Tiểu Khả Ái Anh Đầu Hàng

Chương 22: Chương 22

Những ngày nghĩ cứ trôi qua vô tư như vậy, hôm nay là ngày trường THPT Tam Thất đưa ra kết quả thi của toàn thể khối 10 và 11.

Ngôn Án cùng Thời Khanh vô cùng thảnh thơi đến xem kết quả của mình.

"Ừm ừm, không nằm ngoài dự đoán, em lại thua anh 2 điểm"

Ngôn Án thở dài một hơi nhìn thiếu niên đang làm ra vẻ mặt thiếu đòn bên cạnh.

"Ông đây cũng đã cố gắng lụi một vài câu để bằng điểm em nhưng rất tiếc"

Thời Khanh nhún vai, làm bộ làm tịch nói.

Ngôn Án đá anh một cái rồi quay người đi tìm Nguỵ An Nhiên.

Nguỵ An Nhiên cũng thuộc dạng học sinh giỏi, luôn nằm trong top 10 của lớp 11A10.

"Năm sau tao cùng Lan Lan cmn chuyển sang lớp mày học"

Nguỵ An Nhiên vừa đi vừa đá một cái lon đang nằm giữa đường.

Ngôn Án nghe vậy thì gật gật đầu.

Có Nguỵ An Nhiên và Bạch Lan thì sẽ vui vẻ hơn.

"Mày không biết đâu, con m* Khương Vũ Ninh đó đang hớn hở vui mừng vì được top 1 lớp kìa"

Nguỵ An Nhiên nhìn thấy Khương Vũ Ninh đang cùng đám bạn của cô ta vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Ngôn Án đương nhiên biết được điều này, khi cô còn học ở lớp 11A10.

Vị trí top1 luôn bị cô chiếm trọn, Khương Vũ Ninh chỉ có thể ngồi yên ở vị trí thứ 2, không làm được gì.

Hiện tại cô đã sang lớp Thời Khanh học, tất nhiên cô nàng đó sẽ một phát vươn thẳng lên vị trí thứ nhất.

"Kệ đi.

Đừng quan tâm"

Ngôn Án xua xua tay, dù sao cô ta cũng chẳng có liên quan đến Thời Khanh, cô không buồn mà nhắc tới.

Khương Vũ Ninh cùng đám bạn của cô ta đi thẳng đến sân bóng tìm kiếm bóng dáng Thời Khanh.

Quả nhiên anh cùng đám Cao Thần đang tụ tập chơi bóng rổ ở đó.

Nguỵ An Nhiên thấy vậy liền kéo Ngôn Án đi theo sau hóng hớt.

Thời Khanh chơi bóng mải mê không thèm quan tâm đến bên ngoài có một đám nữ sinh đang chờ đợi mình.

Khi anh kết thúc trận đấu, liền khoác tay lên vai Cao Thần vừa đi vừa nói chuyện tiến ra ngoài.

Khương Vũ Ninh nhanh chóng tiến lên ngại ngùng đưa cho anh một chai nước.

"Cho cậu..."

Giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ vang lên bên tai Thời Khanh khiến anh phải rùng mình một cái.

Cao Thần bên cạnh nụ cười trên môi cũng đông cứng lại.

Cái này cũng quá là nổi da gà rồi, chắc có lẽ anh đã nghe giọng nói đanh đá của Nguỵ An Nhiên và Ngôn Án quen rồi nên mới thấy sợ hãi khi nghe người con gái trước mặt nói chuyện.

"Khanh, mình có thể add wechat của nhau không? Sau này vẫn là nhờ cậu chỉ bảo nhiều trong học tập"

Khương Vũ Ninh mỉm cười lộ ra hai chiếc răng thỏ vô cùng dễ thương.

Thời Khanh khẽ khều tay Cao Thần đằng sau nhờ anh trợ giúp.

Cao Thần có chút sợ hãi nữ sinh trước mặt nên nhất thời không biết làm gì.

"Tôi không dùng wechat"

Thời Khanh không nhìn Khương Vũ Ninh mà nhìn đi chổ khác.

"Vậy, cho mình số điện thoại của cậu được chứ?"

Khương Vũ Ninh dường như không nghe ra được ý từ chối khéo của Thời Khanh nên lại tiếp tục muốn xin cách liên lạc với anh.

"Không có điện thoại"

Thời Khanh bỗng nhiên nâng mắt lên nhìn về phía cô ta cười một cái, ánh mắt hiện tại vô cùng ôn nhu, khác một trời một vực với lúc nảy.

Tim của Khương Vũ Ninh thoáng chốc đập nhanh hơn, cô ta cúi đầu, mặt bắt đầu đỏ bừng.

"Mình...!mình là Khương Vũ Ninh"

Khương Vũ Ninh nhỏ giọng nũng nịu giới thiệu mình với Thời Khanh.

Thời Khanh lướt qua người Khương Vũ Ninh đi về phía sau lưng cô ta.

Con m* nó được cứu rồi....

Khương Vũ Ninh thấy Thời Khanh đi ngang qua mình thì nhanh chóng quay người lại nhìn.

Thời Khanh đang nhấc chân đi về phía Ngôn Án đứng ở phía xa nhìn về đây.

Bàn tay đang thả lỏng của Khương Vũ Ninh vô thức siết chặt lại thành quyền.

Lại là Ngôn Án, tất cả những gì tốt đẹp đều hướng vào cô ta....Ngôn Án, Ngôn Án, Ngôn Án.....

Cao Thần nhìn nhìn vẻ mặt của Khương Vũ Ninh như sắp nổ tung thì cũng nhanh chân chạy theo Thời Khanh.

"Con m* nó, chị Án.

Nữ sinh đó muốn tìm cách liên lạc với Khanh ca đó"

Cao Thần phi đến trước mặt Ngôn Án nhanh mồm nhanh miệng nói.

Thời Khanh huýt vai Cao Thần một cái mạnh để cảnh cáo anh.

"Đúng đúng, tuy nhiên Khanh ca nhà em đều từ chối quyết liệt.

Không hề thương hoa tiếc ngọc nha"

Cao Thần luống cuống giải thích lại, múa tay múa chân lên giải thích.

Ngôn Án nâng mắt sang nhìn Thời Khanh từ trên xuống sau đó chậc lưỡi một cái.

"Ai bảo Khanh Khanh nhà tôi lớn lên xinh đẹp như vậy chứ?"

Ngôn Án lắc đầu cảm thán nhan sắc trời sinh của Thời Khanh.

Nghe được hai chữ "xinh đẹp" được phát ra từ miệng cô.

Thời Khanh nhanh chóng tiến lại véo má Ngôn Án một cái.

"Người ta gọi là nhan sắc anh tuấn, vẻ đẹp trời ban.

Xinh đẹp cái gì?"

Nói xong Thời Khanh gõ nhẹ lên trán Ngôn Án một cái.

"Được được, là nhan sắc trời ban."

Ngôn Án lùi lại xoa xoa trán mình nói.

Sau ngày công bố điểm thi sẽ là những ngày tháng nghỉ hè của tập thể học sinh trên thành phố Hải Thiên.

Khoảng thời gian này Ngôn Án bị ba mẹ đưa thẳng về quê ở với bà nội ở Lang Sa.

Hằng ngày anh và cô lại tiếp tục yêu xa..