Mắt thấy đại lão gia tay xách chiếc lồng sắt, vừa đi vừa huýt sáo đùa chim tước phía xa. Đồng thị mặt mày xám xịt, nhìn theo bóng lưng hắn nhổ nhổ nước bọt. Nếu nàng không so đo mọi việc, chỉ bằng cái đức hạnh này của hắn, mười mấy người thuộc đại phòng, còn có thể ăn uống tốt như vậy sao?
Cõi lòng đầy tâm sự trở lại tây sương, vừa đi qua cổng sân cá chép, cửa viện đang mở rộng, tam cô nương Khương Chi được nha hoàn đang đỡ đi tản bộ ở đình viện.
Quả nhiên là cái mỹ nhân! Cả hậu hoa viên màu sắc rực rỡ, lại không thể so sánh với dáng người uyển chuyển, thướt tha lả lướt. Bộ dáng nũng nịu, giai nhân vừa quay đầu, muốn nói lại thôi, đến nàng còn thấy mặt đỏ tim đập.
một đôi mắt hẹp dài của Đồng thị nhìn chăm chăm vào Khương Chi, tâm tư linh hoạt. Mẹ đẻ nhà nàng có thứ muội gả tới quận Nam Dương, qua đó làm vợ kế Vi lão gia. Vị Vi lão gia này, mấy năm trước từng quyên một bút bạc lớn, được triều đình cho cái chức vị ngoại viện nhàn tản. Trong nhà giàu tới chảy mỡ, vừa vặn thứ muội nàng sinh được tiểu nhi tử Vi nhị gia, cũng là tới thời điểm nên tìm thân gia(làm mai).
Nếu có thể giúp Vi phủ nói thành việc hôn nhân này, cưới được tiểu thư dòng dõi thư hương như Khương Chi, đừng nói ba vạn, chính là ba mươi vạn lượng, Vi gia cũng chịu ra!
Tuy nói Khương gia là thế gia nhà cao cửa rộng, về tình về lý, đều không có khả năng thông hôn với thương nhân. Nhưng Khương Chi cũng chỉ là thứ xuất, thân thể thì ốm yếu đau bệnh, cũng khó sinh dưỡng. Chỉ cần nhắc nhiều lần trước mặt lão thái thái, lại cùng Vi gia bàn bạc, định ra việc hôn nhân trước tiên. Có việc hôn nhân này, nhị phòng cũng phải để ý tới mặt mũi của tam cô nương, mưu cái chức vị cho Vi nhị gia. Kể từ đó, chẳng phải là đôi đường đều đẹp? Nàng còn chiếm được tình cảm và thể diện, lại hướng Vi gia đòi tạ lễ.
Đồng thị càng nghĩ càng hưng phấn, ôm tráp tiền vui rạo rực trở về phòng. Lúc này lại một lòng cùng đại lão gia, hận không thể lập tức khởi hành, nhanh chóng tìm lão thái thái thương lượng.
Sau giờ ngọ, toàn thể mọi người trong phủ đều tới cửa chính đưa tiễn người đại phòng. Thập nhất cô nương khóc mê mang, hai mắt đẫm lệ, lôi kéo cánh tay Khương Nhu không buông.
Khương Viện dựa vào bên người Hứa thị, thấy Đồng thị đang cố ra vẻ, nhô đầu ra từ trong xe ngựa, phất tay chia tay với người đang đứng. Nhàn nhạt lườm một cái, đứng im không đáp lại.
Đồng thị làm bộ làm tịch, mượn sức thân cận, cũng mất công Khương Nhu có nhẫn nại bồi nàng làm bộ làm tịch.
Buổi tối quận thủ đại nhân hồi phủ, vốn nên tới sân Khúc di nương, lại vì có việc, chỉ đi nhìn cửu cô nương Khương Nhiễm, rồi vòng tới phòng Hứa thị.
Đợi nô tì ra hết, Khương đại nhân dắt Hứa thị ngồi xuống sát mình. Ôm vai nàng, ngửi hương thơm ấm áp trên người Hứa thị, có chút tâm ý viên mã.
“Tiệc rượu sắp tới, chuẩn bị sao rồi? Nếu nhân thủ không đủ, thì cứ điều người từ ngoại viện.” Rút cái trâm cài đầu xuống, liền thấy một đầu tóc đen bóng rối tung xõa xuống. Người trước ngực mặc cái áo ngắn, bộ ngực trắng thắng tuyết lộ ra non nửa, quang cảnh tuyệt đẹp hết sức.
Hờn dỗi tựa vào trong lồng ngực hắn, Hứa thị cẩn thận nói tất cả những an bài cho hắn nghe. Hai người dựa vào một chỗ, tình ý miên man, nghe xong chuyện đứng đắn này, Khương đại nhân đã sớm ngứa ngáy nửa người, ôm tới tịnh phòng súc miệng.
“Đại nhân, còn có một chuyện cần ngài ra chủ ý.” Thẹn thùng đỏ mặt, Hứa thị rốt cuộc chưa tới ba mươi, niên hoa tới độ, hiền thục kiều mỹ, khó trách có thể khiến quận thủ đại nhân đặt nàng trong lòng.
“Mấy vị gia và cô nương trong phủ có cần phải tham gia?”
Trong quận thủ phủ có đại gia Khương Nam, nhị gia Khương Dục, tam gia Khương Quả đều đang ở phía tây Thái Long quận, học tập tại Hương Sơn thư viện. một tháng chỉ về nhà ba năm ngày, lúc này lại không phải ngày được nghỉ.
Nếu như thế tử tôn giá tới đây, cũng cần mấy cái tiểu nhân toàn bộ ra nghênh đón. Hứa thị liền muốn an bài người tới thư viện xin phép đón người về phủ. Còn có một chút việc vặt này đó, yêu cầu mấy cô nương trong phủ phải có hành vi cử chỉ chu đáo, mọi sự đều cần an bài thỏa đáng.
Khương đại nhân ôm đầu vai nàng, một tay chậm rãi cởi cúc áo, nhớ tới vị kia yêu thích yên tĩnh, liền quyết đoán nói:
“Lần này thế tử tới đây chưa từng khua chiêng gióng trống, chỉ cần lễ nghĩa chu toàn. Ngày mai nàng sai người tới thư viện đón chúng trở về, tìm lấy cái cớ, chớ tiết lộ hành tung của thế tử. Mặt khác, mấy cô nương trong nhà, dựa theo quy củ, chào hỏi xong lập tức dùng trướng trang trí ngăn lại, dùng cơm thì bày tại hậu viện.”
Hứa thị gật gật đầu đồng ý, giơ tay tháo dây buộc trên thắt lưng trượng phu. Trong tịnh phòng nhất thời xuân sắc hòa thuận vui vẻ, thiển xướng ngâm ca.
Sáng sớm hôm sau, Khương Viện mang theo người đi qua nhà chính vấn an Hứa thị, nghe nói việc này, mạc danh, mắt trái nhảy một cái.
“Mẫu thân, người tới chính là Đô úy đại nhân, hay là Giám sát sử đại nhân?”
Thái Long quận có bảy huyện, quan viên có chức vị cao nhất tại địa phương chính là Quận thủ, tiếp theo là Đô úy, Giám sát sử, các lãnh quận nội chính vụ, quân vụ, giám sát chuyện.
Trùng hợp, Giám sát sử đại nhân của Thái Long quận, tuổi trẻ, cùng lứa Khương đại nhân lại là bạn cùng trường tên Chi Nghị. Từ khi nhập sĩ cho tới tận giờ, hai nhà Khương Chi lui tới giúp đỡ nhau rất nhiều. Cùng trường lại cùng là môn hạ của Tông Chính đại nhân, nhị phòng Khương gia cùng nhà Giám sát sử, nếu nói thông gia cũng hảo.
Do đó Khương Viện ôm may mắn, chưa từng có mong đợi Giám sát sử Trương đại nhân nhân như vậy, cho dù là Đô úy đại nhân có giao tình bình thường với quận thủ phủ cũng tốt.
Hứa thị cười, gắp một viên thịt thủy tinh cho nàng, lại nói Diệu Nga bưng mấy chung canh gà ác nên cho các vị cô nương. Ánh mắt lướt qua mấy người ngồi trong phòng, trong mắt ẩn ẩn lộ ra nghiêm khắc.
“Khách quý ngày mai có thân phận không nhỏ, dù là đại nhân cũng không thể khinh thường. Các ngươi nhớ thận trọng từ lời nói tới việc làm, chớ trêu chọc thị phi liên lụy quận thủ phủ.”
Vừa dứt lời, đã thấy Khương Chi, Khương Nhu ngoan ngoãn gật đầu, Khương Nhiễm nhanh nhảy đáp, “Vâng vâng”, lúc này mới vừa lòng bưng bát sứ lên, tinh tế thưởng thức canh gà.
Thân phận cực quý…Khương Viện rũ mắt, tim đập dồn dập hơn một chút.
Nàng vừa thử thăm dò thân phận người tới, trên mặt Hứa thị có biểu tình chợt lóe, nàng quá quen thuộc! Đó là hồi tưởng.
Thái Long quận nơi này, người có thân phận bất phàm mà nàng lại không biết, lại có thể làm Hứa thị lưu lại ấn tượng…Mấy ngày gần đây, phù hợp nhất, trừ bỏ ngẫu nhiên gặp người trên Từ An tự kia, Khương Viện không biết còn ai nữa.
Vừa rồi Hứa thị răn dạy chớ cấp phiền toái cho quận thủ phủ. Nếu để nàng biết được sự tình đã sớm ‘cành mẹ đẻ cành con’, không biết có thể phạt nàng đi từ đường hành trượng hay không?
Lần đầu tiên, Khương Viện cảm thán, từ lúc xuyên tới nơi này, trước giờ nàng đều theo khuôn phép cũ, thành thật ngoan ngoãn. Nào biết năm nay vận số bất lợi, gặp phải phiền phức ngập trời rồi!
“Tiểu thư, tiểu thư?” Lục Phù đụng vào cánh tay nàng, cảm thấy từ lúc cô nương trở lại từ thượng phòng, liền có chút thất thần.
“Nếu tiểu thư ngài mệt mỏi, không bằng nghỉ tạm trong phòng đã. Thời gian này ban ngày dài, chỉ sợ một lát nữa, dưới gốc cây cũng không mát mẻ đâu.”
Khương Viện ngửa đầu, ngồi trên bàn đu, dây được thắt chặt dưới cành cây hòe trong sân phía nam của phủ, hai chân đung đưa nhàn nhã.
Dây thừng thắt thật chặt bàn đu, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kẽo kẹt rung động.
trên đỉnh đầu là tán hòe xanh um tươi tốt. Quang cảnh loang lổ chiếu xuống dưới, trên người hết sức ấm áp thoải mái. Phía góc tường có dây đằng leo, cành lá quấn quanh nối tiếp nhau, bóng râm thấp thoáng. Phía dưới là vườn hoa tú cầu đang nở diễm lệ, hoa hồng kế bên cũng tản hương thơm nhàn nhạt.
Thời tiết thật tốt, chỉ có nàng, cõi lòng đầy tâm sự, không lời nói hết.
Thôi, tránh trời cũng không tránh được nắng! “Cũng hảo, vậy trở về phòng, nằm trên giường nhỏ đánh một giấc thật tốt.” Kéo kéo góc váy, Khương thất cô nương tự an ủi bản thân: Coi như bị phát hiện bí mật, cũng chỉ là tiếp nhận cái case (vụ, phi vụ..) thôi, có gì ghê gớm chứ…
Có lẽ ngày mai thấy người thật, chết sớm siêu sinh sớm, nàng cũng có thể dứt khoát tính toán chuyện sau này.