Thời gian bất tri bất giác đã qua một tiếng, vào lúc rượu đã uống xong hết, Lâm Minh Vũ còn chưa trở về.
Lâm Tây thấy tình hình này, đặt micro xuống, lấy lý do ra ngoài gọi rượu để tìm lâm Minh Vũ.
Ngay chỗ cửa thoát hiểm của KTV, Lâm Tây tìm được Lâm Minh Vũ và bạn gái của anh.
Ước chừng là ầm ĩ đã lâu, giờ phút này sắc mặt Lâm Minh Vũ có chút không tốt. Thấy Lâm Tây đến đây, anh liếc mắt nhìn bạn gái một cái, nhíu nhíu mày, cuối cùng chuyển tới hướng Lâm Tây, giọng cũng có chút khàn khàn: "Sao em lại ra đây rồi? Không vào hát với mọi người?"
Lâm Tây mấp máy môi, hỏi nhỏ: "Anh không vào hả? Rượu uống cũng gần xong rồi."
Sợ ảnh hưởng đến cuộc chơi của những người trong đội, Lâm Minh Vũ lắc lắc đầu: "Anh không vào." Sau đó trực tiếp ném bóp tiền cho Lâm Tây: "Đi mua chút đồ ăn vặt, rượu với trái cây gì gì đó, lấy tiền của anh tính."
Lâm Tây nhận ví tiền của Lâm Minh Vũ, "Ừm" một tiếng, vụng trộm nhìn người đứng cách đó không xa. bạn gái Lâm Minh Vũ còn đang hờn dỗi, vẻ mặt uất ức, hốc mắt cũng hơi đỏ.
"Anh không vào thật hả?" Lâm Tây lại hỏi một lần nữa.
"Còn có chút việc, em vào trước đi."
...
Nghĩ đến hôm nay là Lâm Minh Vũ đứng ra tổ chức, Lâm Tây làm em của Lâm Minh Vũ, cũng coi như có nửa phần trách nhiệm.
Nghe lời Lâm Minh Vũ cầm ví tiền, đi tới siêu thị gần KTV, chuẩn bị mua chút đồ ăn vặt.
Trong siêu thị nhỏ có rất nhiều người, tất cả mọi người đang mua đồ. Cạnh cửa có giỏ mua đồ, Lâm Tây khom người vừa muốn lấy, một đôi tay dài đã nhanh hơn, cầm lấy cái giỏ Lâm Tây định lấy.
"Đi thôi." Sau khi người nọ cầm giỏ mua đồ, nói với Lâm Tây một câu.
Lâm Tây có chút lờ mờ, ngẩng đầu, thì ra là Giang Tục đến đây.
"Sao anh lại ra ngoài rồi?" Lâm Tây có chút ngoài ý muốn, thấy anh cầm giỏ, khẩn trương nói: "Để em cầm, Lâm Minh Vũ nói em đi mua chút đồ."
"Có mua hay không?" Giang Tục cũng không để ý Lâm Tây, trực tiếp đến gần mấy quầy hàng, "Mua thì tới đây."
"Ừm." Lâm Tây khẩn trương vội vàng đi theo.
Hai người chọn không ít đồ ăn vặt và mấy bình rượu, cuối cùng tới quầy trái cây.
Người phục vụ đang tính tiền, Lâm Tây chuẩn bị tính tiền, hỏi: "Bao nhiêu tiền ạ?"
Lâm Tây lấy ví tiền của Lâm Minh Vũ ra, tay Giang Tục, đã cường thế đẩy ví tiền của Lâm Tây về.
Vẻ mặt vẫn trước sau như một, không cho phép Lâm Tây phản đối.
"Để tôi."
Lâm Tây sửng sốt một phen, sau đó khẩn trương đoạt lại hóa đơn: "Đừng giành, dù sao đây cũng là tiền của Lâm Minh Vũ, anh khách sáo với anh ấy làm gì?"
Không để ý tới lời Lâm Tây nói, Giang Tục đã lấy ví tiền ra. Ví da cừu vải kaki sẫm màu, ở góc ví có logo của nhãn hiệu, rất giống chủ nhân của nó, phong cách lạnh nhạt lại tinh xảo.
Giang Tục cúi đầu liếc mắt nhìn Lâm Tây, ngoắc... môi một cái: "Con gái phụ trách mua đồ, đàn ông phụ trách trả tiền."
"..." Giang Tục Này, chắc xem nhiều phim truyền hình lắm nhỉ?
Lâm Tây nhìn vẻ mặt Giang Tục như bị bệnh ung thư, cũng không tranh nữa, trực tiếp nhét ví tiền của Lâm Minh Vũ vào lại.
Nếu anh ta thích trả như vậy, thì để anh ta trả, còn tiền của Lâm Minh Vũ, trực tiếp quyên cho cô thôi!
******
Ngày đó, tuy Lâm Minh Vũ tới khuya mới vào phòng ktv, nhưng mọi người vẫn chơi rất vui vẻ.
Về sau Lâm Tây mới biết được, hai người ầm ĩ một hai tiếng, cũng bởi vì Lâm Minh Vũ lấy lông mi giả của bạn gái ra đùa giỡn, nói cô ấy dán như mấy cái chân ruồi bọ, cô gái kia nhất quyết không tha náo loạn hơn một tiếng đồng hồ.
Lâm Tây thấy may mắn sau này cô gái đó không thành chị dâu của cô, nếu không thì, cô thật đúng là vui không nổi rồi.
Ca hát xong, mọi người cùng tản ra.
Có mấy nhóm có cả trai lẫn gái, ước chừng là chơi trò chơi đến sinh ra hảo cảm nhiều hơn, rất nhanh đã tạo thành một nhóm.
Lâm Tây tự nhiên là đi theo mọi người cùng về trường học. một đám người chậm rãi tản bộ, đây là hình ảnh bình thường chỉ trong đại học mới có thể thấy.
Mọi người trong phòng ktv chơi cũng rất vui, trên đường về trường vẫn còn tán gẫu không ngừng.
Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống nhóm thanh niên đang trong độ thanh xuân, tuy Lâm Tây không nói gì, vẫn có chút cảm khái.
Năm đó, dường như cô chưa từng quý trọng những ngày tháng đơn thuần như bây giờ.
Kỳ thật Lâm Tây cũng không phải thích ca hát gì, nói đúng ra, cô thậm chí là có vài phần bóng mờ tâm lý.
Ở đời trước, thời điểm Lâm Minh Vũ muốn xuất ngoại, cũng từng tụ họp mọi người ra ngoài, say sưa một buổi.
Lâm Minh Vũ là đến khi tốt nghiệp, mới biết được tâm tư của Lâm Tây đối với Hàn Sâm, thừa cơ hội, có lòng tốt gọi Hàn Sâm đến.
Lâm Minh Vũ nói: "Anh nghe nói Hàn Sâm muốn điều đi nơi khác hai ba năm, em cố gắng nắm chắc cơ hội cho tốt."
Lâm Tây cực kỳ cảm kích, cũng ở trong lòng âm thầm thề, nhất định phải nắm chắc cơ hội.
Kết quả, tuy Hàn Sâm đến đây, cũng không phải tới một người, mà còn mang theo bạn gái lúc đó, một cô nàng trang điểm lòe loẹt nhìn có vẻ lẳng lơ.
Một lời nhiệt huyết Lâm Tây đã chuẩn bị tốt đều đổ sông đổ biển, ngoại trừ uống rượu, cô cũng không biết có thể làm gì nữa.
Ngày đó Lâm Minh Vũ say đến bất tỉnh nhân sự, bản thân còn không lo được, cuối cùng, là Giang Tục đưa Lâm Tây say đến rối tinh rối mù về nhà.
Lúc ấy tất cả mọi người mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, phòng cho thuê đều phải tính tiền, Giang Tục cũng đã mua xe cho mình rồi.
Lâm Tây tựa vào ghế trước, cồn đã làm mất cảm giác mỗi một dây thần kinh, rõ ràng đã say đến mờ mịt như thế, nhưng tim lại vẫn đau âm ĩ một trận, cô nhịn không được chảy nước mắt, đến mức tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Đèn đường mỗi một cái chạy qua chiếu lên mặt Lâm Tây, sáng tối thay đổi liên tục, lúc sáng lúc tối. Cảm xúc của Lâm Tây càng ngày càng tệ.
Giang Tục vẫn trầm mặc lái xe, khẽ nhíu mày. Sau một lúc lâu, anh nhẹ nàng hỏi cô: "Thích đến vậy sao?"
Lúc Giang Tục hỏi vấn đề này, trong lòng Lâm Tây oán giận cái miệng rộng của Lâm Minh Vũ, về sau ngẫm lại, nói cho Giang Tục cũng được, ít nhất chứng minh, sự kiện thư tình kia, quả thật là hiểu lầm.
"Cậu ấy chính là thanh xuân của tôi." Lâm Tây quật cường lấy mu bàn tay lau nước mắt, nhụt chí nói: "Thôi, anh là người máu lạnh như thế, sao mà hiểu được?"
Rất lâu, Giang Tục chỉ lạnh lùng hộc ra hai chữ.
"Ngu xuẩn."
Nghĩ tới đây, Lâm Tây nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Tục một cái.
Anh ta có chút bất đồng với con người lãnh khốc sau này, anh ta hiện tại vẫn chỉ là một nam sinh đại học có chút thanh lãnh mà thôi. Giờ phút này, hai tay anh bỏ vào túi, an tĩnh bước đi.
Tuy không thích nói chuyện, nhưng nhân duyên vẫn khá tốt. Đi tới chỗ nào đều được vây quanh, trong nhóm nam sinh cũng rất được hoan nghênh.
May mắn Lâm Tây biết rõ Hàn Sâm là gay, may mắn Giang Tục không phải trùng sinh, may mắn mấy người này đều không nhớ rõ những chuyện xấu này của cô.
Vận mệnh lặp lại một lần, thật tốt. Lâm Tây nhịn không được mím môi cười trộm.
Lại ngẩng đầu, cảm nhận được một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Lâm Tây theo bản năng đi tìm, sau cùng lại bốn mắt nhìn nhau với Tô Duyệt Văn. Dáng vẻ Tô Duyệt Văn kia muốn nói lại thôi, làm cô nhịn không được bắt đầu ý thức lại, có phải lại đi gần với Giang Tục quá rồi không.
Trở lại trường học, mấy nam sinh trong đội bóng rỗ trái lại đều rất có phong độ, đưa nữ sinh trở về phòng ký túc trước rồi mới đi.
Lâm Tây và Tô Duyệt Văn cùng chung một tòa nhà, chung một tầng, tự nhiên là cùng một đoạn đường.
Hai người cùng đi vào dãy ký túc, lại cùng lên lâu, toàn bộ quá trình đều không trò chuyện, thật sự là cả một trời xấu hổ mà.
"Váy của cậu trông rất đẹp." Lâm Tây tìm chuyện để nói.
"Cảm ơn."
Lại trở lại bầu không khí tĩnh lặng, Lâm Tây quyết định buông tha.
Mấy phút sau, rốt cục đến chỗ lầu bốn. Lâm Tây như một phạm nhân ngồi tù mười năm mới vừa được phóng thích, hưng phấn muốn đi, cũng không quay đầu lại.
"Lâm tây." Lâm tây đang rời đi, Tô Duyệt Văn gọi cô một tiếng.
"Hả?"
Trong mắt Tô Duyệt Văn có vài phần kiên định: "Tôi thật sự rất thích anh ấy, tôi sẽ không buông tay."
"Ờ." Lâm Tây trả lời lại một câu vô nghĩa.
*****
Hôm sau, là ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ dài của lễ quốc khánh, Lâm Tây và Phó Tiểu Phương vô cùng vui vẻ đi dạo phố, không cẩn thận lại đụng phải Tô Duyệt Văn.
Lúc đó, cô ấy đang từ salon tóc đi ra, cũng không biết là bị cái gì kích thích, cắt phăng mái tóc thẳng dài đến eo, cắt thành mái tóc ngắn dài đến tai như tóc học trò.
Tuy vẫn rất xinh đẹp, nhưng cô ấy đột nhiên có chuyển biến lớn như vậy, vẫn làm cho hai người Lâm Tây đều có chút tò mò.
Phó Tiểu Phương kinh ngạc hỏi: "Sao Tô Duyệt Văn lại cắt cái đầu thành như vậy rồi? Chẳng lẽ cái kiểu tóc nam không ra nam nữ không ra nữ đã thành trào lưu thời nay rồi sao?"
Lâm Tây vừa nghe lời này, lập tức chỉnh chỉnh mái tóc ngắn của mình, kiêu ngạo nói: "Cậu xem, chị đây vĩnh viễn đi trước thời đại."
"... Cút."
Ngày hôm sau kỳ nghỉ quốc khánh, Lâm Tây cũng không nhàn rỗi, bởi vì cô nhận được lời mời của Hàn Sâm. Ở trong điện thoại cậu ta nói rất nhanh, mà lại còn thần thần bí bí, làm Lâm Tây chẳng hiểu cái gì.
Hàn Sâm hẹn Lâm Tây ở cửa trường học, cô tùy tiện thay một bộ đồ rồi đến chỗ hẹn.
Từ phòng ngủ đi tới cửa trường học, Lâm Tây liếc mắt đã nhìn thấy Hàn Sâm đứng đó, bởi vì cậu ta thật sự ăn mặc có chút long trọng.
Áo sơmi trắng, quần đen, lại còn phối thêm giày da trông có chút buồn cười.
Sau khi Lâm Tây đến gần, lập tức cảnh giác lại, cô nghi ngờ nhìn về phía Hàn Sâm: "Có phải cậu bị người ta lừa đi bán hàng đa cấp rồi không? Bây giờ đến tìm tôi giới thiệu sản phẩm?"
Vốn vẻ mặt Hàn Sâm cực kỳ bình thường, bị Lâm Tây nói những lời này, lập tức thay đổi sắc mặt: "Lâm Tây, cậu còn con mẹ nó nói hưu nói vượn nữa, tôi sẽ bóp chết cậu."
Lâm Tây bĩu môi: "Vậy cậu hẹn tôi ra đây làm gì?"
Hàn Sâm bị hỏi như vậy, trên mặt lại xuất hiện hai nét đỏ ửng: "Tôi định tới phòng chiếu phim hai người, muốn mời cậu xem phim."
"Với cậu hả?" Lâm Tây nhìn cậu ta một cái, quyết đoán cự tuyệt: "Tôi không đi."
"Cậu dám!"
"..."
Sau cùng, Lâm Tây vẫn lại là bị bắt cóc Hàn Sâm đến chỗ phòng chiếu phim hai người kia. Nói là phòng chiếu hai người, trên thực tế như là tiệm net trước đây giờ được sửa lại mở rộng thêm thôi, mỗi gian đều được trang bị màn hình chiếu, đặt thêm sofa hai người ngồi.
Trái lại nhìn chỗ này cũng coi như thoải mái, nếu người bên cạnh không phải là cái tên gay Hàn Sâm thì tốt rồi.
Hàn Sâm lên mục lục trên máy tính tìm phim, Lâm Tây đứng ở một bên nhìn.
Lướt chuột, Lâm Tây mắt sắc, liếc đến chỗ trên bàn thấy một cái album "Phim đen". Lập tức hưng phấn lên: "Oa, trâu thật! Nơi này còn có thể xem phim đen!"
Hàn Sâm mặt nháy mắt đỏ bừng lên, liếc Lâm Tây một cái: "Cậu con mẹ nó có phải là nữ không? Có thể rụt rè một chút không?" Nói xong, hung tợn lườm cô một cái: "Nói, muốn xem cái gì?"
"Để tôi tự chọn." Lâm Tây cầm chuột, suy nghĩ một hồi, sau cùng trong một hàng phim điện ảnh, nhấn chọn phim < Lam Vũ >.
Phim dài tám mươi sáu phút, Lâm Tây xem cực kỳ cảm động, cuối cùng còn khóc nữa. Hàn Sâm xem phim, toàn bộ quá trình đều đen mặt, trong ánh mắt quả thực như muốn bốc hỏa.
Xem phim xong, Lâm Tây lấy khăn tay xoa xoa nước mắt, sau đó cực kỳ trịnh trọng nói với Hàn Sâm: "Hàn Sâm, kỳ thật tình yêu giữa đàn ông với đàn ông, cũng cực kỳ làm cho người ta cảm động. Cậu xem Hồ Quân diễn vai Trần Hãn Đông, rõ ràng là yêu đàn ông, lại muốn theo đuổi phụ nữ, lại còn kết hôn với phụ nữ, này không phải là hại người sao? Sau cùng ngay cả Lam Vũ hắn cũng mất đi, rất đau khổ!"
Hàn Sâm không ngờ Lâm Tây có thể nói ra mấy lời như vậy, vẻ mặt nhìn cô như nhìn một bệnh nhân tâm thần, kìm nén rất lâu, cậu rốt cục nhịn không được hỏi: "Cậu không biết là hai người đàn ông, cực kỳ ghê tởm sao?"
Hai người đàn ông thì ghê tởm? Lâm Tây có chút ngoài ý muốn khi Hàn Sâm nói những lời ngoan độc như vậy.
Lâm Tây đột nhiên nghĩ đến, có một số người thấy sợ hãi khi biết định hướng tình dục của mình, sẽ cố ý khinh bỉ đồng tính luyến ái, biểu hiện ra dáng vẻ cực kỳ ghê tởm đồng tính luyến ái. Không ngờ Hàn Sâm lại là kiểu người không thẳng thắn thành khẩn. Tuy đã nhìn thấu cậu ta, trong lòng vẫn không khỏi có chút khinh bỉ.
"Dù sao tôi cũng cảm thấy, thích đàn ông, thì không nên lại gây họa cho phụ nữ, đây là đạo đức ứng xử cơ bản nhất." Lâm Tây tức giận nói.
Hàn Sâm thật sự nghe không vô mấy lời gì mà tình yêu giữa hai người đàn ông, đạo lý đạo đức của Lâm Tây nữa, nhịn rất lâu, rốt cục cậu ta phát tác: "Tôi cảnh cáo cậu, Lâm Tây, cậu còn để ông đây xem mấy cái phìm làm mù mắt người này nữa, thì cậu coi chừng tôi đó!"