Giang Phi trở lại phòng bếp, đặt mấy nguyên liệu nấu ăn vừa mới mua về ở trong bếp, nhớ tới vị hàng xóm vừa nóng nảy vừa buồn cười kia, Giang Phi không nhịn được cười một tiếng.
Hôm nay tâm trạng Giang Phi rất tốt, nghĩ đến ngày trước, cậu hận không thể rúc vào trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, loại chủ động làm quen này cậu tuyệt đối sẽ không làm, cũng không dám làm.
Nhưng bây giờ, Giang Phi cảm thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể, đối phương giúp mình chăm sóc Đại Quất nhiều ngày như vậy, mình mời hắn bữa cơm là đúng rồi, huống chi là hàng xóm, thân chút cũng không phải chuyện gì xấu.
Giang Phi vừa cởi áo khoác xuống đeo tạp dề lên thì tiếng chuông cửa reo.
Giang Phi mở cửa, nhìn Dịch Thần đứng ngoài hơi ngẩn ra.
Dịch Thần tay cầm bàn chải đánh răng điện cùng ly nước, đỉnh đầu chùm một chiếc khăn lông, cong cùi chỏ vắt quần áo chuẩn bị mặc lên, dưới ánh nhìn chằm chằm mông lung của Giang Phi liền cau mày mím môi, hồi lâu mới cố làm ra vẻ tự nhiên nói: “Máy nước nóng của phòng trọ tôi bị hư, mượn chỗ cậu tắm sẽ không thành vấn đề đi.”
“Ách…được a, vào đi.”
Vừa nói, Giang Phi vừa nghiêng người nhường đường cho Dịch Thần, Dịch Thần thò đầu nhìn xung quanh, nhàn nhạt nói: “Một mình cậu ở đây sao?”
Giang Phi gật đầu một cái, ừ một tiếng.
Dịch Thần ho nhẹ hai tiếng, nghênh ngang đi vào.
Tựa hồ muốn để ai thấy được bộ dáng cúi đầu của bản thân, Dịch Thần hơi ngửa mặt, không nóng không lạnh nói: “Phòng tắm ở đâu?”
Tính tình Giang Phi hiền hòa, ngược lại không so đo giọng nói chuyện của Dịch Thần, sau khi đóng cửa phòng trọ liền đi tới cửa phòng tắm mở ra, quay đầu nói với Dịch Thần: “Nơi này, bên trong cái gì cũng có, nếu có cần cái gì, gọi tôi một tiếng tôi đưa cho anh.”
Dịch Thần lần nữa quan sát chàng trai thanh tú, nói chuyện ôn nhu trước mắt, mi tâm hơi chau hơi dãn ra…Dịch Thần hắn cũng coi là người hiểu nhiều biết rộng, chỉ tiếp xúc vài phút ngắn ngủi, hắn liền có thể đại khái đoán được tính cách chàng trai trước mắt này.
Nội tâm, tốt bụng, ăn nói vụng về, khi giao lưu với người ta thì vâng vâng dạ dạ, bộ dáng vô hại, nhìn một cái liền biết không có bất kỳ công kích nào.
Giang Phi như vậy, khiến Dịch Thần Thần không còn cảm giác gò bò là khách nữa, cũng cảm thấy không cần phải tận lực mang nó làm gì, bởi vì đối mặt với người như vậy, hắn hoàn toàn khống chế được hoàn cảnh…
“Cậu nhiều nhất cũng chỉ là học sinh cao trung thôi phải không?” Dịch Thần hỏi.
“Tôi hai mươi ba rồi.” Giang Phi nhẹ giọng nói.
Bộ dáng Giang Phi nhỏ nhắn, mặt lại có chút bụ bẫm, đích xác nếu so với tuổi thật thì nhỏ hơn rất nhiều.
“Ui, không nhìn ra a, lại nhỏ hơn tôi hai tuổi.” Dịch Thần nhếch miệng, khẽ cười nói: “Bất quá hai tuổi cũng là chênh lệch rồi, xem ra cậu phải gọi tôi một tiếng Thần ca.”
“A.” Giang Phi mờ mịt, lúng túng nhìn Dịch Thần.
Dịch Thần nhìn bộ dáng không biết phải làm sao của Giang Phi, không khỏi tức cười, không còn coi mình là người lạ nữa liền đấm lên bả vai Giang Phi một cái, cười nói: “Cậu người này sao lại buồn cười như vậy chứ?”
Giang Phi thiếu chút nữa ngửa về phía sau, cuối cùng chỉ là nâng khóe miệng, miễn cưỡng cười một tiếng.
“Được rồi không nói giỡn với cậu nữa.” Dịch Thần gãi gãi mái tóc như ổ gà, coi như là hoàn toàn giải phóng thiên tính, rất tự nhiên nói: “Trước đơn giản làm chút đồ ăn đi, tôi hiện tại đói không chịu nổi nữa rồi.”
“Vậy trước tôi làm đĩa sủi cảo, chờ anh tắm xong ra ngoài ăn.”
Dịch Thần rất cao hứng lại đấm lên bả vai Giang Phi một cái: “Cám ơn người anh em.”
Sau khi Dịch Thần vào phòng tắm, Giang Phi trở về phòng bếp bận bịu nấu nướng, đến khi Dịch Thần đi ra, trên bàn đã được bày lên một đĩa sủi cảo nóng hổi, bụng Dịch Thần thấy mà kêu lên vài tiếng.
Dịch Thần không nói hai lời trực tiếp ngồi cạnh bàn ăn, cầm đũa để cạnh mâm lên ăn như hổ đói, kết quả bị bỏng hít hơi không ngừng.
Giang Phi ra khỏi phòng bếp, cầm bát nước sủi cảo đặt vào trong tay Dịch Thần, không nhịn được cười nói: “Anh tại sao lại đói thành như vậy?”
“Con mẹ nó tôi nhịn ăn từ trưa hôm qua tới giờ.” Dịch Thần bỏ miếng sủi cảo vào trong miệng, nói không rõ: “Mấy ngày này ăn đồ ăn bán bên ngoài ông đây chỉ muốn ói.”
“Vậy mấy cái hộp ở trong phòng trọ anh há chẳng phải đã để rất lâu rồi sao?” Trong lòng Giang Phi không vừa ý: “Tại sao không quét dọn một chút?”
“Không có tiền, không mời được người giúp việc.” Dịch Thần không hề nghĩ ngợi liền nói thẳng.
“…Không thể tự mình quét dọn sao?”
“Không thích.”
“…”
Giang Phi nhớ tới lần trước gặp Dịch Thần trong thang máy, khi đó trên quần áo trên người hắn đều sáng loáng tỏ rõ thân phận con nhà giàu của hắn…Chẳng lẽ là một phá gia chi tử?”
Trong lòng Giang Phi tò mò muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện riêng của đối phương, tùy tiện hỏi rất mất lịch sự.
“Sủi cảo cậu làm thật không tệ a, nhân bánh thật là thơm.” Dịch Thần không chút keo kiệt, kẹp miếng sủi cao, gần như một miếng một cái.
Giang Phi được khen liền rất cao hứng: “Dĩ nhiên, đây là vỏ và nhân bánh đều là tôi tự mua, gói kỹ sau để ở trong tủ lạnh, mùi vị khẳng định tốt hơn những sủi cảo được đông lạnh ở bên ngoài.”
Dịch Thần nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Giang Phi, không nhịn được cười nói: “Cậu sẽ còn tốt hơn.”
Dịch Thần hắn nếu sớm biết hàng xóm mình là trạch nam sống một mình như vậy, đã sớm tới rồi, cần gì phải chịu khổ nhiều ngày như vậy a.
Tài khoản bị người nhà đóng băng, tiền trong tay đã tiêu hết, đồ có giá trị trên người cũng đã bán, sĩ diện không muốn mở miệng vay bạn tiền, bắt đầu từ hôm qua, Dịch Thần hắn đã quẫn bách đến mức ngay cả kem đánh răng trong phòng rửa tay đã hết cũng không còn tiền để mua.
Nếu như hôm nay không phải có Giang Phi giúp đỡ, hắn có lẽ thật sự nghĩ với tinh thần không vì năm đấu gạo mà khom lưng của mình, chết đói ở trong phòng trọ.
Ăn hết một đĩa sủi cảo vẫn chưa đủ nửa no, Dịch Thần ngủi mùi thức ăn lập tức đi thẳng tới phòng bếp, thấy trên bàn bếp có đĩa xương sườn, liền đưa tay nhún một miếng bỏ vào trong miệng.
Giang Phi thấy người này hoàn toàn không coi mình là người ngoài, vừa muốn cười lại vừa cảm thấy không biết phải làm sao…Nói hắn lớn hơn Giang Phi hai tuổi, nhưng nhìn tính cách không biết nhỏ hơn Giang Phi bao nhiêu.
Giang Phi không nói gì, cầm đôi đũa đưa cho Dịch Thần, ngỏ ý hắn không nên dùng tay bốc.
Dịch Thần cũng không khách sáo, nhận đũa ngồi gặm ở trong phòng bếp, miệng cũng không quên khen tài nấu nướng của Giang Phi, Giang Phi không để ý tới hắn, tiếp tục cắt măng.
“Này cậu luôn ở đây sao?” Dịch Thần ngồi trong bếp, vừa gặm xương sườn vừa nói không rõ thuận miệng hỏi: “Nhìn không giống như thuê nhà.”
“Ừ, tôi mua.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Bất quá đã bán căn phòng này rồi, mấy ngày nữa tôi phải dọn ra ngoài.”
“A.” Dịch Thần bật thốt lên: “Cậu đi thì sau này tôi ăn ở đâu?”
Giang Phi quay đầu nghi hoặc nhìn Dịch Thần, Dịch Thần liền nhanh chóng nói: “Nga, ý tôi là thật vất vả mới kết giao được với cậu, còn hi vọng rằng sau này có thể thường xuyên nói chuyện.”
Giang Phi mỉm cười nói: “Như vậy đi, trước khi tôi rời khỏi nơi này, cậu lúc nào muốn tới ăn cũng được, dù sao trong tủ lạnh tôi còn không ít nguyên liệu nấu ăn.”
“Đây chính là cậu nói nhé.”