Thời Khanh khó chịu đựng dậy rời khỏi phòng bao ra ngoài hút thuốc.Ngôn Án ngồi trong phòng cũng vô cùng khó chịu, suy nghĩ mãi về những lời Châu Dĩnh nói.Nguỵ An Nhiên thấy vậy liền nắm lấy tay cô an ủi bằng một ánh mắt.Chuyện của Thời Khanh năm đó làm náo loạn một thời gian.Ai ai cũng biết, chỉ riêng Ngôn Án không biết.Cả phòng bao hiện tại đã vô cùng đông đủ, đa số mọi người vào, ánh mắt liền bị thu hút bởi Ngôn Án.Mấy năm qua đều có những buổi họp lớp nhưng cô chưa từng xuất hiện.Năm nay trở lại đều khiến mọi người có phần kinh ngạc. Nguỵ An Nhiên những năm rồi cũng không tham gia nhưng mọi người đều biết cô đang du học ở Mỹ."Ngôn Án à?"Thầy Lâm đến cuối nhìn thấy Ngôn Án thì nhanh chân đến cạnh cô vỗ nhẹ lên vai cô hỏi thăm."Thầy Lâm ạ"Ngôn Án mỉm cười lễ phép trả lời."Mấy năm qua học hành ổn cả chứ?"Thầy Lâm hiền từ hỏi chuyện."Em vừa về nước cách đây không lâu.""Tốt nghiệp trường nào?"Thầy Lâm nghe vậy thì tiếp tục hỏi.Ông chắc chắn cô học trò quậy phá này sẽ tốt nghiệp một trường vô cùng danh tiếng."Harvard ạ"Đúng như ông suy nghĩ, là Harvard University.Học trò ngoan của ông tốt nghiệp một ngôi trường vô cùng nổi tiếng."Giỏi, rất giỏi"Thầy Lâm hài lòng gật đầu vỗ vai cô rồi quay về chổ ngồi của mình.Bạn bè trong lớp nghe thấy vậy thì xì xào bàn tán với nhau.Ngôn Án vậy mà lại tốt nghiệp Harvard...Ánh mắt Thời Khanh nhìn sang Ngôn Án bỗng chốc thay đổi, là một ánh mắt ôn nhu chưa từng có.Cô vẫn luôn giỏi giang như vậy, không hề thay đổi...