- Chạy thôi!
Liễu Thanh Chân khoát tay ra hiệu, sau đó lập tức chui qua lỗ hổng kia, lao ra ngoài.
Chạy theo sau hắn là con Abo. Tiếp sau đó là Văn và Vân. Rồi tới Phong.
Triệu Khuyết dí sát ngay phía sau, bất chấp những phép thuật quấy phá của Vân, vẫn phăm phăm đuổi tới.
Chạy phía sau đó là đám Những con hổ Sa Li Khan, dẫn đầu là Đức, Dũng, rồi tới đám thủ hạ.
Đuổi theo sau nữa, là một đám máy bay trực thăng phành phạch trên cao.
Cả con đường cũng vì thế mà nhốn nháo cả lên.
- Chạy lên đó đi!!!
Liễu Thanh Chân chỉ về phía cây cầu khổng lồ phía trước.
- Ồ! Đó là…
- Ngã Ba Lớn!
Ngã Ba Lớn, chính là điểm cuối cùng của đường Thồ Lợn, cũng là nút giao của 3 trục đường lớn của 3 Quận Sa Li Khan.
Ngã Ba Lớn chính là trung tâm của cả Thung lũng Sa Li Khan, nút thắt giao thông quan trọng nhất nối liền 3 Quận, một địa điểm nổi tiếng với rất nhiều giai thoại.
=====
- Đằng trước là Ngã Ba Lớn đó! - Đức hô lên - Bám sát Triệu Khuyết. Gô cổ nó lại, sau đó chúng ta thoát về Quận 1!
- Nhưng đại ca à! Phía đó cẩn thận sẽ có bảo an của cả Quận 1 lẫn Quận 3 ra đón tiếp chúng ta!
- Mày dốt lắm! Càng hỗn loạn mới càng tốt chứ? - Đức vừa đáp trả đàn em, vừa quay người giương tên lửa lên nhắm bắn chiếc máy bay trực thăng phía sau.
Bùm một tiếng, cái máy bay bốc khói cắm đầu xuống đất. Ngay lập tức giao thông trở nên tắc nghẽn.
- Ôi trời ạ! Đời tôi sao khốn khổ như vậy? - Phan Văn Dũng vừa chạy theo, vừa đưa tay lên vỗ mặt.
Chuyến này giữ được mạng đã khó, mà dù có giữ được mạng, nếu bị phía Sa Li Khan bắt được thì hắn cũng vô cùng khó xử.
Nhưng, nếu lết được tới Quận 3, biết đâu sẽ nhờ cậy được Vương Thụy An giúp đỡ đây? Nghĩ vậy, Phan Văn Dũng tăng hết tốc lực mà chạy.
=======
Ngã Ba Lớn là một cây cầu 3 tầng khổng lồ chia làm 3 nhánh, bắc qua một ngã ba sông cũng lớn đến rợn người. Ngã ba sông này chính là đoạn cuối của dòng Mẫu Hà hùng vĩ đã chảy qua hết Viễn Đông, tới vùng thung lũng này lại chia làm 2 nhánh đổ ra biển.
Nhánh đổ ra phía Quận 1 thì vừa rộng vừa to, nên đã được khai thác thành một cảng biển quốc tế nổi tiếng ở phương Nam. Từ trên Ngã Ba Lớn, có thể nhìn thấy trập trùng thuyền bè tập nấp ra vào nhánh sông này, kéo dài tới tít đường chân trời.
Từ trên Ngã Ba Lớn, cũng sẽ nhìn thấy 3 tòa Tháp đen hùng vĩ ở 3 hướng, một cảnh quan khó mà có thể bỏ qua.
Nhưng Văn nào có thời gian quan tâm tới cảnh quan nơi này. Vừa chạy lên cầu, hắn đã phóng nhãn lực tới 2 đầu phía bên kia. Những chấn động nãy giờ hiển nhiên đã đánh động cả 2 Quận còn lại. Phía bên kia cầu đã ngay lập tức bị phong tỏa.
Nhưng đương nhiên hắn không muốn chạy tới Quận 1 hay Quận 3. Hắn còn phải đi thực tập ở Quận 2 nữa kìa.
Chạy lên Ngã Ba Lớn, đương nhiên là ý tưởng của Liễu Thanh Chân. Và Văn cũng hiểu ý tưởng này là như thế nào.
Nếu thật sự đã bị Triệu Khuyết nhắm tới, vậy thì dùng chính mình làm mồi nhử, nhử hắn lên nơi này. Sau đó để lũ lạ mặt đằng sau kia vây bắt Triệu Khuyết. Rồi nhân lúc hỗn loạn lẩn trốn khỏi nơi này.
Văn quay người lại.
Chạy hoài cũng không phải là lối thoát. Lúc cần đối mặt với đối thủ, hắn đương nhiên sẽ đối mặt.
Hắn đưa tay lên qua đầu, gỡ sợi dây băng đang vắt qua cổ để cố định cánh tay đang bó bột. Cánh tay này thực sự vừa vướng víu, lại vừa làm hắn khó giữ thăng bằng cơ thể. Hắn giơ cánh tay ra phía Vân.
- Chích cho tôi phát.
- Đừng hối hận nhé.
- Ừm.
- Paralyze!
Tạch! Tạch!
Văn thấy tê rần cánh tay phải. Toàn bộ cánh tay đã mất cảm giác. Nhưng bù lại, hắn sẽ không bị cơn đau gây ảnh hưởng. Hắn buông thõng cánh tay xuôi xuống người.
Cổ chân hắn bắt đầu vặn vẹo để khởi động. Bàn tay trái cũng đã sờ sờ vào mấy viên đá trong túi. Đôi mắt hắn nheo lại nhìn chăm chăm về phía trước.
Một đầu tóc vàng bợt đã hiện dần lên. Là hắn. Với cây roi kéo lê phía sau.
Triệu Khuyết lừng lững bước từng bước tới, rồi dừng lại. Hắn khẽ lắc cổ. Động tác cứng nhắc như một cỗ máy. Cái thiết bị trên cổ lúc nãy bị Liễu Thanh Chân cắm USB vào, giờ đang rò ra những tia điện tí tách. Đôi mắt vẫn đỏ ngầu vô hồn.
Phía sau hắn, Những con hổ Sa Li Khan cũng đã xếp thành một vòng cung vây kín.
Phan Văn Dũng nhìn thấy Vương Thành Văn, mặt ngẩn tò te.
Đi đâu cũng gặp cái thằng oan gia này?
Bất giác hắn lại đưa tay xoa bụng.
3 năm trước, bị chính thằng nhóc mình bảo vệ một đấm đánh gục, vẫn để lại trong lòng hắn quá nhiều dư vị hỗn tạp.
Vương Thành Văn không nằm trong nội dung nhiệm vụ của hắn, nhưng lại cũng không thể cứ thể không quan tâm. Cái đau đầu nhất, là thằng ôn con này luôn nhúng mũi vào những tình huống vốn đã phức tạp sẵn rồi, khiến cho Phan Văn Dũng hoàn toàn vô phương xác định lập trường.
Nơi này có một Học trò của Phạm Viết Phương, có một Ám Hành Quân, có một kẻ chức vụ cao trong Sa Li Khan, có một đám nhóc nữa cũng tự nhận là Học trò của Phạm Viết Phương, giờ lại thêm Hoàng tử không được công khai của Đại Nam.
Loạn. Quá loạn. Mỗi lần đánh nhau là một lần hỗn loạn.
=====
Văn cũng nhìn thấy Phan Văn Dũng. Nhưng hắn chỉ để ý tới Triệu Khuyết. Hắn cũng bước từng bước về phía trước, tới khi vừa sát ngoài tầm tấn công của ngọn roi.
- Xin chào - Hắn lên tiếng - Anh cần gì? Tôi có thể giúp gì được cho anh?
- Chìa… khóa… - Miệng tên cảnh vệ khó nhọc phát ra 2 tiếng.
- Sao cơ?
Văn nhíu mày hỏi lại, thì đối phương đã bước lên một bước.
Một bước này, vừa đủ để đưa hắn vào tầm tấn công.
Ngọn roi đã quất.
Văn lách người hẳn sang một bên, không chỉ để né đi ngọn roi, mà từ phía sau lưng hắn, một quả cầu lửa đã bắn tới. Quả cầu lửa bắn thẳng vào Triệu Khuyết, tạo ra một vụ nổ nho nhỏ.
Bắt ngay khoảnh khắc đó, Văn đã lao tới. Vừa lách sang trái, hắn đã lấy chân trái làm trụ, đảo một bước thật xa sang phải, di chuyển theo hình chữ Z, y như trong môn Bóng rổ, chỉ 2 bước chân đã tiếp cận đối thủ.
Sau bước chân thứ 2, chân trụ của hắn lại là chân trái. Lần này, không phải sử dụng chân trụ để đảo hướng nữa, mà chỉ để lấy đà. Khi cả thân người hắn đang theo hướng đánh về bên phải, thì cánh tay trái thu sát bên hông cũng đã đánh ra.
Vừa di chuyển tiếp cận, vừa tạo luôn nhịp độ để tung quyền, không có chút động tác thừa.
Khuyết Nguyệt Triều Quyền!
Sử dụng tay trái, lại không có tích tụ lực, thì chỉ có thể đạt mức Khuyết Nguyệt Triều Quyền. Một quyền này vẫn gây ra những tiếng nổ vang.
Trúng một quyền này, Triệu Khuyết bị đánh xoáy một vòng giữa không trung, nhưng đồng thời, ngọn roi cũng đã mượn đà xoáy ấy mà quét thành một vòng.
Văn vốn đang muốn lao lên đễ giữ khoảng cách cận chiến với đối thủ, cũng buộc phải lùi lại. Nhưng hắn đã kịp cho tay vào trong túi.
Một hòn đá lại đã ném ra, lần này không theo quỹ đạo thẳng, mà lượn thành một đường cong, căn vừa đúng vị trí mà Triệu Khuyết sẽ rơi xuống.
Cốppppp!!!!
Triệu Khuyết cũng đã kịp thu ngọn roi về trở lại thành cây gậy. Hắn vừa chạm đất, đã vặn người vung gậy đánh thẳng vào viên đá đang lao tới. Viên đá bị đánh bay vút lên trời mất hút.
Văn vừa ném viên đá ra khỏi tay, cũng đã chùn người xuống lấy đà rồi lao vun vút tới bằng tốc độ nhanh nhất của hắn. Chưa đầy một giây, hắn đã lại tiếp cận Triệu Khuyết.
Đối thủ có vũ khí tầm xa, đương nhiên hắn cần liên tục đánh giáp lá cà.
Triệu Khuyết vung gậy vụt ngang đầu hắn. Hắn lại hạ người xuống quay một vòng, chân phải đã vẽ thành một hình vòng cung quét ngang mặt đất.
Triệu Khuyết bị một đá này quét mất chân trụ, ngã ngửa xuống đất.
Văn đã tiếp tục giơ cao đầu gối lên, gót chân trái giẫm thẳng xuống.
Triệu Khuyết chỉ kịp giơ cây gậy lên cắm xiên xuống mặt đất. Một tiếng nổ nhỏ vang lên, cây gậy vụt dài ra, đẩy hắn bay lệch sang một bên.
Chỉ thấy, gót chân của Văn giẫm nát vùng đất mà Triệu Khuyết vừa nằm.
Triệu Khuyết cũng bật đứng dậy, thì thấy Văn đã thủ thế xuất quyền.
5 lần tích lũy lực.
Mãn Nguyệt Triều Quyền!
Quyền áp xuyên thấu không gian, gào thét mà đánh tới, như tiếng rồng thét hổ gầm, như những cơn sóng cuồng bạo vỗ vào bờ.
Đối thủ của hắn, Triệu Khuyết chỉ có thể vung cây roi thành một vòng xoáy, như một tấm khiên, sấm sét lập lòe như muốn triệt tiêu uy lực cú đấm này.
Cú va chạm diễn ra trong hơn một giây đồng hồ, rồi một vụ nổ nhỏ xảy ra, khói đen mịt mù. Chỉ thấy sau khi làn khói tan, Triệu Khuyết cả người ám khói, cây roi trong tay cũng đã hư hại nặng nề.
Hắn vứt cây roi sang một bên, đứng thẳng người, khẽ bẻ lại các khớp.
- Hậu duệ… của Kou’dain… Đã lâu lắm rồi… Ta mới có chiến ý cao như vậy…
Hắn giơ cánh tay đưa về phía Đệ Nhị Tháp phía xa, bàn tay co lại như muốn nắm lấy thứ gì.
Ngay lập tức, từ tầng thứ 99 của tòa tháp, một đợt sóng ánh sáng tỏa ra. Toàn bộ bầu trời của Quận 2 đột ngột đổi thành một màu đỏ.
Ngay lập tức, từ 2 tòa tháp còn lại, một đợt sóng tương tự cũng phát ra. Ngay lập tức, tại Ngã Ba Lớn, nơi giao thoa của 3 Quận, bầu trời đột nhiên xuất hiện 3 màu sắc khác nhau.
Từ trên cao, tia sét thử 10 đánh thẳng xuống người Triệu Khuyết.