Vân trở về nhà trong tâm trạng vui vẻ.
Còn lão Bạch, ông bu của cô, thì chán nản ngao ngán.
- Daddy, sao vậy?
- Sao nữa! Bị mất chén cơm rồi. Gánh xiếc bị bọn bảo kê đến phá đám.
- Sao Daddy không “bụp” chết cha tụi nó đi?
- Chẹp chẹp! Con gái con đứa, cứ mở mồm ra là đánh với đấm. Thế mày có chuyện gì mà vui như đi hội thế con?
- Hê hê hê, cha đoán thử coi? Nay con đem về 150 hào đó.
- Cái gì cơ? Tao không nghe rõ.
- 150 hào đóooó!!!
- Ui xời, dăm ba cái đồng lẻ.
- Giàu hơn cha là được rồi!!
- Rồi, mày giàu. Mày giàu. Mày giàu thì mua đồ ăn coi, tao đói quá rồi.
- Được, hôm nay đến lượt con đãi Daddy. Hôm nọ Daddy mua đồ ăn ở đâu thế nhỉ?
- Tận phố công chức. Xa vãi. Mày gọi ship đi con.
- Cha có nhớ số không?
- Mày search mạng đi. Quán đó nổi tiếng lắm mà.
- Đây phải không?
- Úi search nhanh gớm nhỉ? Đúng rồi đấy.
- Đợi đấy để con gọi.
- 2 suất gà rán, bò xào, cá hấp cách thủy, mỳ trộn, canh gà tần, 2 bánh bao, 5 nem rán, kèm thêm 4 bánh ngọt và 2 trà sữa đây!!!
- Ơ!!!
- Ơ cái gì?
Vân sửng sốt hô lên một tiếng, Vương Thành Văn đã đáp lại ngay bằng một câu hỏi.
- Sao lại là cậu?
- Sao lại không thể là tôi?
- Cậu làm ở đó à?
- Cậu ở đây à?
- Đừng có hỏi lại tôi!!!
Văn cũng giật mình không kém. Vì đây là ngôi nhà cũ của nó. Ngày xưa 2 mẹ con nó thuê gian nhà này, bây giờ người ta lại cho người khác thuê.
- Bạn con đấy à Vân?
- Vâng. Bạn con. Ở cùng Câu lạc bộ. Tên là Vương Thành Văn. Còn đây là cha tôi.
- Cháu chào bác. Chúc hai người ngon miệng.
Văn liếc mắt nhìn qua gian nhà. Hai cha con này ở thật sự quá bừa bộn, khiến nó không nỡ nhìn thêm. Khác hẳn với hồi mẹ con hắn ở đây. Gian nhà vốn đã chật, nay còn chật hơn nữa.
- Cậu bạn vừa rồi của con, được phết ấy nhỉ?
- Được gì mà được? - Vân bĩu môi - Nhàm chán lắm. Như con mọt sách ấy, suốt ngày ở dí trong phòng.
- Cha lại rất thích cậu ta. Nếu được đào tạo để trở thành một Runner thì hết ý luôn.
- Vì sao?
- Cách cậu ta quan sát. Rất giống con.
- Thật không?
- Sao không? Mày nghĩ ai dạy mày cách quan sát hử? Mà đồ ăn ngon thật đấy.
- Ừ, bảo sao con thấy đồ này ăn quen quen.
- Vậy là nó nấu cho mày ăn rồi hử?
- Vâng. Ngon y hệt thế này luôn. Ăn ở còn sạch sẽ gọn gàng nữa chứ.
- Chà chà, ước gì có một thằng rể như vậy… Chứ cái Vân nhà mình đoảng quá…
- Cha im đi!! Con tịch thu đống đồ ăn bây giờ!!
- A hay lắm! Con với cái!
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Bạch gói đồ thừa lại, ném ra ngoài sân.
- Hắc Kê, đến giờ ăn rồi!
- Tục tục tục!
Từ trên mái nhà, một con gà đen sì nhảy xuống, mổ lấy mổ để.
- Ăn no vào, chốc còn làm việc.
- Việc gì vậy cha?
- Ủa, quên chưa nói cho con. Tối nay ta lại đi Raid.
- Thiện tai thiện tai! - Vân lẩm bẩm.
Đi Raid, tức là đi “khoắng” mộ. Lần này tới Hải Thành, là để tìm kiếm một kho báu lớn, còn khoắng mộ chỉ là việc lặt vặt kiếm tiền. Tuy nhiên, lần này hẳn lão Bạch đã có sẵn một danh sách các địa điểm đáng nghi rồi, giờ là lúc để đi “kiểm tra” từng nơi một.
Theo cách đánh số của Vân, đây là ngôi mộ thứ 12 028.
Dân chuyên nghiệp có nhiều cách phát hiện mộ cổ mà người thường không thể tìm ra.
Phong thủy, địa thế, địa chất, các vết tích cổ, phóng xạ, vân vân.
Thường thì khi một người phát hiện ra một ngôi mộ cổ, chẳng lâu sau là cả làng đều biết.
Cả làng ở đây là ám chỉ toàn bộ giới Thám Hiểm đều biết.
Không phải là phe phát hiện ra không muốn giấu giếm mộ cổ cho riêng mình, mà đã phát hiện ra, là cần thời gian chuẩn bị dụng cụ và nhân lực cần thiết, còn phải qua nhiều bước thăm dò. Động tĩnh lớn như vậy làm sao mà các phe khác không biết? Nhất là hiện nay, nghề buôn bán thông tin ngày càng phát đạt, dân độc lai độc vãng như cha con Vân hoàn toàn có thể mua được thông tin.
Trên đường tới Hải Thành, Vân cũng đã liệt kê xong một danh sách các địa điểm, còn việc của lão Bạch là tìm ra nơi nào đáng nghi.
Ngôi mộ thứ 12 028 có quy mô rất hoành tráng. Và nằm dưới mặt đất.
Ngôi mộ này là của một Lãnh chúa từ thời Hà Quốc cổ đại, thời mà người ta còn giữ tập tục Thủy táng.
Người Hà Quốc tin rằng, nước là nơi linh thiêng nhất trong 3 cõi, và con người ta đến từ nước, ra đi cũng trở về với nước.
Nhưng trong khi người Hà Quốc thủy táng vô cùng đơn giản, thì lăng mộ này lại quá phô trương.
Cả một tòa thành dưới mặt nước!
Dần dần trải qua thời gian, phù sa bồi đắp, và người dân lấn đất, tòa thành ấy cũng bị vùi trong đất cát.
Cho tới khi một số di vật cổ được phát hiện ở hạ lưu, người ta mới bắt đầu nghi ngờ về một di tích cổ.
Ngôi mộ số 12 028 được giới Thám Hiểm ghi nhận đã hơn 120 năm nay rồi, nhưng đến giờ nó vẫn chưa bị khai quật. Phần vì chưa ai đảm bảo nơi này chứa thứ gì quá giá trị, phần vì còn có quá nhiều di tích khác để khai quật, và phần vì chưa có Raider nào đủ cấp độ tương ứng tới Hải Thành.
Trên thế giới cũng có rất nhiều địa điểm được xếp vào mục “Chờ được khám phá” như vậy.
Nay khi một lượng lớn Runner cấp cao đổ dồn về Hải Thành, thì một loạt các di tích ở đây đều trong nguy cơ sẵn sàng “lên thớt”.
Thông thường, để vào được một di tích, cần có một Local, tức là người bản địa, thông thuộc đường đi nước bước ở nơi đó. Một Runner sẽ phải bỏ ra kha khá phí tổn để thua được một Local thật sự thông thạo, nếu người đó am hiểu cả về lịch sử và văn hóa bản địa thì lại càng đáng tiền. Nếu người đó còn sẵn sàng đi cùng Runner vào trong di tích thì vấn đề không chỉ là tiền nong nữa, mà còn phải chia cho người đó một phần báu vật. Bù lại, Runner sẽ giảm thiểu được rất nhiều rủi ro không cần thiết.
Nhưng Vân và cha mình không cần. Cô có chiếc điện thoại của mình. Đối với Vân, cái điện thoại này mới là thứ đáng tin tưởng nhất.
Vân còn là thành viên của một Diễn đàn các Runner tự do. Ở đó, bọn họ sẵn sàng chia sẻ rất nhiều kiến thức cho nhau. Bởi đối với các Runner tự do, không có các Guild mạnh hỗ trợ, cách sống sót tốt nhất là chia sẻ thông tin lẫn nhau.
Điều kiện kiểm duyệt khắt khe, đồng thời các tài khoản đều sẽ bị người dùng khác đánh giá mức độ uy tín, nên lượng thông tin sai lệch không nhiều.
Trong Diễn đàn ấy, đứng đầu về độ uy tín chính là Lonely Boy.
Đứng thứ nhì, chính là Red Witch.
Và cũng thật trớ trêu, tài khoản có độ uy tín thấp nhất, lại là Black Cock, cũng là cha của Vân.
Trong giới Thám Hiểm, Vân biết cha mình cũng để lại rất nhiều giai thoại, nhưng hầu hết đều là những giai thoại không mấy tốt đẹp.
“Cách hành sự lôi thôi, không đảm bảo, không chuyên nghiệp, nhiều lần khiến cả team suýt chết”
“Không đáng tin tưởng tẹo nào!”
“Sẵn sàng bỏ chạy đầu tiên khi gặp nguy hiểm!”
“Cả tác phong lẫn nhân cách đều là dấu hỏi lớn”
“Từng party với ông ta, trước khi vào di tích, ông ta nốc hẳn 2lit rượu! (icon đổ mồ hôi) Mà là di tích cấp A+ nhé (icon bịt mắt)”
“Tráo trở lắm. Thể nào cũng sẽ tìm cách ôm vào người nhiều chiến lợi phẩm nhất có thể. Lão xấu tính lắm!”
Tuy vậy, tài khoản Black Cock với độ tín nhiệm thấp tè này lại chưa bao giờ bị ban khỏi Diễn đàn, vì một sự thật mà ai cũng phải thừa nhận: Đi party với Black Cock chưa ai bỏ mạng.
Diễn đàn còn là nơi để mọi người rủ nhau Party, và những lời mời trực tiếp tới Lonely Boy hay Red Witch nhiều vô vàn. Nhưng bọn họ chưa từng chấp nhận một lời mời nào.
Lonely Boy, anh chàng cô đơn, thật sự là cô đơn tới mức tột cùng. Anh ta chỉ thích solo.
Còn Red Witch không party với ai, ngoại trừ cha mình.