Thuần Tuý

Chương 47: 47 Chiếc Nhẫn

Gió đêm thổi lá rụng bên lề xào xạc cuốn vào nhau, đèn đường trong công viên mờ mờ ảo ảo, Hình Kính Dương giống như tìm không thấy phương hướng, đứng tại chỗ xoay vòng.

Nhìn bộ dáng hoang mang lại lo sợ của cậu, Thẩm Quân cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, cố gắng nhịn xuống không bước tới ôm lấy người vào lòng. 

Gió đột nhiên ngừng thổi.

Dường như Hình Kính Dương rốt cục cũng đã tỉnh táo lại, cậu xoay người đẩy Thẩm Quân đè trên thân cây, “Nói xin lỗi tôi là có ý gì? Cậu đã hứa sẽ không bao giờ nói chia tay nữa, nên con mẹ nó dùng “xin lỗi” để tống cổ tôi phải không?”

Hình Kính Dương lay mạnh bả vai Thẩm Quân, cắn răng hỏi:

“Có phải hay không?!”

“Phải.”

Câu trả lời của Thẩm Quân quá dứt khoát, không mang theo một chút do dự nào.

Nỗi bất an khi nhận được điện thoại của hắn kia cuối cùng cũng đã trở thành sự thật.

Nhưng làm sao cậu mới có thể thoải mái mà tiếp nhận chuyện này đây, Hình Kính Dương cố gắng đè nén run rẩy trong lòng, “Chú không đồng ý cũng không sao, chúng ta cứ từ từ mà tìm biện pháp, còn cơ hội mà, trước tiên đừng vội từ bỏ, Thẩm Quân, cậu đừng từ bỏ tôi… ” Hình Kính Dương hít sâu một hơi, “Tôi có thể cùng cậu đi, cùng cậu đi cầu xin chú.”

“Vô dụng thôi.”

“Vì sao chứ?”

“Cha bị tôi chọc giận, sinh bệnh rồi.”

Thẩm Quân không để cậu nói tiếp, vươn tay xé miếng băng gạc trên cổ xuống, “Tôi chỉ bị rách một chút da, nhưng cha tôi đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói ông ấy không thể chịu thêm bất cứ kích thích nào nữa… “

“Phải lựa chọn thế nào đây? Lựa chọn này là đúng hay sai? Đối với tôi mà nói cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Cậu có thể nói tôi ích kỷ, vô trách nhiệm, nhưng đây… chính là quyết định của tôi.”

Năm ngón tay bấu chặt lấy vỏ cây thô ráp, hắn cần một chút đau đớn để níu lấy sự lạnh lùng đến cuối cùng.

“Quên tôi đi, Hình Kính Dương.”

Hình Kính Dương khóc.

Cậu bật khóc như một đứa trẻ, là lần thứ hai khóc trước mặt Thẩm Quân. 

Lần đầu tiên là bởi vì khoái cảm tột đỉnh được người trước mặt ban tặng, lần này lại vì nguyên nhân gì, nước mắt cứ vô dụng mà tự trào ra ngoài.

Hình Kính Dương không muốn để Thẩm Quân trông thấy một mặt yếu đuối của mình.

Cậu ôm lấy hắn, muốn ôm thật chặt, nhưng cánh tay đau đến mức không duỗi ra nổi, chỉ có thể miễn cưỡng giữ lấy góc áo hắn, chôn khuôn mặt vào tấm lưng rộng lớn kia. 

“Không cần xin lỗi.

Cậu không hề có lỗi với tôi.

Cậu đã vì chúng ta… mà cố gắng rất nhiều rồi, làm sao tôi có thể, làm sao tôi có thể trách cậu chứ.

Hình Kính Dương cắn mạnh lên đầu lưỡi, không cho phép giọng nói mang theo một chút run rẩy nào, nói tiếp: “Tôi không hề nghĩ cậu vô trách nhiệm, là do tôi quá ích kỷ, nếu vì tôi mà chú gặp chuyện không may, lúc ấy tôi mới thật sự chân chính mất đi cậu.” Câu chuyện vừa rẽ, Hình Kính Dương liền cảm thấy có chút tủi thân,” Nhưng làm sao mà bắt tôi quên được cậu chứ? Cậu có cái quyền gì? “

Hình Kính Dương giơ tay lau mặt, buông Thẩm Quân ra, “Hay là, cậu có tư cách gì?”

Đau dài không bằng đau ngắn.

Hắn phải làm cho Hình Kính Dương hoàn toàn từ bỏ mình, không thể để lại bất cứ hy vọng nào. 

Thẩm Quân mở cúc dây chuyền, tháo chiếc nhẫn ra, đặt vào lòng bàn tay, “Mang cái của cậu cũng đưa cho tôi.”

Hình Kính Dương nhận thấy tình hình không ổn, không chịu đưa ra.

Thẩm Quân nhìn chằm chằm đôi mắt giăng đầy tơ máu của cậu, không chút do dự mà đem chiếc nhẫn ném vào bụi cỏ.

“Cậu làm cái mẹ gì vậy?!” Hình Kính Dương đẩy hắn ra, chạy tới, quỳ rạp trên mặt đất mà tìm.

Cỏ trên đất vừa ẩm vừa ướt, ánh đèn mờ ảo chỉ chiếu ra một khoảng đen như mực, cậu nương theo hướng Thẩm Quân vừa ném, cứ vô thức mà sờ soạng, một lần lại một lần.

Thẩm Quân đút hai tay vào túi quần, cũng không rời đi, đứng ở chỗ đó chờ cậu.

Không có, chỗ nào cũng không có.

Cậu tìm không thấy mất rồi.

Hình Kính Dương quỳ trên mặt đất, dùng nắm đấm đập nát đám cỏ ẩm ướt đen ngòm, rốt cục không kìm được khóc lên, “Tại sao phải đối xử với tôi như vậy?” 

Thanh âm nghẹn ngào vang vọng tới bên tai Thẩm Quân.

“Tại sao chứ…”

Hình Kính Dương đứng lên, chạy tới bên cạnh Thẩm Quân, giống như phát điên mà giật chiếc nhẫn trong tay ra, mất mấy lần mới tháo ra được, cậu đặt ở trong tay, để cho Thẩm Quân nhìn, “Như cách cậu đã vứt bỏ tôi, tôi nhất định… sẽ quên được cậu.”

Hình Kính Dương ném chiếc nhẫn đi, giống y hệt như cái cách mà hắn đã làm.

Sau đó quay lưng rời đi, đến một ánh mắt cũng không để lại cho hắn.

Tiếng nước xung động đã ngừng, bốn phía cũng dần dần trở nên im lặng.

Thẩm Quân biết, Hình Kính Dương muốn đợi hắn.

Không cần phải nói ra, hắn cũng biết điều đó.

Chỉ là, hắn không còn khả năng cho cậu được bất cứ một lời hứa hẹn nào nữa.

Thẩm Quân nhìn xuống hồ, rút bàn tay đang đặt trong túi quần ra, không cảm xúc mà đeo lại chiếc nhẫn vào chiếc vòng trước ngực.

“Nhẫn tôi đưa cho cậu, biết có ý nghĩa gì không?”

“Double J, một cái là cậu, một cái là tôi.”

“Nói cụ thể chút xem nào!”

“Có lẽ, tôi chính là cậu, cậu cũng chính là tôi.”

Tất cả những quá khứ không được người chúc phúc, chỉ một mình hắn nhớ là đủ, tội gì phải giày vò hai người.

Từ công viên trở về bệnh viện, Thẩm Trường Thanh vừa hồi phục chưa bao lâu đã lại ngủ thiếp đi.

Trông thấy mẹ đang yên bình ngủ bên cạnh cha, hắn cúi người, nhẹ nhàng ôm bà sang giường trống bên cạnh, đắp chăn, lại lấy khăn ướt lau mặt cho mẹ, xong xuôi mới xoay người ngồi xuống bên giường bệnh còn lại.

Trái tim đang treo lơ lửng nửa ngày cuối cùng cùng có chút hạ xuống.

Trong vòng chưa đầy 24 giờ, sự tình hắn phải trải qua dường như còn nhiều hơn cả mười mấy năm qua cộng lại.

Thẩm Quân cảm thấy toàn thân mệt mỏi vô cùng, nhưng trong lòng lại có một loại tỉnh táo không thể nói nên lời, đốt cho hắn một ngọn lửa trống rỗng vô danh. 

Thẩm Quân nắm chặt tay cha, chậm rãi khép hai mắt lại.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Dì Tống vội vội vàng vàng chạy tới, mang theo mấy hộp đồ ăn, bên trong là cháo trắng thanh đạm cùng vài món ăn sáng.

Mẹ Thẩm từng ngụm từng ngụm đút cho ba hắn, mới ăn không đến phân nửa đã nói không muốn ăn gì nữa, lại nằm trở lại.

Thẩm Quân thay một bộ quần áo sạch mà dì Tống vừa đưa, tiếp tục bồi ba hắn, để mẹ mình trở về trước.

Tới chạng vạng tối, y tá đã thay thuốc được mấy lần, Thẩm Trường Thanh mới tỉnh lại.

Thẩm Quân rót nước cho ông.

“Ba thấy thế nào rồi?”

Ba Thẩm đón lấy uống một ngụm, “Tốt nhiều rồi.

Nhưng sao ba thấy con trông không có chút sinh khí gì, ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa ạ.”

“Bảo mẹ con làm mấy món sở trường mang qua đây đi, đã lâu không ăn cơm bà ấy làm.”

Vén chăn lại thật kỹ cho cha xong, Thẩm Quân mới ra cửa gọi điện thoại cho mẹ hắn.

Cha hắn ngậm miệng không nói chuyện Hình Kính Dương, vậy là đã tỏ rõ thái độ, không thừa nhận, không tiếp nhận.

Kết quả này đã được dự liệu từ lâu, hắn cũng không kinh ngạc, chỉ là có chút vô lực. 

Có lẽ rất nhanh thôi, hắn sẽ phải đi rồi.

Thật may, thật may là hắn đã kịp nói tạm biệt..