Theo mệnh lệnh của Tâm Gia điều hành cả chục vạn quân lính, toàn thân ai lấy đều đầy đủ vũ trang tiến thẳng đến " Tiên Giới ".
Ma Đa đứng nghiêm trang trên tất cả hô hào các quân lính tạo động lực mạnh mẽ cho toàn quân.
Sau đó vài tiếng, ở " Tiên Giới ". Vừa lúc chúa quỷ chấn áp thành công linh dạng cho Thiên Hậu. Thiên Hậu lúc này cảm thấy toàn thân đều thoải mái như trước kia. Nhưng tiếc rằng linh dạng của Thiên Hậu đã bị hư hỏng, từ nay về sau sẽ không thể tu luyện thêm nữa.
Thiên Hậu vừa mừng vừa buồn, không ngờ chỉ vì một chút tham lam mà linh dạng bị hư hỏng.
Phan Đa từ từ đứng dậy, chỉnh đốn lại trang phục như một thói quen rồi hỏi:
" Tại sao hôm nay Lưu Ngọc không đến đây? "
Thiên Hậu đang buồn thiu trả lời một cách trống không:
" Ta không biết. "
Phan Đa bỗng trở nên tức giận, nhưng không hề tỏa ra sát khí, đang định quát mắng thì một lão bà từ dưới bước lên tâu:
" Thần y à, ngài cứ yên tâm, dù sao cũng chỉ đôi mươi ngày nữa là đứa con của ngài trào đời rồi, lên Lưu Ngọc cũng phải tu tâm tịnh dưỡng chứ đúng không. "
Phan Đa cũng thấy đúng liền bớt đi sự tức giận, thì Thiên Hậu bỗng nói chen.
" Ta cũng thật không hiểu, hai người hình sự lúc nào mà nhanh thế. "
Phan Đa nghe mà ngứa cả tai, chỉ tay vào Thiên Hậu một cách bối rối.
" Không phải chuyện của ngươi. "
Vừa dứt câu, Lưu Ngọc bỗng nhiên xuất hiện trước cửa cùng với Bích Giao, Phan Đa vừa nhìn thấy đã thoắt biến ngay trước mặt Lưu Ngọc.
"Sao em không tịnh dưỡng đi, còn vất vả ra đây làm gì? "
Lưu Ngọc nhìn Phan Đa với ánh mắt hiền hậu trìu mến:
" Em muốn đến đây gặp lại chàng một chút, dù sao không lẽ chàng không muốn gặp con chàng sao? "
Phan Đa cười nhẹ:
" Tất nhiên là ta rất muốn rồi, nhưng tốt nhất nàng vẫn nên nghỉ ngơi. Bích Giao, em mau đưa Lưu Ngọc quay trở về phòng đi. "
Bích Giao nhanh nhảu đáp:
" Vâng. "
Vừa dứt câu từ đằng xa bay vào một tên thiên thần mặc kim giáp, chính là tên đã bị Phan Đa đánh lần trước. bay đến một cách vội vã đáp xuống tâu:
" Thưa Thiên Hậu cách đây vài dặm, có một quân đoàn của ma tộc đang hung hồn tiến tới đây cùng với vũ trang, theo tính toán cũng hơn 8 vạn quân. Không hiểu đây là ý định gì của ma tộc. "
Vừa nghe xong Thiên Hậu lập tức trầm mặt lại, bỗng đứng dậy bộc phát linh lực, từ đằng sau lưng Thiên Hậu từ từ xuất hiện Tám chiếc cánh thiên thần trên đầu xuất hiện một chiếc vòng ma pháp không có ký tự dạng hình tròn chưa hoàn chỉnh, vong tròn bị ngắt mất một đoạn xung quanh hình tròn còn xuất hiện các tia dạng kim, đó chính là chiếc vòng hào quang chỉ xuất hiện khi một thiên thần đạt đến cảnh giới Tiên. Thiên Hậu nhanh chóng quay sang nhìn Chúa Quỷ thì thấy một gương mặt tràn đầy sát khí.
" Ngươi, hóa ra là vậy, ta hiểu rồi, ngươi có ý định tiêu diệt cả thiên thần tộc, ngươi cứu ta chỉ là cái cớ, cho dù ngươi có là người của Lưu Ngọc, ta cũngkhông thể tha cho người được. "
Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không lẽ thần y kia là ma thần tộc, với vô vàn câu hỏi.
" Tại sao ma tộc lại đánh đến đây?... Bọn chúng có ý gì?... Thiên Hậu tại sao lại?... không lẽ vị thần y chính là ma tộc?... "
Chúa quỷ vừa suy từ, vừa bước đi:
" Ta không phải người của ma tộc nữa rồi. "
Thiên Hậu hơi khó hiểu với lời nói của Phan Đa:
" Ý ngươi là sao?"
Chúa quỷ quay lại với gương mặt đầy căm tức:
" Từ khi ta cứu ngươi ta đã không còn là vua của ma tộc nữa rồi, ta đã phản bội ma tộc, ngươi hiểu chứ. "
Nói xong Phan Đa lạp tức phóng ra ngoài cửa, còn lại mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ xa, một thiên thần với thân hình lực lưỡng mặc trên mình một bộ quần áo trùm vải có tu vi thiên đồ, là một trong những người có tu vi cao nhất ở đây bay vào, Viêm Hà chắp tay nghiêm túc tâu với Thiên Hậu:
" Bẩm Thiên Hậu, Thần tên đầy đủ là Thiên Viêm Hà hay còn được mọi người gọi là " Thủy Thiên Bồng Tiên Gia ", là người canh giữ ở núi Ngự Đàng, bỗng thần phát hiện một quân đoàn ma tộc hơn vạn tên đang phi thiên, hơn vạn tên đang đạp không, hơn vạn tên đang ẩn động thổ, tất cả đều mang theo vũ trang tiến thẳng tới đây, trên đường đến đây thần gặp một tên ma tộc với tu vi cường đại, vì vậy mà không dám đối đầu. Thần gặp cách đây đúng bốn trăm mét đi ra từ hướng phủ thiên, người có thể nói rõ chuyện gì đang xảy ra ngay lúc này không? Có vẻ như Vị kia có liên quan đến chuyện này, tại sao lại được phép vào Tiên Giới? "
Đây cũng là điều mà các tín đồ của Thiên Hậu đang thắc mắc.
Phan Đa lúc này đang phóng như tên bắn, từ xa khi bắt đầu nhìn thấy Ma Đang phi thiên cùng với vạn lính. Phan Đa bất ngờ gào lên:
" TẤT CẢ QUÂN MAU QUAY VỀ!!! "
Ma Đa biết cả quân đang run lên vì sợ, lập tức lao lên, tay phải tạo ra hỏa khí thành dạng cầu bốc lên phải to hơn thân thể gấp mười lần gồng người trực tiếp ném vào Phan Đa chính là dị hỏa " Cổ Trùng Lưu Hỏa ". Phan Đa lập tức lấy tay không mà đỡ, viên hỏa cầu dần tiêu tán bởi hơi lạnh tỏa ra từ bàn tay của Phan Đa.
Phan Đa trừng mắt nhìn Ma Đa rồi nói:
" Vậy tất cả là do ngươi? "
Ma Đa nhìn gương mặt thảm hại của Phan Đa thì đắc chí bật cười:
" Ha ha ha!!!... Nhìn bộ dạng của mày kìa, bộ ngươi nghĩ ta không biết chuyện ngươi tha mạng cho nữ thiên thần kia từ ban đầu hay sao, mà giờ ngươi là là phu quân của ả, thật nực cười, ả ta là do ta sắp đặt đến đó, ngươi lên vui vì có ta làm mối cho ha. Ha ha ha!!! "
Phan Đa thật không ngờ hắn ta lại mưu độc đến như vậy, Ma Đa vừa cười xong lập tức trở mặt ngưng cười rồi nhìn mặt ánh mắt đầy sát khí, cứ như có tới hai bản thể trong Ma Đa vậy:
" Ngươi, ngay từ ban đầu đã nằm trong kế hoạch của ta rồi, với trí thông minh trời phú của ngươi chắc ngươi cũng nghĩ ra ai là dán điệp của ma tộc rồi chứ hả. "
Phan Đa giật mình, tại sao hắn, dường như hắn xâm nhập được vào trong tư tưởng của Phan Đa vậy.
Ma Đa lại tiếp tục nói không ngừng:
" Lưu Ngọc giờ là nữ nhân của ngươi, không thể có chuyện cô ta không biết thân phận của người, nghĩa là cô ta cũng phản bội thiên thần tộc, mà giờ ngươi cũng phản bội ma thần tộc. "
Nói đến đây Ma Đa hí hửng:
" Giờ thì ai sẽ là đồng minh của ngươi đây?!!! "
Ma Đa thở dài một tiếng rồi tiếp tục nói:
" Trước sau gì thiên thần cũng sẽ giết kẻ phản bội như cô ta thôi, nên ta đã ra lệnh cho tên gián điệp xử đẹp rồi, và, " CẢ ĐỨA CON TRONG BỤNG CỦA NGƯƠI!!! ", chắc giờ này cũng xong xuôi rồi chứ nhỉ? "
Vừa dứt câu một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng của hàng vạn tên lính, Phan Đa trừng mắt nhìn Ma Đa rồi biến mất trong nháy mắt, Ma Đa vừa cảm nhận được sự hiện diện của Phan Đa ở bên trái thì có cảm giác đầu sắp rơi khỏi cổ. Phan Đa trong nháy mắt đá bay Ma Đa sang tận phía bên kia núi. Rồi lập tức đuổi theo, từ cú đá uy lực của Phan Đa ma Ma Đa bị đánh bay xa đến hơn một dặm, phan đa đuổi theo sau túm lấy áo của Ma Đa ném xuống đất khiến Ma Đa dê một đoạn dài thêm 100 thước. Trong cơn choáng váng Ma Đa lấy lại ý thức thì thấy phan đa đã tiếp cận định lấy lực từ trên không lao xuống tấn công hắn. Ma Đa nhanh chóng chống tay ngược ra sau đẩy mình vừa đủ để tránh khỏi đòn uy lực.
" Uỳnh!!!!! "
Cả một khoảng đất vỡ vụn từ chỗ tấn công còn mọc thêm hàng vạn chiếc gai nhọn bằng băng, khiến Ma Đa rùng mình, không ngờ nhưng động tác lại mượt mà đến vậy khiến hắn không kịp trở tay.
" Được thôi đã vậy thì. "
Ma Đa trong tình huống yếu thế liền xé toang chiếc áo đang mặc, trên người hắn chứ rất nhiều ký tự, minh văn phức tạp. Ma Đa dùng tay trực tiếp tụ đánh mạnh vào bụng rồi xoay bàn tay theo hướng kim đồng hồ, các mình văn bỗng thay đổi vị trí, phát sáng,chạy liên tục trên người Ma Đa.
Phan Đa nhìn Kỹ các ký tự mình văn phức tạp thế này, nhân tộc có thể làm ra sao? Nhưng từ trước tới nay không phải hắn rất ghét nhân tộc sao?
Suy nghĩ không lâu phan đa bỗng cảm thấy dường như âm khí xung quanh bị rút cạn một cách bất thường, còn Ma Đa thì dần đã bộc phát vân khí, từ đại ma vương đột phá tầng mới lên cấp khổng đại nguyên.
" Minh văn thật quá lợi hại " - Ma Đa thán phục.
Ma Đa vừa đột phá lên khổng đại khuyên đang cố thu lại vân khí nhưng không được.
" Có lẽ cơ thể ta chưa thích nghi với bậc khổng đại khuyên. Nhưng cảm giác này là của khổng đại nguyên sao thật tuyệt " - Ma Đa rùng mình vì sung sướng.
Trong nháy mắt Ma Đa lao lên tung nắm đấm với phan đa, Phan đa lấy tay phải bắt lấy nắm đấm, Ma Đa quay mình hạ thấp trọng tâm dùng chân đá ngang. Phan Đa lập tức nhảy lên, trên tay xuất hiện một thanh kiếm băng đâm thẳng xuống, Ma Đa tiếp tục chống tay xuồng đất quay dọc người né kiếm, rồi đẩy mình lên không trung ngang với phan đa tung cước nhắm thẳng vào ngực, Phan Đa không thể né lấy hai tay chụm lại đỡ. Lực từ đòn,đánh bay Phan Đa một đoạn
" cuối cùng ta đã có thể bắt kịp tốc độ của ngươi rồi " - Ma Đa vui sướng.
Tốc độ của trận đấu nghe thì có vẻ chậm nhưng tất cả chỉ vỏn vẹn chưa đầy một giây. Ma Đa giang rộng hai tay suất hiện hai ngọn lửa đỏ rực như máu, lập tức vỗ thật mạnh từ trong bàn tay phóng ta một luồng huyết hỏa xé dọc bầu trời, Phan đa từ xa hất tay xuất hiện một bức tường băng khổng lồ đỡ chọn luồng huyết hỏa, kết quả bị vỡ tan.
Chưa xong, Phan Đa phóng ra hàn khí, bao bọc xung quanh. khai triển ma nhãn, ma nhãn thuộc hệ không gian giúp cho Phan Đa có thể nhìn xuyên vạn vật. Ma Đa cũng khai triển ma nhãn thuộc hệ tinh thông, giúp cho phản ứng trong mắt hắn hiện tại nhanh 20 lần, tương đương việc nhìn vạn vật trong mắt hắn chậm gấp 20 lần. Cả hai di chuyển với tốc độ sánh ngang với âm thanh, tiếng băng vỡ và tiếng lửa thiêu kêu liên tục.
Trận đấu tiếp tục diễn ra trong vòng 10 tiếng,vùng đất này dường như đã tan hoang, cũng phá tan mấy quả đồi xung quanh. Phan Đa càng ngày càng thấm mệt, kỳ lạ âm khí xung quay dường như bị rút sạch khiến ma khí của Phan Đa ngày càng rút cạn. Còn Ma Đa vẫn đang dần mạnh lên.
Không còn cách nào khác Phan Đa xuất chiêu cuối cùng, " Hàn Long khí bạo " từ bàn tay nghệ thuật của phan Đa tạo ra một con hàn long khổng lồ dài ba mươi thước.
" Hừ, có con hàn long thì làm được gì ngươi nghĩ ta không làm được sao, với minh văn ma pháp này ta thừa thằng ngươi " - Ma Đa Đắc chí.
Lập tức tạo ra một con "phượng hoàng huyết hỏa ".
Hai con long phượng liên tục va chạm cắn xé nhau, tuy nhiên hàn long có vẻ yếu thế hơn, dù gì Phan Đa cũng cạn kiệt ma lực. Phượng hoàng lửa ra đòn chí mạng cắn nát cổ hàn long.
Phan Đa liền quỵ xuống thở dốc vì quá mệt, điều khiển hàn long tốn quá nhiều ma lực.
Ma Đa thu lại huyết hỏa phượng hoàng rồi từ từ bước tới chỗ Phan Đa nắm đầu rồi kéo lên trước mặt hắn.
" Ngươi cũng chỉ thế này thôi sao? Thực thể sánh ngang với thần linh, mà yếu đuối đến mức này thì ngươi không xứng với ngôi vị chúa quỷ, ta đúng là dựa vào minh văn ma pháp mới thằng được ngươi, minh văn này được phong tỏa trong phạm vị 200 thước. trong phạm vi đó ta sẽ lấy hết âm khí rất nhanh bất kỳ sinh vật thuộc ma khí trong phạm vi này đều không thể hấp thụ thêm ma khí là điểm chí mạng. Nhưng suy cho cùng ta mới là người có thiên phú cao hơn, ngươi chẳng qua nhận được " ngọc bảo âm thiên " khi nhậm chức chúa quỷ giúp ngươi tu luyện nhanh gấp đôi bình thường, vậy mà chỉ mới tới khổng đại nguyên thôi sao?nếu là ta đã tới bậc tối thượng rồi. không thể sao lão già lại chọn ngươi, nhưng chuyện đến đây thôi, ta cũng muốn kết liễu ngươi sớm, không ngờ chúa quỷ một thời của ma tộc lại có kết cục thế này. "
Phan Đa tức giận không nói một lời nào.
" Đê đệ à, duyên ta đến đây thôi nhé. Ha ha ha!!!! "
Ma đa vừa cười lập tức dùng tay đâm xuyên bụng Phan Đa tạo thanh một lỗ to tướng, khiến phan Đa chết không còn cảm nhận được gì.
Ma đa vừa quay lưng đi bỗng cảm nhận một vật phía sau liền quay lại đánh tan quang chi thuật. Là quang thuật của Thiên Hậu.
" Chết tiệt, không hay rồi, tốt nhất nên chạy sang chỗ khác, cùng lắm chỉ Thiên Hậu mới đuổi được ta " - nói xong Ma Đa thoắt đã bỏ chạy không dấu vết. Thiên Hậu đi cùng với các hộ vệ có cả Lưu Ngọc cũng theo sau. Vừa đáp xuống thấy Phan Đa chết thê thảm khiến Lưu Ngọc sốc đến khó thở. Thiên Hậu vừa nhìn Phan Đa biết không thể cứu, cũng không muốn đuổi theo Ma Đa chỉ đứng nhìn mà không thể làm gì. Tất Cả hộ vệ của Thiên Hậu nhìn cảnh này đều rơm rớm nước mắt. Lưu Ngọc chỉ biết ôm lấy Phan Đa mà khóc.
Bỗng thân xác của Phan Đa động đậy, hấn vẫn còn chút sức cuối cùng khiến tất cả đều bất ngờ.
" Lưu Ngọc sao nàng lại ở đây, nàng không bị ám sát sao? "
" không em đâu có bị ám sát " Lưu ngọc vừa khóc vừa trả lời.
" Vậy thì tốt quá cuối cùng ta cũng có thể gặp em lần cuối, thật không ngờ cuối cùng ta lại có kết cục như vậy, thật đáng hổ thẹn, thua quá dễ dàng. " - Phan than thở.
" Thiên Hậu, dù sao ta cũng cứu ngươi một mạng, nể ta, hãy chăm sóc Lưu Ngọc dùm ta."
" Thiên Hậu bước tới an ủi Phan Đa:
" Ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc Lưu Ngọc thật tốt, mà ngươi quên mất đứa con của ngươi rồi sao, Lưu Ngọc đã hạ sinh một đứa con gái rồi? "
Phan Đa lúc này đã thấm mệt quá, giọng nói yếu ớt dường như không còn nghe thấy gì, đầu óc quay cuồng, mắt mờ dần.
" Đùng rồi con ta, đã ra đời rôi sao, ta thật tiếc không thể nhìn thấy. "
" Giá như bây giờ có cách nào bảo quản thân thể và linh hồn ngươi, thì trong vòng vài trăm năm ta có thể tái tạo cho ngươi một cơ thể mới, lúc đó cho linh hồn ngươi nhập thể. "
Thiên Hậu thở dài, câu nói đầy cảm hứng của thiên hậu vừa lọt vào tai của Phan Đa.
không nói một lời vào Phan Đa dùng chút tàn lực của mình đập tay xuống đất bất chợt tạo ra một khối bằng bao bọc xung quanh Phan Đa.
Thiên Hậu hoảng hốt kéo Lưu Ngọc ra tránh bị liên lụy, khối băng bao bọ Phan Đa tạo thành hình một bông hoa sen, còn cái bóng của Phan Đa thì có lẽ đang ngồi thiền ở trong đó.
Thiên Hậu rất bất ngờ với cách sử lý này, bằng cách này hoàn toàn có thể bảo quản thân xác cho hắn, hơn đây là dị băng còn tốt hơn. Đã vậy thì Phan Đa có cơ hội hồi sinh có thể một lần nữa đoàn tụ với Lưu Ngọc rồi, tốt quá.
khoảng 3 tiếng trước, trong một căn phòng rộng lớn, sang trọng,toàn một màu trắng nhưng đằng sau lại không có tường, để hở ra cho ánh sáng và dương khí lọt vào ở đó có một cái cổng dạng bán bầu, cánh cổng đó cao khoảng mười thước trong cổng có một lớp năng lượng màu xanh dương nhạt đang tĩnh lặng bỗng xao động, các đường chỉ năng lượng màu trắng phóng ra không ngừng, các ký tự minh văn trên cánh cổng cũng phát ra ánh sáng trắng, chính là cổng hành dinh. Từ trong bước ra một người phụ nữ mặc tà áo dài xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc đen tuyền, ánh mắt long lanh hiền hậu, vô cùng tinh thông, làn da mịn trắng như tuyết, dáng người mỏng manh, cao khoảng một mét sáu mươi năm. Nàng ta đang ngó nhìn xung quanh như đang tìm thứ gì đó, tuy nhiên từ trong cánh cổng vẫn có một người khác bước ra, người này làn da thì đen xì bóng nhẵn, đầu giống như con chim ưng chính là Ưng Tích, còn người kia chính là thần trí tuệ Hồng Liên.
" Ngươi có chắc là nơi này không nơi đây chẳng phải là quá gần nhà của Thiên Hậu sao? " - Hông Liên băn khoăn.
" Ta chắc chắn, cảm nhận của ta mà lại sai được sao, cách đây đúng một dặm có một, bên cạnh cách xa hơn chút có một, bên dưới lùi lại nửa dặm có một. " - Ưng Tích tưng tửng vừa đi vừa trả lời.
Chấm hết quá khứ chấm dứt ở đây nhé. ^_^