Dịch & biên: †Ares†oOo
Lâm Phàm rất không ưng ý với chuyện trong Phất Nguyệt Lâu, muốn cứu vớt nhiều người hơn nữa, nhưng bởi vì nguyên nhân địa hình mà không cách nào hạ thủ.
Những thủ lĩnh đệ tử tông môn, người nào cũng có tu vi cao hơn hắn, muốn quang minh chính đại ‘cứu vớt’ trước mặt là không thể nào, chỉ có thể ẩn thân đánh lén cùng ôm cây đợi thỏ, cứu được người nào hay người ấy.
Tuy chiến tích chỉ tạm được, nhưng hắn đã tận lực, còn về chuyện gì phát sinh sau đó thì không phải hắn có thể quản.
Sau khi trở lại học viện, Lâm Phàm lập tức về phòng, thuận tay đổ toàn bộ đan dược lấy được lên trên bàn.
Những đan dược này đương nhiên không thể quý giá như số đan dược cướp từ Yến hoàng, nhưng cũng có thể tăng không ít exp.
Lâm Phàm nuốt sạch số đan dược, exp tăng gần năm mươi vạn, tuy không nhiều, nhưng đã là một khoản rất lớn với đám thủ lĩnh đệ tử tông môn, có lẽ bọn họ bây giờ còn đang đấm ngực tiếc của.
Biết càng nhiều, cảm giác nguy cơ trong lòng càng dày đặc. Hiện tại tu vi đã không thể tăng nhanh, nhưng có lẽ công pháp vẫn còn có thể tăng cấp.
Lâm Phàm hiểu rõ, nếu muốn vượt cấp khiêu chiến thì chỉ có thể dựa vào Long Hoàng Phách Thể cùng thần khí Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên.
Giờ phút này Lâm Phàm vận chuyển chiến kỹ Long Hoàng Phách Thế, một luồng chân nguyên đặc biệt chậm rãi ngưng tụ ở trong người.
Long Hoàng Phách Thế là chiến kỹ chuyên tu của Yến hoàng, phẩm cấp không tồi, Thiên giai hạ phẩm, luyện đến tầng 9 thì thực lực có thể tăng lên gấp đôi.
Chiến kỹ Hoàng giai tu luyện tới cực hạn tăng khoảng 20% chiến lực, Huyền giai chừng 40% còn Địa giai vào tầm 60%.
Lúc này Lâm Phàm cảm nhận được luồng chân nguyên mới sinh ra sau khi vận chuyển Long Hoàng Phách Thể đang len lỏi khắp toàn thân, dần dần ngưng tụ thành một đạo chân nguyên hình rồng vàng, nằm an phận trong kinh mạch.
"Đinh, chúc mừng chiến kỹ Thiên giai hạ phẩm Long Hoàng Phách Thế exp +100."
"Đinh, chúc mừng chiến kỹ Thiên giai hạ phẩm Long Hoàng Phách Thế exp +100."
....
Exp thong thả tăng lên.
Hôm sau.
Lâm Phàm mở mắt ra, một tia sáng vàng chợt lóe lên. Một đêm tu luyện, exp của Long Hoàng Phách Thế tăng trưởng rất khả quan.
Lâm Phàm vệ sinh cá nhân xong xuôi thì lên lớp. Lần này hắn chuẩn bị tặng binh khí cho mười lăm đệ tử của mình.
Ở hoàng triều Đại Yến, muốn có được binh khí tốt một chút là rất khó khăn, tuyệt đối không phải người thường có khả năng đạt được.
Ngoại trừ Tiêu Trạch có gia tộc chống đỡ, những đệ tử khác đều không có khả năng có binh khí thuận tay. Nếu Lâm Phàm không dùng thân phận lão sư ban thưởng cho các đệ tử chút binh khí tốt thì chỉ sợ là chúng nó phải đợi đến Tiên Thiên mới có món binh khí có phẩm cấp đầu tiên.
Lâm Phàm đi vào lớp, quét mắt nhìn một vòng, thấy cả mười lăm đệ tử đều đang ngồi ngay ngắn đợi mình.
Lâm Phàm rất thỏa mãn gật gật đầu
- Kính chào lão sư!
Đám học sinh thấy lão sư bước vào, tất cả đều đứng lên, dùng vẻ ân cần tôn kính nhất mà cất tiếng chào to.
Tiêu Trạch cùng Tang Thiên Hạo tuy vừa thành học sinh lớp chữ Đinh, nhưng cũng đã được các đệ tử khác chỉ dẫn để làm quen với quy định trong lớp.
- Ừm!
Lâm Phàm gật đầu đáp lễ.
- Các trò đều rất không tồi, tu vi lại tiến một bước, lão sư rất vui mừng.
Lâm Phàm phát hiện những học sinh của mình đều đã tăng lên tu vi.
Đám Lưu Thủy Thủy từ Hậu Thiên cấp một lên tới Hậu Thiên cấp hai, Thái Cấp Ma Thân cũng từ tầng 1 tu luyện tới tầng 2.
Mà Trụy Mặc càng không tệ, đã là Hậu Thiên cấp ba, Thái Cấp Ma Thân cũng tới tầng 3.
Thái Cấp Ma Thân của Thánh Ma Tông có tầng 3 là cao nhất, hiện giờ đám học sinh được Lâm Phàm quán đỉnh, ba tầng đầu tiên là chuyện nước chảy thành sông, rất dễ dàng, nhưng ba tầng tiếp theo thì cần cố gắng nhiều hơn.
- Đều là do lão sư dạy tốt.
Lưu Thủy Thủy là nữ sinh duy nhất trong lớp, miệng ngọt vô cùng, khiến Lâm Phàm vui vẻ cười ha ha.
- Tốt lắm.
Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó lần lượt xoa đầu từng đệ tử.
Bàn Tay Cổ Vũ, tăng lên tư chất.
Qua thời gian, tư chất của đám đệ tử đã được Lâm Phàm tăng từ ngu xuẩn lên tới kém cỏi.
Mà thêm lần này nữa, tư chất của tụi nhỏ hẳn là đều đạt tới hàng ngũ thiên tài.
Tư chất thiên tài tuy không phải rất ‘ngưu’, nhưng chỉ cần cố gắng, đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên là chuyện gần như chắc chắn, nếu cơ duyên tốt một chút, cảnh giới Nhập Thần cũng không phải không thể.
Chẳng qua muốn lấy tư chất thiên tài đạt tới cảnh giới Nhập Thần thì cần phải trả giá bằng cố gắng và cơ duyên không phải người bình thường có khả năng tưởng tượng.
Tiêu Trạch nhìn thấy Lâm lão sư xoa đầu những người khác thì nghi hoặc vạn phần, không rõ đây là tình huống gì. Loại tình huống này hẳn chỉ đương sự mới có thể cảm thụ được.
- Lâm lão sư, bài giảng của người hôm qua để ta có thêm rất nhiều cảm ngộ. Qua một đêm trầm tư suy nghĩ, ta đã nghĩ thông rất nhiều.
Tiêu Trạch giờ phút này đã thật sự tin vào bản sự của Lâm Phàm.
Chỉ bằng một câu chuyện ngắn đã có thể làm cho người ta có nhiều cảm ngộ như vậy, quả thật Tiêu Trạch chưa từng thấy qua.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua Tiêu Trạch, cũng thỏa mãn gật gật đầu, sau đó mỉm cười vươn tay đến:
- Trò có thể nghĩ được những điều này, lão sư rất là vui mừng. Sau này nhớ không nên ngang ngược kiêu căng tự đại, phải biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, người thiên tài trác tuyệt trên thế giới này không phải là số ít.
Trong mắt Lâm Phàm, Tiêu Trạch là một đệ tử rất may mắn, có gia thế tốt, thiên tư tốt, ngộ tính cũng không tồi, nhưng chỗ thiếu hụt duy nhất chính là tính cách quá khó ưa, sau này đi ra ngoài còn không phải dễ bị người ta chém chết.
- Vâng, đệ tử xin ghi sâu trong lòng lời dạy của lão sư.
Tiêu Trạch rất là nghiêm túc gật đầu.
Trải qua một màn ngày hôm qua, Tiêu Trạch phát hiện lão sư này thật sự là thế ngoại cao nhân, mỗi một câu thuận miệng nói ra đều bao hàm vô số đạo lý thâm ảo.
Muốn hiểu rõ những đạo lý này cần phải tốn thời gian trầm tư suy nghĩ, nếu không sẽ không thể lĩnh ngộ chân lý trong đó.
Mà ngay khi Lâm lão sư đặt tay lên đầu mình, Tiêu Trạch lại kinh ngạc phát hiện trong óc mình xuất hiện thêm rất nhiều thứ không biết, thậm chí Tiêu Trạch còn hoảng sợ phát hiện tư chất của mình cũng đang không ngừng tăng lên.
Tiêu Trạch là Tiên Thiên cấp sáu, biết nhiều chuyện hơn những người khác, nhất là về vấn đề tư chất, Tiêu Trạch càng hiểu rõ. Mặc dù mình không phải tư chất hàng đầu, nhưng cũng coi như hạng thiên tài, mà hiện giờ tư chất lại đang tăng lên, chuyện này…
Tiêu Trạch đã không dám tưởng tượng, tất cả chuyện này Tiêu Trạch hiểu được, đều là lão sư trước mắt mang đến.
- Lão sư, đây là…
- Đừng nói chuyện, tĩnh tâm.
Lâm Phàm hờ hững nói. Hắn biết mình không thể lưu lại ở học viện Thiên Phủ lâu thêm, bởi vậy cũng muốn để lại chút gì đó cho học sinh của mình.
Tính cách của một người đã trưởng thành là rất khó để thay đổi, nếu tích cách của Tiêu Trạch được định là bá đạo ngang ngược kiêu ngạo, như vậy thì quán đỉnh Vô Tướng Thiên Ma cùng Thái Cấp Ma Thân là được.
Tư chất của mười lăm đệ tử giờ đã không tồi, thế nhưng sự giáo dục ở học viện Thiên Phủ có hạn, nếu Lâm Phàm đã có duyên làm lão sư dạy lớp này, vậy cũng nên tặng một món quà cho tụi nhỏ.
Giờ phút này Lâm Phàm thu tay về, nhìn toàn bộ đệ tử, thần tình bình thản nói:
- Qua một thời gian ngắn nữa, vi sư phải rời khỏi nơi này. Hôm nay vi sư sẽ quán đỉnh cho các trò một môn tâm pháp mới. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được nói cho bất kỳ người nào, kể cả là người chí thân cũng không được, nếu lỡ miệng, vậy cả vi sư cũng không thể cứu được các trò.
Hai môn tâm pháp này chính là cướp từ trên người Mặc Dật Hiên cùng Nghê Mạn Thiên, nếu truyền ra ngoài, chính mình có lẽ không có việc gì, nhưng những đệ tử này nhất định sẽ mất mạng.
Đám học sinh vừa nghe lão sư phải rời khỏi, nhất thời cả kinh, lộ vẻ không muốn:
- Lão sư, người phải đi sao? Khi nào thì người trở về?
-----oo0oo-----