Việt Thế Trung vốn tưởng là hệ thống bị trục trặc.
Cho nên sau khi bấm lại hai lần nhưng phát hiện vẫn không được, ông liền thoát khỏi game đăng nhập vào một lần nữa, không được thì cứ đăng nhập lại, dằn vặt như vậy vài lần, ông thấy sắp hỏng bét nên gọi ngay cho nhân viên hỗ trợ khách hàng.
Nhân viên hỗ trợ khách hàng nói giọng vô cùng ngọt ngào: “Chào ngài, tiên sinh, tình huống ngài hình dung như thế có hai khả năng, một là người chơi kia đã xoá nick không chơi nữa, không thôi thì cậu ấy sử dụng thẻ cải danh để sửa đổi ID rồi ạ.”
Việt Thế Trung: “…”
Nhân viên hỗ trợ khách hàng hỏi: “Tiên sinh?”
Việt Thế Trung nói: “Há, không sao rồi, cảm ơn ạ.”
Ông cúp điện thoại, bừng tỉnh xong liền có một loại cảm giác kích động, trò chơi này thực sự quá khó hiểu, chơi vậy cũng được nữa à?
Làm mình sợ bóng sợ gió một hồi.
Ông rót một ly trà hoa cúc để hòa hoãn lại tâm tình, bắt đầu chuyên tâm luyện cấp.
Lúc này trong một căn phòng khác, Tần Tu Kiệt vừa được Tinh Diệt mang đi đánh phó bản xong.
Năm người vốn nhỏ, thành viên toàn đến từ đại bang hội đệ nhất nên rất phối hợp và hiểu ngầm lẫn nhau, hắn cơ hồ chỉ nằm yên ở đó thôi.
[Đội Ngũ] Khốc Thành Thương: Cảm ơn Tinh Diệt đại đại.
[Đội Ngũ] Tinh Diệt: Đừng cảm ơn, cậu từng đánh phó bản mười người chưa? Tôi dẫn cậu đi đánh nhé?
[Đội Ngũ] Khốc Thành Thương: Chưa ạ, nhưng như vậy thì quá phiền anh không ạ?
[Đội Ngũ] Tinh Diệt: Không phiền đâu, đi thôi.
Tần Tu Kiệt đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, rập khuôn từng bước đi theo hắn vào phó bản mười người.
Việt Nhiên yên tĩnh nhìn mọi chuyện, cảm thấy có chút tẻ nhạt nên liền trở lại vị trí của mình, vừa vặn nhìn thấy một thông báo nhắc nhở: Bạn tốt của bạn > Lai Nhật Thương Khung online.
Tài khoản này đến nay chỉ thêm bốn bạn tốt: Anh họ, Khương Tiêu, nằm vùng và Tinh Diệt.
Hai người trước biết rõ nội tình của cậu, nằm vùng tối hôm qua đã bị cậu xóa, Tinh Diệt mới được thêm hôm nay, tuy rằng không thích, nhưng vì thứ gọi là vận may mới cho nên cứ tùy tiện thêm vài người bạn tốt thôi là được.
Cậu nghĩ tới sau này có thể nhìn thấy rất nhiều loại thông báo nhắc nhở như vậy, nhất thời có chút cao hứng.
Nghĩ rồi, cậu cũng thêm tài khoản phụ của anh họ luôn.
Nhưng chuyện đầu tiên Khương Tiêu làm sau khi login chính là đi nhìn thanh bạn tốt của mình.
Nhanh chóng lướt qua một lần, ánh mắt của anh dừng lại trên một ID xa lạ —— Kẻ Thí A, nghề nghiệp hồn sư.
Anh nhìn chữ ‘A’ kia, trầm mặc hai giây đồng hồ, mở hình đại diện của đối phương ra.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: ID mới?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Ừm.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Ở đâu?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Câu cá bên ngoài chủ thành.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Đánh phó bản?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Không.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Đấu trường?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Không.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Khai đản?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Không, khoảng thời gian này chúng ta không nên tiếp xúc với nhau.
Khương Tiêu nhướn mày lên một chút, anh hiểu ngay.
Việt Nhiên vừa rời khỏi tối hôm qua, hôm nay bên cạnh mình lại nhảy ra một hồn sư hỗ trợ xa lạ, quả thực sẽ khiến cho người khác thấy khả nghi.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Thêm tài khoản Trường Kiếm Vô Ảnh kia của tôi đi, tài khoản này trong khoảng thời gian tới tôi sẽ không lên.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Ừm.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung: Có ai chơi với cậu không?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Có ngay đây.
[Trò Chuyện Riêng] > Lai Nhật Thương Khung:?
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Tôi đột nhiên cảm thấy trở về bang hội sẽ dễ bị hoài nghi lắm, tôi sẽ đến Tieba của trường nhìn thử, chắc phải có bang hội nào đó được tân sinh viên lập ra thôi, tôi sẽ đi chơi với bọn họ.
Khương Tiêu: “…”
Việt Nhiên nói là làm liền, cậu mở Tieba ra xem, phát hiện là có thật.
Du hiệp đang rất hot, đảng nghỉ hè mới vào chơi cũng được, trở lại chơi tiếp cũng được, một phần tương đối đều chọn khu mới. Tân sinh viên của khóa này đương nhiên cũng có chơi và đăng quảng cáo trên Tieba nữa —— Liên Minh Bắp Cải Thảo mời các tân sinh viên cùng nhau xông vào du hiệp.
Cái tên không quan trọng, có thể tìm ra bang hội là được rồi.
Việt Nhiên cảm thấy có lẽ là ngày đầu tiên đến du hiệp mình sống quá tốt nên lần này trọng sinh xong mà mọi thứ cũng vẫn thuận lợi như vậy.
Cậu trở về game tìm ‘Liên Minh Bắp Cải Thảo’, gửi yêu cầu vào bang, cơ hồ trong một giây liền được chấp nhận.
[Bang Hội] Năm Xưa: Định mệnh, mau ra đây hoan nghênh đại lão!
[Bang Hội] Donut: Đại lão?
[Bang Hội] Năm Xưa: Vị hỗ trợ buổi sáng đánh thắng Ngân Mộc Tinh kia, lúc đó tôi ở ngay hiện trường nè.
[Bang Hội] Donut: Oa, tôi có nghe nói, thì ra là bạn học!
[Bang Hội] Du Thái: Ôm đùi lớn.
[Bang Hội] Kẻ Thí A: Chỉ là vận may tốt mà thôi.
[Bang Hội] Năm Xưa: Đừng khiêm tốn, tôi cũng không có mù. Ngân Mộc Tinh bị thất thế, nhưng cậu tuyệt đối là cao thủ đó!
[Bang Hội] Du Thái: Đại lão đi đánh phó bản không? Xin được mang theo nhaaa!
[Bang Hội] Kẻ Thí A: Đánh.
Việt Nhiên click gửi đi, thấy Khương Tiêu bên kia khuyên cậu một câu nên nhanh chóng trả lời anh.
[Trò Chuyện Riêng] Kẻ Thí A: Tôi đã vào bang hội mới rồi, đi đánh phó bản với bọn họ đây, trở về lại tán gẫu nhé.
Khương Tiêu: “…”
Người bang hội Bạch Cẩm Lý lục tục log in, phòng ngữ âm cũng dần dần trở nên sôi động.
Có người mắt sắc thấy bang chủ cũng đang ở đây, chạy tới hỏi: “Bang chủ thế nào rồi ạ, khuyên được cậu ấy trở về rồi chứ?”
Khương Tiêu không hé răng.
Bang chúng cảm thấy một chút lạnh lẽo giữa cơn tĩnh mịch này, không dám hỏi nữa, yếu ớt nói: “Đánh… đánh phó bản?”
Khương Tiêu nhàn nhạt “ừ” một tiếng, tùy ý chọn mấy người mang theo rồi rời đi ngay.
Kết quả vừa đến phó bản, chỉ thấy phía trước có một ID mình quen biết đang đứng, sau đó người nào đó và đồng bọn mới của mình đi băng băng ở trước mặt anh.
Khương Tiêu: “…”
Khó chịu.
Chỉ huy khó chịu thì hậu quả chính là phải đánh phó bản nhiều lần. Anh cơ bản cũng chẳng hề mở miệng, chỉ lúc gặp phải sai lầm mới nhắc nhở một câu. Bẻ ngón tay đếm một chút, phát hiện gộp lại lời nói của bang chủ thì cũng chưa tới mười câu đâu, có thể thấy được tâm tình của anh đang cực kỳ không tốt.
Bọn họ tưởng tượng ra khuôn mặt lạnh như băng của Khương Tiêu một chút, nhất thời không dám tùy ý làm càn nữa, cả kênh ngữ âm toàn là áp suất thấp thôi.
Tần Tu Kiệt hoàn toàn không hiểu anh em trong nhà đang gặp phải tội tình gì.
Hắn được Tinh Diệt mang đi đánh phó bản mười người xong lại bị mang đi đánh mấy phó bản mãn cấp còn lại, còn cầm được ba vật liệu, cảm giác như đang thuê đội chơi cùng miễn phí vậy.
[Đội Ngũ] Tinh Diệt: Tuần này, phó bản mười lăm người và hai mươi người tôi đã đánh hết rồi, tuần sau lại mang cậu đi đánh nhé.
[Đội Ngũ] Khốc Thành Thương: Được, em thực sự quá cảm động luôn rồi nè!
[Đội Ngũ] Khốc Thành Thương: Tinh Diệt đại đại anh tốt quá!
[Đội Ngũ] Tinh Diệt: [xoa đầu]
[Đội Ngũ] Tinh Diệt: Tôi thấy đấu pháp của cậu có chút tiến bộ rồi, có nghĩ đến chuyện đổi sang hệ công kích không?
[Đội Ngũ] Khốc Thành Thương: A? Em thích hợp chơi hệ công kích sao ạ?
[Đội Ngũ] Tinh Diệt: Có thể thử xem.
Tần Tu Kiệt sung sướng nheo mắt lại.
Hắn đang muốn nghĩ một biện pháp để bọn họ tiếp tục dây dưa, đối phương lại cho hắn một cơ hội này, hắn lập tức thuận tiện bò theo.
[Đội Ngũ] Khốc Thành Thương: Nhưng em không biết một chữ nào về hệ công kích cả, cũng chẳng ai dạy em hết.
[Đội Ngũ] Tinh Diệt: Tôi có thời gian dạy cậu.
[Đội Ngũ] Khốc Thành Thương: Thật sự?
[Đội Ngũ] Tinh Diệt: Ừ, thật ra phong cách của cậu càng giống như cận chiến hơn, nhưng cậu lại chọn hồn sư, trước hết thử hệ công kích một chút đi.
Tần Tu Kiệt thoáng bất ngờ, nghĩ thầm hàng nhái này vẫn có chút kiến thức.
Chức nghiệp bên tài khoản Y Quan Cầm kia của hắn giống như Khương Tiêu vậy, là kiếm khách, đúng là cận chiến.
Hắn đương nhiên không để ý tài khoản phụ là hệ thống gì, sau khi thương lượng với Tinh Diệt xong, hắn liền đi thẳng đến nơi tẩy bỏ ở chủ thành, sảng khoái đổi thành hệ công kích, sau đó đi vào phòng đấu trường Tinh Diệt gửi tới, bắt đầu nghiêm túc học tập đấu pháp của hệ công kích, thỉnh thoảng được khen tặng vài câu.
[Kênh Công Cộng] Khốc Thành Thương: Tinh Diệt đại đại anh lợi hại quá đi, cũng biết nhiều về hệ công kích như vậy nữa.
Bạch Chính Dương trả lời bằng một icon mỉm cười, không nhiều lời.
Trong du hiệp, rất ít lần sẽ đụng độ hỗ trợ khi chiến đấu, tình cờ gặp phải hồn sư cơ bản đều là hệ công kích cả. Mặc dù anh không giỏi hỗ trợ, nhưng vẫn chơi được hồn sư hệ công kích rất ổn, thừa sức dạy người. Ngược lại Nguyệt Trầm còn chưa online, anh nhàn rỗi rồi lại nhàn rỗi tiếp, thẳng thắn làm thầy giáo một lúc vậy.
Vì vậy vừa giữa trưa, Tần Tu Kiệt liền vừa học tập vừa tán gẫu trong phòng.
Hắn nỗ lực làm một học sinh tốt, kéo quan hệ của hai người gần lại, hết sức hài lòng đối với chuyện này.
Từ lúc trưa, Việt Nhiên đều luôn chơi với đám đồng bọn nhỏ mới.
Bọn họ đều là sinh viên năm nhất của đại học, bang chủ Năm Xưa và cậu cũng cùng chuyên ngành, cả nhóm đã hẹn sẽ đi ăn liên hoan lúc khai giảng, cậu cũng hết sức hài lòng.
Nhưng bang hội Bạch Cẩm Lý… tiếp tục nằm trong trạng thái áp suất thấp.
Sắp đến trưa, Nguyệt Trầm log in, chuyện đầu tiên chính là tìm Kẻ Thí A.
Việt Nhiên dựa theo lời dặn dò của anh họ ước hẹn rằng ba ngày sau sẽ đi đánh phó bản với Nguyệt Trầm. Buổi chiều, cậu tiếp tục vui sướng đùa giỡn với đám đồng bọn nhỏ, sâu sắc cảm thấy đây mới là chơi game chứ.
Ba ngày thoáng một cái liền qua đi.
Trong lúc Ngân Mộc Tinh tiến vào đại bang hội đệ nhất, mỗi ngày hòa nhã chào hỏi với mấy người Tinh Diệt Nguyệt Trầm, sau đó đi mang người đánh phó bản tích góp vật liệu, chuẩn bị luyện ra con hồn thú thứ sáu.
Việt Nhiên bên này không bị bất kỳ ai quấy rầy nên vẫn sống rất thanh tịnh.
Cậu và đám đồng bọn nhỏ quen thuộc với nhau xong thì được đề cử làm phó bang chủ, tuy rằng trong bang hội mới có bốn mươi sáu người, nhưng cậu chơi đến cực kỳ tự tại.
Ba ngày nay, Tần Tu Kiệt vẫn luôn không nhàn rỗi.
Ngoại trừ Tinh Diệt, hắn cũng tiếp xúc với Nguyệt Trầm mấy lần, bây giờ tài khoản phụ của hắn cũng đã tiến vào đại bang hội đệ nhất rồi.
Mà bang hội Bạch Cẩm Lý đã chịu khổ ba ngày, hôm nay thật sự không còn chịu nổi nữa.
Phó bang chủ Tâm Tự Thành Tro, dưới yêu cầu mãnh liệt của bang chúng, rốt cuộc liên lạc với Tần Tu Kiệt, gửi WeChat: Người anh em, bọn tôi biết mấy ngày nay tâm tình của cậu có lẽ không được tốt nên không online, nhưng thật sự xin lỗi nhé, có một chuyện phải đến làm phiền cậu rồi.
Tần Tu Kiệt rất thoải mái: Cậu nói đi.
Bên kia nói: Cậu có thể liên hệ với bang chủ phu nhân cũ của chúng ta và khuyên cậu ấy trở về hay không?
Tần Tu Kiệt: Có chuyện gì sao?
Bên kia nói: Mấy ngày nay, Khương Tiêu nếu không phải đi câu cá thì sẽ đến đấu trường xem người ta đánh tới đánh lui, không đánh trận cũng chẳng làm nhiệm vụ, lúc thường nếu không cần lên tiếng thì sẽ không nói gì, rất làm cho người ta sợ hãi đó. Cậu nói thử xem, nếu cậu ấy khó chịu thì đi ra ngoài giải sầu cũng tốt mà ha, cậu ấy không đi, nhất định phải chịu đựng trên game, sắp tự bế luôn rồi kìa.
“…” Tần Tu Kiệt còn đang cảm thấy ngu ngốc tại chỗ, để điện thoại xuống nhìn về phía Việt Nhiên, “Mấy ngày nay Khương Tiêu có liên lạc với em không?”
Việt Nhiên gật đầu: “Thỉnh thoảng sẽ hỏi em đang làm gì vậy.”
Tần Tu Kiệt hỏi tiếp: “Sau đó?”
Việt Nhiên nói: “Không có sau đó, gần đây em cũng không thể chơi với anh ấy, làm sao thế?”
Tần Tu Kiệt nói một câu “Không có chuyện gì” rồi mở WeChat của Khương Tiêu ra, đi thẳng vào vấn đề: Cậu nhìn trúng em họ nhà tớ?
Khương Tiêu nhìn chằm chằm tin WeChat này ba lần, thản nhiên trả lời một chữ: Ừ.
Anh cũng mới ý thức được chuyện này gần đây thôi.
Ban đầu anh chỉ thấy tiểu hồn sư kia hơi hợp mắt, sau đó lại thấy thực lực của đối phương không tồi nên liền muốn lôi kéo đi đánh đôi. Mãi đến mấy ngày nay càng cảm thấy khó chịu hơn nữa, lúc này anh mới tỉnh ngộ rồi đây.
Tần Tu Kiệt hối hận đến chẳng biết nên làm gì.
Hắn quả thật có chút hi vọng rằng Khương Tiêu và em họ có thể thành đôi, nhưng ai ngờ em họ của mình lại biến dị. Hắn hổ thẹn mà gõ chữ: Nghe tớ khuyên một lời nhé, bỏ xuống đi, các cậu không thể đâu.
Khương Tiêu: Lý do.
Tần Tu Kiệt: Nhiên Nhiên không thích Alpha.
Khương Tiêu: Chỉ cần em ấy chưa có người mình thích thì những thứ khác cũng chẳng phải là vấn đề gì cả.
Tần Tu Kiệt suy nghĩ một chút, chỉ nói một câu: Sau khi khai giảng lại nói đi.
Ngược lại lúc khai giảng cũng sẽ gặp nhau thôi, lúc đó Khương Tiêu sẽ hiểu được ý tứ của hắn.
Hắn liếc mắt nhìn thời gian, gọi em họ một tiếng: “Vào tổ, đánh phó bản.”
Việt Nhiên nghe lời chạy đến tập hợp với bọn họ, hỏi: “Lát nữa em phải đánh như thế nào, ba ngày nay anh có phát hiện gì không?”
Tần Tu Kiệt nói: “Em phải đánh như thế nào liền đánh như thế đó đi.”
Việt Nhiên nói: “Nếu lộ thì sao đâu?”
“Chính là muốn em lòi đó,” Tần Tu Kiệt đáp, “Anh có một loại cảm giác kỳ quái, nhưng chưa có chứng cứ, cho nên em lòi thử xem, anh xem thử phản ứng của bọn họ.”
Việt Nhiên nói: “Đáng tin không đó?”
Tần Tu Kiệt nói: “Nghe anh đi, anh cũng đang ở trong đội ngũ đây, có chuyện gì anh giúp em bao che.”
Được thôi.
Việt Nhiên không phản đối nữa, click vào tổ, nhanh chóng đi đến cửa phó bản.