Bóng tối mập mờ.
Bóng tối mịt mù.
Bóng tối mênh mang.
Bóng tối là đại diện cho nỗi sợ hãi.
Mà hắn còn sợ hãi điều gì nữa chứ? Khi hắn đã trải qua mọi nỗi sợ hãi trên đời?
Takezawa tự hỏi.
Cơ thể hắn chẳng còn chút cảm giác gì nữa. Tâm trí hắn chìm vào một bóng đêm thăm thẳm vô tận.
“Tới đây”
Có kẻ nào đó đang gọi hắn.
“Tới đây”
- Ngươi là ai?
“Tới đây với ta, Itou Takezawa”
- Ngươi là ai? Trả lời ta đi đã!
“Ngươi không nhận ra ta là ai sao?”
Một cảm giác thân quen suốt mấy chục năm trời, làm sao hắn có thể quên.
- Ngươi là… Hỉ Vận Kiếm?!
“Đúng vậy. Là ta đây”
- Tại sao… tại sao ta lại nghe được giọng nói của ngươi? Đây có phải là hiện thực không? Hay là… ta đã chết?
“Sống hay chết… thực sự quan trọng như vậy sao?”
- Ngươi nói vậy là ý gì?
“Cuộc sống chỉ là một chuỗi dài những đau khổ và mất mát tiếp nối nhau. Ngươi sẽ mất dần mất dần mất dần mọi thứ ngươi có. Mỗi lần mất đi càng nhiều thứ, nỗi đau của ngươi càng bớt nhức nhối đi, vì ngươi đã dần quen với mất mát. Cái chết cũng chỉ là một ranh giới, khi ngươi mất đi thứ cuối cùng ngươi có - sinh mệnh, và cũng mất đi toàn bộ sự đau đớn của mình. Ngươi sẽ chỉ còn cảm thấy… trống rỗng.”
- Ngươi im đi! Sống để mà cảm nhận được đau khổ, vẫn còn hơn là chết để rồi chả cảm nhận được mẹ gì!! Hơn nữa, ta vẫn còn muốn sống, ta vẫn còn nhiều điều chưa muốn mất đi!
“Điều gì? Ngươi chưa muốn mất đi điều gì? Ngươi nghĩ mình còn lại thứ gì? Ngươi không còn quê hương. Không có gia đình. Không còn tài sản. Không có thanh danh. Mất hết niềm tin. Cũng chẳng còn hi vọng.”
- Im đi! Tất cả những thứ đã mất, ta rồi sẽ có thể lấy lại! Ta còn có thể đi lại, còn có thể ăn uống, còn có thể lang bạt khắp nơi, nếu đằng nào cũng phải chết, tại sao không sống cho trọn vẹn rồi chết?!
“Trọn vẹn? Ngươi nghĩ cuộc sống của ngươi là trọn vẹn? Ta thì lại nghĩ khác.”
- Ngươi nghĩ sao cơ?
“Ngươi là kẻ có trọn vẹn mọi thứ. Tất cả các ngươi đều có trọn vẹn mọi thứ từ khi sinh ra. Ta đã nói rồi, cuộc sống là chuỗi hành trình mà các ngươi vứt dần đi những thứ mình đang có. Cha mẹ, bạn bè, tình yêu, sức khỏe, tiền bạc, rồi các ngươi sẽ vì theo đuổi thứ này mà vứt bỏ thứ khác, sẽ vì một đứa con gái mà hỗn hào với cha mẹ, rồi vì một đứa con gái khác mà vứt bỏ đứa con gái ấy, rồi lại vì tiền bạc mà bỏ bê gia đình mình, rồi lại vì sức khỏe lúc già mà vung tiền không tiếc. Một vòng luẩn quẩn. Nhưng còn ngươi, Takezawa, ngươi còn luẩn quẩn hơn cả, đáng lo ngại hơn cả, ngươi còn đáng thương hơn lũ người tầm thường đó.”
- Ngươi nói vậy là sao?
“Vì ngươi không chỉ vứt bỏ, ngươi còn chạy trốn. Mỗi lần phải đối mặt với khó khăn, ngươi lại chạy trốn.”
- Đừng có nói như thể mi biết rõ về ta như vậy! Tại sao ta phải chạy trốn ư? Chẳng phải vì mi đó sao? Ta đã nhịn ngươi lâu lắm rồi! Ta đã muốn hỏi thẳng vào mặt ngươi từ lâu rồi!! Rốt cuộc ngươi là Hỉ Vận Kiếm, hay là Họa Vận Kiếm? Rốt cuộc ngươi đem vận may tới cho ta, hay là muốn ta chết chìm trong những tai họa cuộc đời? Ta hỏi mi, từ đó tới giờ, suốt mấy chục năm nay, ta đã xử tệ với mi lúc nào? Ta có ngày nào quên không đem mi ra lau chùi? Có lúc nào để mất ngươi mà không tìm cách lấy lại? Có khi nào muốn bán mẹ nhà ngươi đi hoặc vứt ra bãi rác cho rảnh nợ không? Tại sao?! Tại sao ngươi lại đền đáp cho ta bằng cái cách khốn nạn nhất có thể như vậy? Đày đọa ta! Nguyền rủa ta! Và giờ thì sao? Mi cắm con mẹ nó lưỡi kiếm của mình vào bụng ta? Và giờ ta ở đây sắp sửa “thăng” lên thiên đàng, và còn rảnh rang nói chuyện với một thanh kiếm!!! Mẹ nó!
Bao nhiêu uất ức, dồn nén, Takezawa phun ra một hơi. Phun xong rồi, chửi bậy cũng chửi rồi, hắn vẫn còn cố nghĩ thêm có gì để phun nữa không cho hả dạ.
“Mi phát tiết xong chưa?” Thanh Hỉ Vận mới cất lời “Ngươi hỏi ta, là Hỉ Vận hay là Hung Vận. Ta trả lời luôn cho ngươi nhé, ta vừa là Hỉ Vận, mà lại vừa là Hung Vận”
- Mi lải nhải luyên thuyên cái gì vậy? - Takezawa bực mình.
“Im, bớt xồn xồn coi! Ngươi hỏi ta, tại sao không mang Hỉ Vận tới cho ngươi? Con mẹ nó, ngươi có lắp não trước khi nói không vậy?”, Hỉ Vận Kiếm theo chân Takezawa mấy chục năm, đến cách nói bậy cũng giống hắn “Ngươi làm cái mẹ gì cũng gặp may mắn, ngươi còn bảo không có Hỉ Vận? Ngươi sinh ra trong Đại gia tộc Kiếm thuật Itou, được thừa kế ngay một thanh Cực Phẩm Thần Kiếm, ngươi nghĩ thiên hạ mấy ai được như vậy? Cực Phẩm Thần Kiếm là sắt vụn ngoài đường chắc? Ngươi học kiếm, có Vô Diện Kiếm Khách Kumo Sasaki dạy kiếm cho ngươi, mẹ nó chứ ngươi nghĩ như vậy là không may mắn? Học kiếm xong, còn được lão ta hứa gả con gái cho ngươi, đ- má chứ ngươi nghĩ trên thế gian bao nhiêu người muốn làm rể Chí Tôn Cường giả? Rồi ngươi có cổ phần tới 30% trong Fusan Entertainment, ngươi nghĩ thế gian cứ muốn là được?”
Giọng của Hỉ Vận Kiếm càng ngày càng gắt, chứng tỏ thanh kiếm này cũng uất ức chả kém gì Takezawa, nay mới có dịp phun ra một lượt.
“Ngươi chạy tới Đại Nam, qua bao sóng gió mà không chết, không phải do may mắn thì do cái mẹ gì nữa? Ngươi nằm bệt ở xó chợ, có người tìm đến cầm một cọc tiền mua kiếm của ngươi, ngươi còn chê? Ngươi tiếp tục nằm ở một xó chợ khác, có hẳn một ông lão tốt bụng tới cho ngươi việc nhẹ lương cao, lại bảo không phải Hỉ Vận đi? Rồi Phan Thành, rồi Trương Minh Quang, đứa nào đứa nấy đều mới gặp mặt đã cho ngươi việc nhẹ lương cao, lại bảo không phải Hỉ Vận đi? Ngươi rèn bừa rèn bãi ra được một thanh Cực Phẩm Thần Kiếm, lại bảo không phải Hỉ Vận đi? Ngươi bị bắt cho lên Tòa án, lại có Noboru tới phá tanh bành cái Tòa án, lại bảo không phải Hỉ Vận đi?! Bà cố nội nhà ngươi chứ đời ngươi toàn là Hỉ Vận không!! Ngươi còn kêu gào cái gì? Kêu cái gì? Kêu cái gì?!”
Tĩnh lặng một lúc. Có thể nghe rõ tiếng nghiến răng của Takezawa.
- À há? Hỉ Vận? Hỉ Vận của ngươi đấy à? Sinh ra trong Itou Nhất Tộc, rồi sao? Rồi phải gánh trên vai lời nguyền khốn nạn? Học trò của Kumo Sasaki thì sao? Để rồi bị lão ta bắt ép trở thành người kế nghiệp, với một đống trách nhiệm trên vai? Để rồi bị ép gả cho 1 đứa con gái mới 5 tuổi? Để rồi bị Sư huynh của mình ghen tị và bị hắn truy sát đến cùng trời cuối đất? Thành cổ đông của Fusan để làm gì, khi sau đó bị dụ mua cổ phiếu và nợ như chúa Chổm?! Việc nhẹ lương cao để làm gì, khi mà cuối cùng thì tai họa lại ập xuống đầu? Cực Phẩm Thần Kiếm để làm gì, khi sau đó bị người ta đem ra định giá, để rồi bị bắt vào tù mà chả hiểu vì sao? Giờ lại còn cái gì mà được Noboru phá banh Tòa án, phá xong rồi thì tao cũng nằm đó với một thanh kiếm khốn nạn cắm vào bụng!!! Hỉ Vận chó chết gì như vậy?
“Ngươi rốt cuộc đã hiểu vấn đề rồi”
- Hiểu cái mẹ gì chứ?
“Hỉ Vận, cũng chính là Hung Vận. Hung Vận, cũng là Hỉ Vận. May mắn hay tai họa, đều không thể nói rõ, chúng xoắn xuýt lấy nhau như chính số phận con người vậy. Mọi sự việc xảy ra, đều có thể là may mắn, mà cũng có thể là tai họa. Phúc hay Họa, không do chính tự thân sự việc, mà là do chính ngươi. Chính ngươi! Chính ngươi đó đồ ngu!”
- Ta? Ta làm sao? Ngươi bảo trong hoàn cảnh như vậy ta còn có thể làm sao?!
“Vì ngươi cứ chạy trốn. Vì ngươi chưa bao giờ sẵn sàng đối mặt. Ngươi không sẵn sàng gánh trên vai gia tộc Itou. Ngươi không sẵn sàng đón nhận sự kì vọng của Sasaki. Ngươi không đủ tự tin để lấy Takaki làm vợ. Ngươi không đủ bản lĩnh để làm cổ đông của Fusan. Ngươi không đủ can đảm để đối mặt với những thử thách ở đất Đại Nam. Ngươi không đủ can đảm để chứng minh với Pháp luật là mình vô tội. Thay vào đó, ngươi chạy, chạy và chạy. Cả đời ngươi chỉ giỏi mỗi chuyện chạy trốn mà thôi. Mà càng chạy trốn, ngươi càng biến Hỉ Vận thành Họa Vận. Càng chạy trốn, ngươi càng đổ lỗi cho ta vì gây nên Họa Vận cho ngươi.”
- Vậy ta phải làm sao?
“Đừng trốn chạy nữa.”
=================
Chương này viết thực là sâu sắc (khóc). Ai ngờ nhân vật Takezawa lại có chiều sâu như vậy (khóc).