Chương 30 : Nghi ngờ
"Nói chung, sau này em đừng trêu chọc Tiểu Diệp nữa, nhất là vào lúc có mặt của đội trường." Trần Nguyên nhỏ giọng dặn dò.Từ nhỏ Trần Nguyên đã am hiểu quan sát sắc mặt cùng cử chỉ của người khác, rốt cuộc hắn cũng đã nhìn ra, cái nhân vật truyền thuyết được đội trưởng tự mình thu vào này rồi, không chỉ có năng lực đặc thù, thoạt nhìn... Thái độ đặc biệt mới là nguyên nhân quan trọng nhất."Vì sao?" Mỗ nhị thiếu khó hiểu hỏi."Nói chung em cứ làm theo là được!" Vỗ một móng vuốt lên đầu Trần Đán, nhờ vậy mà nhị thiếu mới chịu an tĩnh lại.Đại ca cứ luôn như vậy, nói không ra lý do liền thích sử dụng bạo lực! Mỗ nhị thiếu phiên bản chó cỡ bự bất mãn thầm lầm bầm trong nội tâm.Tào Văn Hoan lặng lẽ lau mồ hôi, cũng còn may, nhờ kinh nghiệm sinh hoạt trường kỳ ở bên cạnh Tuyết tỷ đã giúp cậu cảm nhận được nguy cơ trước một bước, còn chưa kịp hạ móng vuốt đã thu tay lại rồi, còn may, còn may.Trịnh Hạo Lâm vừa mới chuẩn bị đi tới lại bị Đường Văn Triết kéo lại, Tào Văn Hoan vừa mới hé miệng, Hạo Lâm đã trợn trắng mắt, hừ một tiếng nói: "Không cần nói cái gì mà thế thân này nọ với em, trong lòng em so với ai khác đều hiểu rõ hơn."Tào Văn Hoan sặc một cái ngay tại chỗ, cũng không nói gì thêm.Đường Văn Triết đẩy đẩy kính mắt, cười khẽ một tiếng: "Hạo Lâm, đừng nhìn Tiểu Diệp quá đơn giản.""Có ý gì?" Trịnh tam thiếu gia khó chịu nhíu mày."Có thể âm thầm điều tra khẩu vị của em rõ ràng đến mức này, em nghĩ cô ta thoạt nhìn cũng đơn giản như vẻ bề ngoài hay sao?" Mặt mũi Đường Văn Triết cúi xuống, che giấu tâm tình khác thường trong mắt, chuyện khiến anh để ý nhất vẫn là người này có thể khiến cho Tuyết tỷ tự mình mở miệng thu người vào.Đàm Hải là bạn học của Tuyết tỷ, như vậy cũng chưa tính là gì! Thế nhưng ngay cả Trần Nguyên có dị năng rất mạnh, Trần Đán có năng lực đặc thù, đều là Tuyết tỷ dẫn tới cho anh kiểm duyệt, còn cái người tên Tạ Tử Diệp này... Rốt cuộc là hồ ly tinh phương nào chứ?"Ý của anh là, em ấy làm như vậy là vì cố ý muốn tiếp cận em?" Trịnh Hạo Lâm nhíu chặt chân mày lại."Không thể loại trừ khả năng này." Đường Văn Triết nói ra lời cơ trí mà lạnh lùng, dưới đáy mắt một mảnh hàn quang."Anh có chắc chắn rằng em ấy có kỹ năng diễn xuất cao siêu vậy không?" Khóe môi Trịnh Hạo Lâm hiện ra một tia lãnh ý, "Ngay cả chuyện lấy lòng đại tỷ đều phải lấy lòng bằng những cách vụng về ngu ngốc nhất."Đường Văn Triết đẩy đẩy kính mắt, nhưng lại không tiếp lời. Đây cũng là chỗ khiến anh vẫn cảm thấy thập phần mâu thuẫn, nếu như đúng, như vậy chứng tỏ Tạ Tử Diệp diễn quá tốt, phương pháp trái ngược sẽ loại trừ nghi ngờ của bọn họ.Hay là, thực sự do cô ta... Trước sau như một.Trong tiềm thức của anh bài trừ cái giả thuyết này, bởi vì đúng như Tào Văn Hoan nói, nếu thực sự người này là trước sau như một, như vậy, có phần quá giống với bóng dáng của ai kia đi."Kỳ thực có một chuyện, tớ vẫn hơi lưu ý..." Tào Văn Hoan sờ mũi một cái, vẻ mặt có chút cổ quái, cậu nhìn thoáng qua Trịnh Hạo Lâm, cuối cùng lại dời lực chú ý lên người Đường Văn Triết, "Còn nhớ rõ lúc đứng ở cửa siêu thị Tô Quả, gặp phải đám người kỳ quái kia chứ?"Đường Văn Triết nhíu mày, ý bảo cậu nói tiếp."Khi đó, Tiểu Diệp gọi tớ là A Hoan..."...Xưng hô đã lâu không gặp, ký ức đã lâu không gặp, cùng với một người đã lâu không gặp...______Truyện này mình chỉ cover lại thôi, ai muốn xem bản gốc thì ib.