- Nếu là giết người, thì tôi e là mình không giúp được gì đâu.
Văn nói. Hắn nói “tôi”, đại biểu cho quan điểm cá nhân của mình.
Vân quay sang nhìn Liễu Thanh Chân, cũng nhún vai.
- Cũng không phải là không có chút hứng thú, nhưng anh biết đấy, chúng tôi không có nhiều thời gian để làm những chuyện bên lề.
- Ha ha ha! Nói là muốn giết người, kì thực cũng là nói hơi quá. Chỉ là muốn triệt hạ “hắn ta” mà thôi. Mà chuyện này cũng chưa có gì gấp gáp, cô em cứ về suy nghĩ dần. Rồi sẽ tới lúc cô em tự cảm thấy sự cần thiết muốn làm đồng minh với ta mà thôi.
Điện thoại Vân chợt rung lên. Là tin nhắn của lão Bạch nói rằng căn cước đã chuẩn bị xong xuôi.
Cô đưa mắt liếc Văn. Tên này cũng hiểu ý đứng dậy, tiện tay kéo Nguyễn Thanh Phong theo. Vân cũng đứng dậy, trước khi rời đi còn quay lại hỏi Liễu Thanh Chân.
- Nhờ cách gì mà anh tìm ra chúng tôi? Liệu còn ai biết về việc chúng tôi ở đây nữa?
- Ha ha ha! Đó, Hồng Vân ạ, sẽ chính là lý do khiến cô em lựa chọn hợp tác với tôi. Mà thôi, không sớm thì muộn, mấy cô cậu cũng sẽ gặp “hắn”.
- Thôi được rồi, ít ra thì cũng nói cho tôi biết, kẻ mà anh ám chỉ nãy giờ là ai?
- Triệu Khuyết. CEO của Tập đoàn Công nghiệp nặng ASIL Coop. Hắn ta có tới 12% dữ liệu đen của Đệ Nhị Tháp, cũng là kẻ đứng ở tầng thứ 99 ở Nhị Tháp.
Nói rồi, hắn rút từ trong túi ra một chiếc USB màu trắng, đưa cho Vân:
- Cái này coi như là lần đầu gặp mặt, tôi sẽ bán lại cho cô em. Trong đó là 1 bit trắng. Chỉ 1 bit trắng mà thôi.
Vân cầm lấy chiếc USB.
- 1 hào phải không? - Cô hỏi.
- Không cần. - Hắn trả lời - Cô em đã trả tiền rồi.
Nói rồi, hắn rút ra tờ 1 hào phe phẩy trong tay. Liếc nhìn qua Vân đã thấy ngay dòng số seri trùng với đồng 1 hào cô vừa đem ra lúc nãy để đố 2 tên kia.
- 99% nằm trong túi cô em, nhỉ? Cứ coi đây là 1% còn lại đi. - Hắn cười.
- Tên đó còn kì lạ hơn cả Bạch Thế Thắng nữa.
Vừa bước ra ngoài quán, Vân đã buông lời nhận xét.
- Vậy à? - Văn hỏi lại.
- Cậu không chú ý gì tới hắn hay sao?
- Hiện tại tôi chưa có chút hứng thú gì với anh ta.
- Thật vậy ư?
Điều Văn nói làm Vân rất lấy làm lạ. Vì sao một kẻ đơn giản như Bạch Thế Thắng lại có thể khiến Văn hứng thú, còn một kẻ đầy những điều bí ẩn như Liễu Thanh Chân lại không khiến hắn mảy may tò mò.
Bỗng nhiên, Thanh Phong lên tiếng:
- Anh ta…
- Sao? - Vân sốt sắng hỏi lại. Thật hiếm khi nào Nguyễn Thanh Phong chủ động đưa ra ý kiến về một vấn đề gì.
Nhưng sau câu nói lấp lửng đó, Nguyễn Thanh Phong chẳng nói gì nữa, chỉ khẽ lắc đầu, rồi lại giương ánh mắt ngơ ngáo lên nhìn ngắm khắp mọi nơi như hắn vẫn thường làm.
Vân sau một hồi chờ đợi, rốt cuộc đã từ bỏ ý định hỏi ý kiến tên anh trai này. Cả 3 quay lại nơi cũ, Nguyễn Bạch đã đứng đó đợi sẵn. 4 người quay lại khách sạn, trả phòng, rồi lên xe rời khỏi thị trấn.
Cứ thế men theo con đường nhỏ rời thị trấn, tiến vào con đường lớn rộng thênh thang, 4 người cứ thế tiến thẳng về Quận 2.
Nói là thị trấn nằm ngay gần thung lũng, nhưng cũng phải đi tới hơn mấy cây số mới bắt đầu nhìn thấy từ đường chân trời mọc lên những nóc nhà nhấp nhô ẩn hiện trong một thứ gì mờ ảo như màn sương.
Văn nhìn những cột đèn khổng lồ 2 bên đường, nhìn những chiếc cầu vượt cao hơn cả những tòa nhà cao tầng, nhìn những tuyến đường giao nhau ngay trên đầu mình, nhìn những đoàn xe bọc thép khổng lồ lao vun vút. Hắn có chút gì choáng ngợp.
Một thiếu niên 16 tuổi lần đầu rời thành phố nhỏ của mình để bước ra ngoài, lại là đi tới một đô thị phù hoa bậc nhất thế giới, làm sao có chuyện không bị choáng ngợp?
Chợt hắn để ý thấy, trên đỉnh một cột đèn khổng lồ cao ngút, hình như đứng một ai đó. Hắn phóng hết Nhãn lực nhìn lên, cũng không thể thấy rõ ràng. Bóng người ấy ẩn giấu sau chiếc áo choàng kín mít, phần phật bay trong gió.
- Ai vậy nhỉ? - Khi xe đã phóng vút qua cây cột điện ấy, hắn vừa ngoái lại vừa hỏi.
- Ai cơ? - Vân giật mình hỏi lại.
- À không. Không có gì. - Văn lắc đầu. Phía sau, hắn đã không còn thấy con người kia nữa.
Cổng vào Quận 2 còn khổng lồ hơn bất cứ thứ gì Văn từng nhìn thấy trong đời. Nó phải cao ít nhất tới hàng chục mét, giăng đầy đèn điện, hàng chữ chào mừng sáng rực rỡ.
Xe của bọn họ phóng qua cổng, Nguyễn Bạch cũng giơ lên 4 chiếc thẻ từ trắng phớ. Một luồng laser chẳng biết từ đâu quét qua tay hắn, sau đó lại biến mất.
Nguyễn Bạch quay lại quăng 3 tấm thẻ cho 3 đứa, đồng thời dặn dò:
- Nhớ giữ cho kĩ. Mất rồi thì đúng là có thể làm lại, nhưng sẽ không còn tính năng phá định vị nữa đâu.
Vân còn đang định nói gì, chợt nghe thấy Thanh Phong ồ lên một tiếng. Văn cũng nhoài đầu ra ngoài nhìn lên trên.
- Bầu trời… đổi màu thì phải?
Vân cũng nhìn thấy điều này. Bầu trời phía ngoài kia còn đang xám xịt, nay bỗng đổi màu xanh biếc. Một màu xanh rất phi tự nhiên, nhưng cũng rất đẹp.
- Hệ thống khí hậu nhân tạo - Vân giải thích. Điều này cô cũng đã tìm hiểu rồi - Đang thí điểm ở duy nhất Quận 2 thôi. Do Tập đoàn A.Com ở tầng 100 Đệ Nhị Tháp nghiên cứu. Cũng lấy chính tầng 100 làm trung tâm duy trì hệ thống. Nhiều người đánh giá đây sẽ là giải pháp đầy hứa hẹn để cải biến tình trạng biến đổi khí hậu và khắc phục hậu quả từ công nghiệp nặng. Chỉ có điều…
- Điều sao? - Văn hỏi.
- Khó xin tài trợ lắm. Cũng khó bán ra nữa. Thời đại hiện nay các thế lực lớn chỉ quan tâm tới vũ khí chiến tranh, chẳng ai rảnh hơi đi quan tâm tới khí hậu và môi trường. Hệ thống này ra đời chỉ do sự đam mê quái gở của mấy Sáng Chế Gia ở Quận 2 mà thôi, và e là sau này cũng không triển khai thêm ở nhiều nơi nữa đâu.
- Vậy hệ thống này làm được những gì?
- Điều chỉnh thời tiết, tạo nắng mưa theo lịch trình, điều hòa khí hậu, hấp thụ khói thải, điều hòa ion, vân vân… Từ phía ngoài thì ta không nhìn thấy sự khác biệt đâu, nhưng khi bước vào bên trong, khúc xạ ánh sáng từ mặt trời sẽ khiến lớp hệ thống này đổi màu. Từ các vị trí quan sát khác nhau trong Quận 2 mà màu trời cũng sẽ khác nhau.
Văn xoa cằm ngẫm nghĩ.
- Chà. Nếu bọn họ thêm vào tính năng che chắn bom đạn thì hẳn là sản phẩm này sẽ bán chạy hơn chút rồi đó.
- À, cá là rồi lúc đó người ta sẽ chỉ mua cái chức năng chống bom đạn mà thôi. - Vân cười - Mà dù sao thì vẫn đang là thử nghiệm mà thôi. Nghe nói mỗi năm A.Com chi tới hàng trăm tỉ để cho người bảo dưỡng và sửa chữa hệ thống này. Một hệ thống sinh thái thực sự hoàn thiện theo triết lý của John Pan, là tự hệ thống ấy phải vận hành được dù cho xã hội loài người có diệt vong hàng tỉ năm đi nữa.
- Nghe có vẻ rất tham vọng - Văn gật gù - Và cũng hơi vô nghĩa. Ít nhất là nhân loại cũng không có nhu cầu xa tới vậy. Nhưng mà John Pan là ai vậy?
- Tháp trưởng Đệ Nhị Tháp đó. Một kẻ điên cũng chẳng thua kém bất kì kẻ điên nào trên đời.