Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 411: Tình yêu bất diệt

- Mịe!! Mày làm bố nổi hết cả da gà lên rồi!!

- Quác! Quác! - Con Hắc Kê kêu lên, như thể muốn nói “ông nói gì tới da tôi đấy?”

- Thì con chỉ đọc lại thôi mà.

- Hừ! Dăm ba cái thằng Lonely Boy, toàn viết truyện hù dọa người khác là giỏi!

- Xí!! Điểm uy tín của người ta gấp 10 000 lần điểm uy tín của Daddy đó!

Lão Bạch không đáp lại. Lão chăm chăm nhìn Cánh Cổng cách đó chỉ hơn 20m, với 13 bậc thang dẫn lên.

Nghe Cánh Cổng Địa Ngục là đã thấy xui xẻo rồi, còn phải thêm 13 bậc thang nữa sao? Bước xong 13 bậc thang này chắc cũng đứng tim mà chết quá!

Lão Bạch là kẻ rất nhát gan. Vân biết vậy. Chính vì nhát gan mà lão cực kì cẩn thận, chính vì cực kì cẩn thận mà lão trở thành một trong những Huyền thoại của giới Thám hiểm, một Shadow Runner lão luyện, cũng vì lão cẩn thận mà đồng đội party với lão chưa ai thiệt mạng.

Vân dám cá, lão sẽ chọn rút lui. Cũng chỉ là một cái di tích cổ mà thôi, bọn họ còn rất nhiều địa điểm khác trên danh sách. Không lý do gì phải mạo hiểm tiến vào nơi này.

- Vân này.

- Sao?

- Mày có biết vì sao cha bỏ mẹ mày ra đi không?

- Vì Daddy vừa lười, vừa bẩn, vừa vô duyên, vừa thích cờ bạc, vừa không có tương lai.

- Luyên thuyên! Tao bỏ nhà ra đi, cũng là vì một lý do.

- Lý do gì?

- Tao phải tìm ra thứ đó.

- Thứ đó?

- Từ năm tao 6 tuổi, thứ đó đã ám ảnh tao cả đời. Rốt cuộc, tới năm mày lên 6 tuổi, tao lại càng không thể nào ngồi yên một chỗ được nữa. Vì vậy má mày đã ủng hộ tao lên đường ra đi.

- Vậy tại sao Daddy còn dẫn con theo?

- Ủa? Đi phiêu lưu với cha không thú vị hay sao?

- Toàn vào mấy chỗ nguy hiểm và gặp toàn lũ quái vật, có gì hay ho chứ? - Vân bĩu môi.

- Có dám nói là mày không thích không?

- Ừ thì... cũng có thích...

- Bước qua Cánh Cổng Địa Ngục, nghe cũng vui đấy chứ?

- Ừ thì...

- Có dám nói là mày không thấy phấn khích không?

- Ừ thì... cũng có... Nhưng Daddy chẳng phải nhát chết lắm hay sao?

- Lần này khác... Rất khác. Tao nhất định phải qua đó. Mày sợ thì có thể ở lại đây.

- Sợ? Con? - Vân tròn mắt kinh ngạc - Điều duy nhất con sợ là Daddy sẽ co giò chạy mất kìa.

- Lại luyên thuyên rồi! Lên nào!

Lão Bạch nói xong, đã lao tới trước. Vân cũng lao theo sau.

- Nhảy!!

Ngay tới bậc thang đầu tiên, lão đã co chân nhảy lên. Vân cũng nhảy theo. Cả hai chỉ tốn một cú nhảy, đã đứng trước cánh cổng.

- Phù!! Thế mà Daddy nói là không sợ! - Vân phì cười.

Nhảy một cú qua cả 13 bậc thang, rõ ràng là vì không dám bước 13 bước để lên tới đây. Số 13 nghe thế nào cũng xui vãi nồi.

- Có thờ có thiêng, có kiêng có lành mà! Dân Thám Hiểm thì càng cần kiêng dè.

Lão Bạch phân bua xong, lại không quên để mắt tới con Hắc Kê trên vai. Lông nó vẫn màu bạc.

Nếu lông nó chuyển sang màu đỏ, thì mới thật là đáng kinh hãi. Vì đó là lúc nguy hiểm cận kề.

Vân đã chăm chú dùng điện thoại chiếu sáng cánh cửa phía trước.

Có những dòng chữ khắc trên đây.

Cô lại quét những dòng chữ ấy. Chúng đã sờn mờ, mất nét, không chắc có thể xác định được từng kiểu chữ hay không.

Màn hình điện thoại dần vẽ ra những kiểu nét chữ khả dĩ, sau đó đối chiếu với Thư viện.

Thư viện của cô có hơn 1200 loại Ngôn ngữ. Điện thoại bắt đầu tìm kiếm những loại Ngôn ngữ có nét tương đồng.

Một loạt những kết quả được liệt kê ra. Nhưng tất cả đều rất vô nghĩa.

- Có vẻ không khớp với một loại nào cả.

Vân nói. Điều này cũng không quá ngạc nhiên. Đến cả Lonely Boy còn phải dựa vào một tài liệu của người Khali để tìm hiểu về cánh cổng này cơ mà.

- Thử coi nó như một loại mật mã, và giải thử xem.

Lão Bạch nói.

Ngôn ngữ xét cho cùng cũng không khác gì một loại Mật mã, mỗi kí tự tượng trưng cho một yếu tố âm thanh, hoặc yếu tố ý nghĩa nào đó.

Ngôn ngữ thường được chia làm 2 loại chính: Tượng thanh và Tượng hình.

Với một loại Ngôn ngữ chưa xác định thế này, cần đặt giả thiết cho cả 2 trường hợp.

- Cha thấy hình dạng của chúng khá giống với tiếng Pashtun ở phía Tây của Viễn Đông, hoặc là chữ Urdu. Những ngôn ngữ kiểu này khó có thể là Tượng hình được, nên cứ xét trường hợp Tượng thanh trước đi.

- Con đang tìm đây!

- Tìm cái gì?

- Các truyền thuyết cổ của người Khali! Ít ra phải tìm được một cái tên nào đó!

- Tên riêng ấy hử?

- Vâng. Tên các vị thần linh, hoặc vua chúa, hoặc một nhân vật đặc biệt nào đó. Nếu Cánh Cổng ở Khali sử dụng chung loại Ngôn ngữ với Cánh Cổng ở đây, rất có thể chúng đang kể một câu chuyện nào đó. Nếu có một cái tên riêng nào được lặp lại, và...

- Và ở Khali cũng lưu truyền câu chuyện về người đó?

- Vâng. Đúng vậy.

- Có lí lắm! Tên riêng là thứ thay đổi rất ít khi chuyển ngữ. Nếu may mắn tìm ra cách phát âm cái tên đó, ta có thể suy ra ý nghĩa của một số kí tự.

Vân cũng hiểu điều đó. Điều mà bọn họ có lợi thế hơn so với Lonely Boy, là họ có nhiều hơn một Cánh Cổng. Cô đã xem rất kĩ bức ảnh của Lonely Boy. Trên Cánh Cổng đó cũng có những dòng chữ tương tự thế này, nhưng nội dung rất khác. Và đúng với tính cách đáng tin cậy của Lonely Boy, ảnh chụp của anh ta nét vô cùng.

Vân đã cho nhận diện và sao chép các kí tự trên ảnh thành các nét văn bản. Bây giờ họ đã có tới 2 bản văn.

Lượng kí tự nhiều hơn, cũng có nghĩa là sẽ lập được phép thống kê tần suất kí tự chuẩn xác hơn.

- Ước gì có một Chuyên gia Ngôn ngữ ở đây...

Vân lẩm nhẩm. Lão Bạch cũng gật đầu đồng ý.

Bọn họ không phải Chuyên gia về Ngôn ngữ. Bọn họ chủ yếu sử dụng Toán học để phân tích các câu đố. Tuy vậy, Toán học không phải là lời giải vạn năng.

- Con cần từ khóa.

Vân nói.

Lão Bạch biết Vân cần cái gì. Một vài từ khóa mấu chốt để search ra tên nhân vật.

Lão liếc mắt nhìn khắp xung quanh.

Lão thấy hai hình thù gần giống như đầu sư tử trên cánh cửa. Một vòng tròn với những hình thù quái dị trên đó.

Hình như là, Người Chim, Thần Mặt trời? Quạ đen. Và một... nữ thần?

- Sư tử, là nghi thức an táng cho vua chúa.

“An táng”, “Vua chúa”. Vân gõ vào 2 từ khóa. Pho truyện của người Khali được giảm xuống gần một nửa.

- Vòng tròn này, khá giống Triết lý về Siêu hình Tình Yêu và Siêu hình Sự chết của người Baltah.

“Tình yêu”. “Cái chết”.

- Một triết lý về cái chết. Bản thân cánh cổng này lại là Cánh cổng địa ngục. Cha từng tới một di tích cổ của người Baltah. Ở đó, xoay quanh vị Nữ thần Báo tử, chính là 3 hành tinh, một con chim, và một Mặt trời. Họ nói rằng Nữ thần Báo tử cũng chính là Nữ thần Tình Yêu, và đằng sau cái chết, chính là Tình yêu bất tận.

- Cha nói dễ hiểu cho con với! - Vân van nài. - Gói gọn trong 2 từ thôi.

- Bất diệt.

“Bất diệt”. Vân nhập vào một từ khóa cuối cùng.

5s sau, điện thoại của cô đã search ra một cụm từ.

- Một vị vua sống ở Kỉ lịch thứ 4899. Triều đại Khalivarr. Ông ta bị hoang tưởng yêu mến Nữ thần Mặt trời, và vào cái ngày Mặt trời rụng xuống, ông đã tự thiêu mình để được về với Nữ thần Mặt trời. Ông tin rằng nghi thức đó sẽ đưa ông đến với Tình yêu Bất diệt.

- Tên ông ta là gì?

- Kalutami!

Uỳnh!! Uỳnh!!!

Trên cánh cửa đá, nơi vốn là một đoạn kí tự, chợt thụt hẳn vào. Tiếng động này khiến cả hai cha con giật bắn cả mình.

- Hay là... mình về đi... Tao thấy rợn rợn rồi đó...

- Xí - Vân bĩu môi - Đúng là không có tương lai!

============

Đoạn giải đố ở chương này cần khá nhiều chất xám, đồng thời cũng rất rùng rợn. Bản thân tác viết ra mà còn sởn hết cả người. Vì đằng sau từng con chữ, lại như có một bí mật cổ xưa ghê rợn nào đó...