Thuần Tuý

Chương 36: 36 Tóc Ngắn

Đã mười mấy năm rồi mà Thẩm Quân vẫn chưa thích ứng được với mùa đông ở phương Nam, lạnh đến thấu xương.

Bên ngoài tuyết rơi đầy trời, Thẩm Quân khép ô lại bước vào nhà.

“Á Như, con có phát hiện không? Mỗi lần Tiểu Quân nghe điện thoại của đứa bé này, tâm tình đều sẽ vô cùng tốt.”

“Có ạ?” Thẩm Quân hỏi.

“Có.” Mẹ Thẩm khẳng định.

Bà lật tới lật lui mấy túi chiến lợi phẩm trong buổi mua sắm hôm nay, quay đầu nói với bà ngoại Thẩm Quân: “Cái đôi giày bản số lượng hạn chế này còn mua lớn hơn một size, ai da, cũng không biết là mua cho ai? Có phúc như vậy.”

Thẩm Quân không nói gì, tựa vào lưng ghế sofa nghe mẹ hắn tiếp tục lảm nhảm, “Còn có mấy cái bánh ngọt này, đồ ăn vặt các loại cũng mua hai phần.” Nghiêm Á Như kéo áo choàng, “Vậy mà chẳng thấy cái gì là dành để cho người mẹ này.”

Bà ngoại hắn thoải mái cười, “Con tự mua cho mình có thiếu cái gì sao? Còn nữa, con mà muốn thì đi tìm Trường Thanh mà đòi.

Thẩm Quân nhà ta mua cho bạn bè ít đồ con còn ghen, bao tuổi rồi không biết.”

“… Con đi gọi điện thoại cho ba nó chút, hai người cứ nói chuyện đi.”

“Mẹ của con không biết lại nhìn trúng món đồ nào rồi? Trông chẳng ra dáng người làm mẹ gì hết.” Bà ngoại Thẩm nhìn bóng lưng của con gái, rầu rĩ nói.

Thẩm Quân nghĩ nghĩ, “Có thể cha con lại thích mẹ con như vậy.”

“Ai u, Tiểu Quân nhà ta lớn thật rồi.” Bà vươn tay sờ đầu cháu ngoại, “Có thích ai chưa?”

Thẩm Quân chợt nghiêm mặt.

“Không có.”

“Vậy thích kiểu người như thế nào?”

Thẩm Quân lắc đầu.

Bà ngoại không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, tiếp tục trêu ghẹo: “Thích tóc dài hay tóc ngắn? Chắc chắn là tóc dài phải không?”

Thẩm Quân cúi đầu khuấy cà phê, “Tóc ngắn.”

“Ồ? Thế mà bà lại đoán sai.

Tóc ngắn thì cũng rất xinh đẹp.”

Không, không xinh đẹp.

Là ngắn đến không át được bàn tay của hắn, nhưng lại khiến lòng hắn ngứa ngáy… là kiểu ngắn ấy.

Ngày đầu tiên trở lại trường.

Hình Kính Dương ôm đôi giày Thẩm Quân mua cho cậu chạy vòng quanh sân ba vòng.

Thẩm Quân ngồi trên ghế đá, nhìn cậu ở bên kia hết nhảy lại nhào.

Hình Kính Dương sắp chạy tới vòng thứ tư lại đột nhiên quay đầu, hướng về phía Thẩm Quân, đi hai bước lùi một bước, cứ lề mà lề mề.

Tới trước mặt Thẩm Quân đưa lại túi giày cho hắn, “Tôi không muốn nữa.”

Thẩm Quân nhíu mày, chờ Hình Kính Dương nói tiếp.

“Nếu tôi không muốn nữa, nghỉ hè cậu có thể trở lại sớm hơn một chút được không?”

Thẩm Quân vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh ghế đá, ra hiệu cho cậu ngồi.

Đợi Hình Kính Dương ngồi xuống, Thẩm Quân mới mở miệng: “Cậu không phải còn có một bí mật sao? Cái đó đổi mới ngang giá.” Hắn lắc lắc túi giày trong tay, “Cái này vốn dĩ chính là của tôi.”

Hình Kính Dương giật lấy túi giày, cười giả lả: “Cậu vẫn nên tới Thượng Hải nghỉ ngơi cho đủ ngày đi, tôi đi huấn luyện trước đây.” Đi được hai bước lại lộn trở về, dán lên sườn mặt trái của Thẩm Quân, “Cám ơn quà của cậu, bảo bối.”

Không mắc câu?

Thẩm Quân đuổi theo cậu, đưa bánh ngọt cho Hình Kính Dương, “Phần này là của cậu, phần này cho em gái.”

Hình Kính Dương nhận lấy, “Xin hãy gọi bằng tên của nó, Trịnh Giai Gia.” Cậu vô cùng hối hận đã từng đem bánh từ nhà Thẩm Quân về cho em gái, càng hối hận đã kể cho hắn chuyện em gái mình thích đồ ngọt.

Hối hận tím cả ruột.

Lại cho con heo mập nhỏ kia chiếm được tiện nghi!

Đây là biệt danh của em gái cậu, Hình Kính Dương tự mình đặt cho cô.

Sự thật chứng minh Hình Kính Dương hao tâm quá sớm, mấy hộp bánh kia căn bản còn chưa kịp tới tay em gái cậu đã bị đám người trong đội thể thao chia nhau quét sạch sẽ, trong đó còn bao gồm cả huấn luyện viên Hứa.

Hình Kính Dương nén lửa, chờ huấn luyện viên đi, kéo một đồng đội trên mép còn dính vụn bánh quy qua, “Ai mở cửa tủ?”

“Không biết.

Anh Dương em bảo, cái bánh quy này ăn ngon thật, ai mua thế?”

“Ai mua…” Hình Kính Dương một cước đạp sang, “Mày không biết là ai mua, mày còn ăn cái cc! Còn trốn?”

Tên kia vừa chạy vừa ăn, hét lớn, “Có thằng ngu mới không trốn á!”

“Tao thấy mày mẹ nó chính là thằng ngu, mày đứng lại đó cho tao! Đm, tránh này.”

Tôn Bằng rúc ở trong góc, đem chìa khoá tủ Hình Kính Dương nhét vào trong hốc tường.

Nguy hiểm thật..