Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 566: Chủng loài Thượng Đẳng

Leila có một sức quyến rũ kì lạ mà kể cả dùng tiêu chuẩn của Người Bướm để đánh giá thì cũng phải thừa nhận cô là một đại mỹ nhân. Thân hình cô săn chắc và linh hoạt, chiều cao 1m83, và nước da ánh lên màu đồng, toát ra một thứ khí chất mạnh mẽ mà những Người Bướm thông thường không thể có. Đi cùng với một cơ thể như vậy, lại là một gương mặt mạnh mẽ vừa đủ, lại vừa có một nét nữ tính đủ để hấp dẫn bất kì một ai, dù nam hay nữ, dù thuộc chủng loài nào.

Khi Leila cởi xuống chiếc mũ trùm, mái tóc đen dài ánh màu tím than như một dòng suối chảy xuống dưới, nổi bật trong không gian tối tăm. Mái tóc này từng khiến Vân ghen tị suốt một thời thơ ấu. Nhưng thứ khiến cô ngưỡng mộ nhất ở Leila, chính là đôi cánh ma thuật sau lưng. Đôi cánh ấy dáng hình như cánh bướm, nhưng lại không gắn trực tiếp vào da, mà cũng chẳng ai biết nó mọc từ đâu, hay được làm từ chất liệu gì. Nó nhìn gần trong suốt như pha lê, nhưng nhìn xa lại xuất hiện màu sắc, nó có thể tỏa sáng rực rỡ, lại có thể tàng hình, lại có thể thu nhỏ lại sau 2 vai.

Để che giấu thân phận, Người Bướm ở Sa Li Khan chắc chắn đều giấu kín đôi cánh của mình sau lớp áo choàng. Nhưng Vân biết, bọn họ chẳng mấy thích thú gì điều này. Trạng thái tự nhiên của họ, là phải dang rộng đôi cánh để các dòng Ma Pháp được lưu thông hoàn toàn. Đôi cánh vừa là một bộ phận cơ thể, nhưng kì thực, lại vừa là một biểu hiện cho thấy độ mạnh yếu của Ma Lực, vừa là công cụ quyết định vị thế của một cá thể trong cộng đồng.

Leila cởi bỏ hoàn toàn chiếc áo choàng xuống đất. Đôi cánh của cô như được sổ lồng, dang khắp căn phòng. Toàn bộ không gian được bao phủ trong màu tím biếc, điểm xuyết bằng một vài đốm sáng xanh lục bay chập chờn. Vân không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình mê mẩn chiêm ngưỡng đôi cánh ấy, nhưng cô vẫn khó mà kiềm thứ cảm xúc trong lòng mình lại. Bản thân cô biết, Người Bướm bẩm sinh đã có một loại mỵ lực kì bí, có thể gây nên trong lòng đối phương những cảm xúc xao xuyến khó kiềm chế, nhưng loại mỵ lực này Vân sớm đã quen. Đối với Leila, Vân thực sự yêu quý và ngưỡng mộ.

Leila là một trong những Người Bướm đầu tiên Vân được tiếp xúc sau cái lần 2 cha con cô bước vào lãnh thổ của Người Bướm ở phía Tây Bắc của lục địa Cận Tây. Land De Mutter. Đất Mẹ. Một vùng núi non cây cối trùng điệp, quanh năm khí hậu ôn hòa không hề có tuyết rơi, dù rằng chỉ cách đó vài bước chân qua khỏi biên giới ngăn cách giữa thế giới Người Bướm và thế giới loài người, là một vùng bão tuyết khắc nghiệt khó ai có thể bước qua. Land De Mutter được phủ trùm bởi Ma Thuật, một thứ Ma Thuật cổ xưa và luôn được không ngừng gia cố qua các thời đại.

Vùng đất ấy không quá rộng lớn. Chỉ rộng lớn hơn Sa Li Khan một chút mà thôi. Nếu so với 3 Đại Đế quốc, thực sự chưa thấm vào đâu, lại đừng nói tới việc đây là nơi trú ngụ đông đảo nhất của cả một chủng loài. Nhưng so với 6 giống loài còn lại, không nói tới con người, thì Người Bướm đã được coi là có nơi ăn chốn ở đàng hoàng và an ổn bậc nhất.

Đương nhiên, để có được một cuộc sống như hiện nay, công lao rất lớn thuộc về Elena, Đại Phù thủy với khả năng Pháp thuật mạnh nhất thế giới, nhưng đồng thời cũng là một Chính trị gia lỗi lạc. Không cổ hủ tách biệt mình với nhân loại như các đời lãnh đạo trước, bà chủ động can thiệp vào thế giới loài người để lấy được cho Cộng đồng của mình một vị thế trên lục địa. Hợp tác với Edward Kaiser, giúp đỡ ông ta thống nhất toàn bộ 37 quốc gia trên lục địa này về làm một Thành Bang duy nhất, từ đó trở thành đồng minh khăng khít với tên thiên tài khùng khùng điên điên này.

Nhưng vào thời điểm 10 năm trước, Nguyễn Hồng Vân mới là một cô bé 6 tuổi. Cô chưa có chút khái niệm nào về tình hình thế giới, cô cũng chẳng rõ ràng sự khác biệt giữa con người và Người Bướm. Cô theo chân cha lang bạt qua nhiều tháng trời đất Cận Tây, thậm chí vượt qua Hoang mạc Tuyết La Naige Blanke trong tâm trạng vô cùng hào hứng và phấn khích, chẳng hề hay biết rằng hai cha con đã suýt mất mạng không biết bao nhiêu lần. Trải qua vô vàn khó khăn nguy hiểm mà giờ chỉ có Nguyễn Bạch là còn nhớ (và còn sởn gai ốc mỗi khi nhớ lại), rốt cuộc bọn họ đã bước tới Thánh địa của Người Bướm, Land De Mutter.

Người Bướm, dù sao cũng là cách gọi dân dã của dân Đại Nam với chủng loài này. Ở đây, họ tự gọi mình là Fairy, hay với một sắc thái rộng hơn, là Fey.

Fey là danh từ ám chỉ tới những loài sinh vật có một liên kết ngầm với dòng chảy Ma Thuật. Những loài sinh vật này cũng vô cùng đa dạng và phong phú, với đủ loại kích thước. Nhưng trong đó, Fairy, hay Người Bướm, chính là loài sinh vật có liên kết Ma Thuật mạnh mẽ nhất, lại cũng là một trong 8 chủng loài được Khuyết Hầu dạy dỗ trong cuộc Đại Khai Sáng hơn 6000 năm trước.

Trước cuộc Đại Khai Sáng ấy, chẳng ai có bất kì tư liệu lịch sử nào, vì lúc ấy Lịch Sử còn chưa ra đời. 8 chủng loài ấy từ đâu mà xuất hiện, cũng chẳng có ai biết rõ. Chỉ biết, 8 chủng loài có tri thức ấy là những giống loài duy nhất có khả năng sở hữu Đại Thư viện, có khả năng dùng ý chí của chính bản thân để vươn tới những đẳng cấp cao hơn. Đây là một đặc quyền mà vô vàn những loài động vật khác vĩnh viễn không thể có được.

Ngày đó, Vân chẳng rõ vì sao cha cô lại đưa cô tới vùng đất của các Fairy. Tới bây giờ cô có thể hiểu được phần nào, nhưng vẫn còn rất mơ hồ. Nguyễn Bạch từ xưa tới nay luôn hành động khó hiểu, thần thần bí bí, không bao giờ chịu tin tưởng chia sẻ với người khác hoàn toàn. Đồng hành cùng một con người như vậy, vừa kích thích trí tò mò của Vân tới mức cực hạn, vừa khiến cô cay cú không thôi.

Vân chỉ biết rằng, một trong những mục đích của chuyến đi đó, là để cô được gặp gỡ Elena, hay nói đúng hơn, là để Đại Phù thủy Elena được tận mắt chứng kiến rằng Nguyễn Hồng Vân thực sự tồn tại.

Ấn tượng của Vân với Elena, chỉ có thể khái quát thế này: cô ta là mỹ nhân đẹp nhất vũ trụ. Mái tóc bạch kim, đôi mắt đen láy, gương mặt hoàn hảo tới từng chi tiết. Ở cô ấy không hề phát ra bất kì thứ mỵ lực gì quyến rũ người khác, mà chính vẻ đẹp ấy đã đủ quyến rũ hơn bất cứ loại Ma thuật nào.

Chẳng rõ Nguyễn Bạch đã trao đổi với Elena những gì. Vân đã chờ rất lâu, rất lâu cho tới khi Nguyễn Bạch trở về và hỏi cô có muốn ở lại đây với Elena hay không. Vân năm đó mới 6 tuổi, chẳng chút e dè mà gật đầu cái rụp. Cô nhớ rõ Nguyễn Bạch khi đó cực kì vui vẻ khi thấy cái gật đầu này, như vừa trút được một gánh nặng. Giờ nghĩ lại, nếu ngày đó cô không đồng ý, lão ta hẳn cũng sẽ nghĩ ra cách nào đó để dỗ ngon dỗ ngọt con gái mình thay đổi.

Nguyễn Bạch sau đó mất tăm mất tích, bỏ lại Vân ở đó suốt 1 năm trời với Elena. Cũng trong thời gian đó, Vân ăn ngủ cùng với các Fairy, học tập Ma thuật từ chính Đại Phù thủy Elena, và quen với Leila.
Kí ức hiện lên cứ như mới hôm qua vậy. Bản thân Vân hiểu rằng Người Bướm không chỉ có ở Cận Tây, và Người Bướm ở Cận Tây cũng sẽ không ru rú ở trong Land De Mutter mãi. Rồi sẽ có lúc cô gặp lại người quen ở đâu đó trên thế giới này, nhưng cô không nghĩ rằng sẽ gặp ngay Leila tại Sa Li Khan này.

Leila hồi còn ở Land De Mutter đã là một Cường giả đáng sợ, là thành viên đội Cận vệ của Nữ hoàng. Giờ nhìn kích thước đôi cánh của cô ta, Vân đoán Leila đã có chiến lực tương đương với một Siêu Cường giả 3 bằng Tiến sĩ của loài người.

Nhưng điều khiến Vân thấy vui vẻ nhất, vẫn là cách Leila nói chuyện với mình không khác gì ngày xưa. Hai chị em vẫn thân thiết cười cười nói nói.

Leila dẫn cô tới một căn nhà sâu trong một hẻm vắng phía dưới Low Ground. Sau khi bước vào, khóa kín cửa, cô mới cởi chiếc áo choàng bên ngoài và dẫn Vân bước vào phía trong.

Trong này là một văn phòng nhỏ, kê vài chiếc bàn làm việc và một bộ sofa cũ kĩ. Ngồi sau bàn làm việc, trên ghế sofa, và đứng tựa lưng vào một góc tường, là 3 người đàn ông. Nhìn có vẻ tầm 30 tuổi, nhưng Vân biết họ lớn tuổi hơn như vậy rất nhiều, vì cả 3 đều là Người Bướm.

Thấy cô bước vào, bọn họ không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu một cái.

- Cô Hồng Vân, đúng không?

Anh chàng tóc đỏ đang đứng khoanh tay, dựa lưng vào tường cất tiếng chào, khiến Leila lại tỏ ra ngạc nhiên.

- Anh Ruff, anh biết là Vân ở nơi này à?

- Chúng tôi đã nằm vùng ở Sa Li Khan 20 năm nay rồi, đương nhiên phải biết nhiều hơn cô, Master Leila ạ. Và cô Hồng Vân cũng yên tâm, thông tin cô ở đây hẳn cũng không nhiều người biết. Với lại, học trò của Nữ hoàng chắc chẳn sẽ được chúng tôi tiếp đón chu đáo.

Anh ta vừa nói vừa liếc mắt nhìn vào chiếc khăn choàng đỏ trên cổ Vân.

Vân cảm nhận được nét hằn học trên ánh nhìn của anh chàng này. Cả ánh mắt của 2 người còn lại nữa. Sống với Người Bướm 1 năm trời, cô cũng hiểu có Bướm This Bướm That, nhưng nếu có một điểm chung nào mà cô không ưa nhất, chính là chủng loài này quá mắc căn bệnh Thượng Đẳng. Vô tình hay cố ý thì hầu như tất cả bọn họ đều nhìn nhân loại bằng nửa con mắt.

Việc một con người như Vân được Elena nhận làm học trò, chắc chắn khiến rất nhiều Người Bướm không hài lòng. Họ chỉ đơn giản là không biểu lộ ra mặt mà thôi.