phế.

Nhận thấy vậy, Thiên Anh thu chân mình về, đồng thời chân trụ phía sau giậm nhảy lên, co người giữa không trung, tung cước nhắm thẳng vào đầu Phan Thành.

Nhưng Phan Thành còn nhanh hơn, đà giẫm xuống vừa thu lại, đã dùng chân kia bật lên, co gối đạp thẳng vào bụng hắn.

Nãy giờ giao thủ một hồi, kẻ bị đòn đầu tiên lại là Thiên Anh.

Hắn bị đạp bay về phía sau, lăn lóc 3 vòng mới có thể đứng dậy.

- Mọi thứ mày có, đều là tao dạy mày. - Phan Thành nói. Không rõ đây là phẫn nộ, căm tức, thất vọng, hay buồn bã.

Dẫu vẫn biết lòng người thích đổi trắng thay đen, nhưng bị chính thủ hạ do mình đào tạo nên dọa sát, ai mà chẳng thấy đau lòng?

Chính tay chọn ra được Trần Thiên Anh từ một lô một lốc những thiếu niên ăn hại, một tay đào tạo hắn, chính mắt theo dõi từng bước hắn trưởng thành. Nếu nói Phan Thành quan tâm tới Thiên Anh như con đẻ thì là nói quá xạo, nhưng bảo hắn không có chút cảm tình gì thì cũng không đúng.

Giữa người với người, gắn kết với nhau, đều phải thông qua xúc cảm.

Tôi làm việc cho ông, ông cho tôi miếng cơm, nhưng giữa những quan hệ rạch ròi như vậy, vẫn dần dần phát sinh cảm xúc thân thiết. Đôi khi có người trả lương ta cao hơn, ta nhất quyết không đổi việc, cũng có khi đãi ngộ không tồi, mà ta nhất quyết muốn thôi. Đều là do cảm xúc mà thành.

Phan Thành là kẻ biết tính toán, nhưng tính toán không có nghĩa là ki bo. Tính toán là nhìn xa trông rộng. Giống Phạm Viết Phương. Không keo kiệt tiền bạc, không ngại việc thưởng công, nhờ vậy, mới đạt được thứ mà dùng tiền cũng mua không nổi.

Hắc Long trở thành một tổ chức vững bền, cũng không chỉ bởi vì Phan Thành bản lĩnh, vì thủ hạ tài giỏi, mà bởi vì bọn chúng sống với nhau rất đúng tình nghĩa giang hồ. Phan Thành là kẻ công tư phân minh, hắn cũng chưa khiến bất kì ai thiệt thòi. Lập công thì có thưởng, làm sai thì khiển trách, chết thì gia đình được đền bù. Những ai có bức xúc, hay bất mãn gì, lại có Số 2 quan tâm và hòa giải. Cũng nhờ vậy mà Hắc Long từ một đám du đãng nhỏ nhoi, vươn tới ngày hôm nay.

Nhưng Trần Thiên Anh lại không phải kẻ như vậy.

Kẻ mang ơn huệ đến cho hắn, hắn sẵn sàng vung tay đấm chết.

Hắn không bị lụy vì tình cảm. Ba thứ vớ vẩn đó chỉ kiềm chân con người lại. Mắt hắn nhìn thẳng vào đích đến của mình, và hắn phăm phăm bước về nơi đó.

Vươn cao hơn.

Bất kì ai cũng chỉ là hòn đá ngáng đường hắn, nhưng cũng lại là bậc thang cho hắn.

Cũng có thể, nếu cuộc đời hắn êm đềm hơn một chút, Thiên Anh đã có thể bình thường như bất kì ai.

Nếu bố hắn không nghiện rượu, nếu chú hắn không ngạo mạn, nếu hắn được nhận học bổng, nếu cô Vân không dọa dẫm hắn, nếu ai đó đứng ra quở trách hắn, nếu mẹ hắn không chết…

Có quá nhiều chữ “nếu”, nhưng rất tiếc, đời không bao giờ như vậy.

Giờ hắn chẳng còn lại gì cả. Hắn chỉ còn đôi chân của chính mình. Đôi chân để leo lên mọi đỉnh cao. Và đôi bàn tay để giết hết bất kì ai ngáng đường.

Phan Thành cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Thiên Anh bắt đầu vỗ hai bàn tay vào nhau. Miệng hắn lầm rầm niệm chú.

“Chú Thuật!”

Phan Thành hốt hoảng. Chính tập tài liệu mà hắn quẳng cho Thiên Anh, và đắc chí rằng một thằng học sinh Cao trung sẽ chẳng bao giờ học nổi một tài liệu Thạc sĩ.

Giờ thì sao? Hắn bị chính thứ học vấn ấy nhắm vào.

Quả báo đến cũng hơi sớm quá đi.

Phan Thành không phải là một Tâm Linh Sư. Đối phó với Chú Thuật, hắn không thể sử dụng Linh lực của bản thân, nhưng bù lại, hắn có rất nhiều hàng.

Bùa chú, đá hộ linh, vòng tay Phật bà, tất cả đều là những vật phẩm phòng hộ công kích tâm linh rất tốt.

Vừa chắc mẩm mình được bảo hộ, hắn vừa lao lên. Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn phải bẻ cổ thằng nhãi này càng sớm càng tốt.

Nào ngờ, Chú Thuật phát ra, không nhắm vào hắn.

Phan Thành chợt ớ người ra, vì giờ hắn mới nhớ, cuộc chiến này không phải là 1 đấu 1.

Xung quanh còn có rất nhiều đám quái vật vờ.

Nhiếp Hồn Thuật!

Chẳng biết đám quái vật do Bạch Y Hội nghiên cứu ra, sẽ có cấu trúc khác với sinh vật thông thường thế nào. Nhưng Phan Thành đoán chắc, với sự cẩn thận của Trần Thiên Anh, hẳn nó đã thực nghiệm khá nhiều.

Nhiếp Hồn Thuật, khiến 12 con quái vật tự di chuyển, đứng vào 12 phương vị. Từ trên người chúng, một loại khí đùng đục phát ra, kết nối với nhau, vẽ nên một vòng Trận Pháp lớn.

Còn có 3 con quái vật lao tới, níu chân Phan Thành lại.

Cùng lúc đó, Thiên Anh rút ra 3 lá bùa.

Phan Thành nhận ra, đó là bùa của Số 2.

Phảng phất trên đó còn có khí lực của Số 2 lưu lại.

Hắn như đã nhận ra điều gì.

Số 1 và Số 2, chính là do Trần Thiên Anh sát hại, hơn nữa, thủ đoạn sát hại 2 người đó, hắn cũng đã hơi đoán ra.

Nhiếp Hồn Thuật!!!

2 lần sử dụng Nhiếp Hồn Thuật liên tiếp khiến cơ thể Thiên Anh cũng chịu không nổi. Máu mũi hắn trào ra. Nhưng hắn mặc kệ.

Nhiếp Hồn Thuật lần này là nhắm vào khí lực còn phảng phất của Số 2. Sau khi Nhiếp Hồn, khí tức ấy sẽ bị hắn hấp thụ. Sử dụng loại khí lực này để tương tác với Trận Pháp, sẽ xuất hiện một số dị tượng nhỏ mà bình thường không thể nhận ra.

Lần theo thứ dị tượng ấy, ta sẽ tìm ra điểm kích hoạt Trận Pháp.

Nói cách khác, Trần Thiên Anh không hề được học về Trận Pháp, hắn chỉ có thể bắt chước vẽ lại hình trận, nhưng hắn đã tìm ra cách để kích hoạt nó.

Hỏa Trận. Với 3 bùa liên hoàn. Và loại khí để vẽ nên Trận Pháp phun ra từ lũ quái vật, cũng là một loại khí ga.

- Tạm biệt.

Trần Thiên Anh từ lúc tới đây, mới chỉ nói ra đúng một câu nói. Tạm biệt.

Kích hoạt!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa khiến một phần thành phố phải bàng hoàng.

Phan Thành đã bị nổ tung thành tro bụi.