Lôi Tuấn nhìn xung quanh bỗng thấy một nhóm vệ sĩ đang bảo vệ một người đàn ông mập mạp tiến vào hội trường tổ chức bữa tiệc
Tối nay người đàn ông mập mạp kia đeo kính đen, gương mặt ngấn mỡ, giơ tay chào hỏi mọi người.
Vô số phóng viên xông lên, tiếp đó là một nhóm phụ nữ trang điểm lộng lẫy.
“Ông chủ Kim đến rồi”, Thương Lam bất giác nói.
Thực ra không cần cô giới thiệu, Lôi Tuấn cũng đã biết rồi.
Bởi vì người người ùa đến, ai nấy cũng hét gọi ông chủ Kim.
“Đây chính là ông chủ Kim mà người ta hay đồn đại đó sao!”, Lôi Tuấn cười dựa lưng vào ghế.
“Đúng vậy, chính là cậu ta”, giọng điệu của Hồ Mị Nhi có chút khinh thường.
“Thú vị đấy”.
Lôi Tuấn cụng ly với Thương Lam, cười nói: “Bà xã, em thật sự muốn giành được dự án đó sao?”
“Lúc trước muốn, bây giờ từ bỏ rồi”, Thương Lam thất vọng nói.
“Tại sao?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Với thân phận của tôi, căn bản không thể đại diện cho nhà họ Tần, thôi bỏ đi, qua đêm nay, chúng ta sẽ dọn đi, tôi có thể nuôi anh được”, Thương Lam vừa nói vừa nghẹn ngào.
“Bà xã, từ giờ trở đi, anh nuôi em”.
Lôi Tuấn vòng tay qua eo của Thương Lam, cười nói.
Thương Lam không nói gì, trừng Lôi Tuấn một cái.
Đột nhiên, Hồ Mị Nhi giơ tay lên ra hiệu với một người vệ sĩ mặc tây phục đen.
Người vệ sĩ gật đầu, sau đó đi về phía ông chủ Kim.
Rất nhanh, đám đông đang vây kín chỗ kia bắt đầu bị vệ sĩ giải tán.
Tiếp theo đó, ông chủ Kim lộ ra, hắn nhìn về phía trước.
Ông chủ Kim bỗng ngây người!
Một người đàn ông cao lớn đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn.
Người đó trực tiếp băng qua vệ sĩ, lại lướt qua tổng giám đốc Lâm, trực tiếp bắt tay với ông chủ Kim.
Sau đó người đó quay người, chỉ về phía Lôi Tuấn.
Ông chủ Kim lập tức ra lệnh cho vệ sĩ dọn đường, đi về phía người đó vừa chỉ.
Những khách VIP ngồi hàng ghế đầu đã nhận ra, người đi cùng ông chủ Kim chính là sĩ quan cấp cao Ngô Bân.
Thân phận của ông ta rất cao, hơn nữa cũng rất có quyền lực.
Ông chủ Kim có thể mời Ngô Bân đến, quả thực rất có danh tiếng.
Phải biết rằng sĩ quan cấp cao của sở tác chiến rất hiếm khi đến tham gia những hoạt động dân giã, đặc biệt là loại hoạt động thu hút nhiều sự chú ý như thế này.
Nhưng mà, bọn họ muốn làm gì?
Rất nhanh ngay sau đó, những bàn xung quanh Lôi Tuấn đều bị dọn trống.
Chỉ còn Lôi Tuấn, Thương Lam và Hồ Mị Nhi.
Những vị khách gần đó đều đứng dậy, giơ điện thoại lên cao quay video, chụp hình.
Mọi người đều rất tò mò, ông chủ Kim định làm gì?
“Tụi Thương lam không phải bị phát hiện là đi chui vào rồi đấy chứ?”, Tần Mỹ Ngọc nhỏ giọng nói.
“Vậy thì cũng không đến mức kinh động đến ông chủ Kim đâu”, Trần Uy đáp.
“Lẽ nào tụi nó gây chuyện rồi?”, Tần Mỹ Ngọc lại thắc mắc.
“Ôi trời ơi, đó là sĩ…sĩ quan Ngô!”, Tôn Hạo kinh ngạc thốt lên.
“Ông ta là ai thế, rất lợi hại sao?”, Tần Mỹ Ngọc hỏi.
“Sĩ quan cấp cao của sở tác chiến, cảnh sát trưởng gặp ông ta cũng phải cúi đầu chào”, Tôn Hạo giải thích.
“Không phải tụi nó đâm phải cái sọt lớn rồi đấy chứ?”, Tần Mỹ Ngọc lại nói tiếp.
“Lạy trời đừng, nếu không nhà họ Tần cũng sẽ gặp họa”.
Người nói câu này là Trương Quế Trân.
Là chủ của nhà họ Tần, bà ta vô cùng lo lắng, giống như ngồi trên đống lửa.
Cứ như vậy, dưới ánh nhìn của mọi người, Ngô Bân và ông chủ Kim bước về phía trước.
Ngay cả Lâm Đông Thăng, tổng giám đốc tập đoàn Kim Đỉnh cũng ngoan ngoãn đi theo sau.
Thương Lam vô cùng căng thẳng.
Cô cúi đầu, siết chặt tay của Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn vỗ nhẹ vào tay cô an ủi: “Đừng sợ, có anh đây”.
“Ông chủ Kim, đây là cô Hồ”.
Sĩ quan cấp cao của sở tác chiến Ngô Bân chỉ Hồ Mị Nhi, giới thiệu với ông chủ Kim.
“Cô cô cô…thật sự là cô!”
Cả người ông chủ Kim đột nhiên run bần bật, sắp đứng không vững.
Vệ sĩ nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo một chiếc ghế đến.
Ông chủ Kim đột nhiên ngồi phịch xuống ghế, nhìn chằm chằm Hồ Mị Nhi, căng thẳng đến nỗi không biết nên làm gì.
“Ông chủ Kim, vẫn khỏe chứ”, Hồ Mị Nhi cười nhạt nói.
“Cô…cô Hồ”.
Ông chủ Kim lại đứng dậy, cúi người chào Hồ Mị Nhi, tháo kính đen ra, vô cùng cung kính nói: “Không biết cô Hồ đích thân đến thăm, nên không tiếp đón chu đáo, vẫn mong cô Hồ bỏ quá cho, bỏ quá cho…”
“Ông chủ Kim nói đùa rồi, có thể đến tham gia tiệc rượu của ông chủ Kim mới là vinh hạnh của tôi”.
Hồ Mị Nhi nói xong, rút một điếu thuốc đặt lên môi.
Ông chủ Kim thấy vậy vội vàng túm lấy chiếc bật lửa trên bàn, hai tay châm lửa cho Hồ Mị Nhi.
Sốc!
Tất cả mọi người đều bị sốc!
Bùm!
Mọi người bỗng bàn tán xôn xao!
Trong tích tắc, âm thanh xì xào vang lên khiến toàn bộ hội trường trở nên náo nhiệt.
“Trời ơi, rốt cuộc người phụ nữ kia là ai vậy?”
“Ông chủ Kim vậy mà lại đích thân châm lửa cho cô ta?”
“Nhanh nhìn mà xem, người đứng phía sau, hình như là sĩ quan cấp cao đấy!”
“Sao có thể chứ? Lẽ nào là có nhân vật lớn đến từ thủ đô sao?”
Cả hội trường này không ai không biết ông chủ Kim, người giàu có nhất thành phố này.
Nhưng lại không một ai biết Hồ Mị Nhi.
Ai ai cũng đều biết ông chủ Kim luôn khiêm tốn, nhưng nguồn tài chính của hắn rất mạnh.
Cho dù là thị trưởng, hắn cũng không cần phải cung kính niềm nở như vậy.
Nhưng đối diện với người phụ nữ này…
Lúc này người nhà họ Tần càng thêm khó hiểu.
Đặc biệt là Tần Mỹ Ngọc và Trần Uy đã bị dọa đến nỗi toàn thân run rẩy.
Vừa rồi, bọn họ đã gây chuyện với người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó còn nói, muốn khiến bọn họ biến mất khỏi thế gian này.
“Chết rồi, chết rồi!”
Tần Mỹ Ngọc bồi phịch xuống ghế, hoảng sợ nói: “Lần này gặp rắc rối lớn rồi”.
“Đều tại cô, đồ sao chổi”.
Trần Uy trách móc Tần Mỹ Ngọc.
“Sao vậy?”, Trương Quế Trân hỏi.
Tần Mỹ Ngọc lập tức kể lại mọi chuyện lúc nãy.
“Khốn kiếp”.
Trương Quế Trân đột nhiên tát Tần Mỹ Ngọc một tát, quát: “Mày không gây chuyện thì chịu không nổi hả?”
“Hazz, mẹ à, nhanh nghĩ cách đi thôi!”
Chị cả Tần Mỹ Kiều kéo tay mẹ mình nói: “Anh Hạo, không phải anh quen biết nhiều sao, lần trước Lôi Tuấn gây chuyện không phải cũng nhờ anh ra mặt sao, anh nói đi, nhà họ Tần có gặp phiền phức không?”
“Anh anh anh…”
Tôn Hạo bỗng nhiên hất tay vợ mình ra, nói: “Liên quan gì đến anh chứ, anh có thể làm được gì đây?”
“Vậy làm sao đây, làm sao đây…”
Trương Quế Trân lẩm bẩm: “Nếu người ta trách tội thì nhà họ Tần chết chắc rồi”.
“Không đúng”.
Tần Mỹ Ngọc: “Mọi người nhìn xem, Thương Lam và tên vô dụng kia sao vẫn còn ngồi ở đó?”
“Có lẽ là bị dọa đến nỗi ngu người rồi, không dám nhúc nhích!”, Tần Mỹ Kiều đoán.
“Đồ não heo”.
Trần Uy cười khẩy nói: “Không nhìn thấy xung quanh đều bị đuổi đi rồi sao? Người phụ nữ lúc nãy rõ ràng là đang giúp Lôi Tuấn, hình như bọn họ có quan hệ rất thân thiết”..