Lâm Đức Tuệ vốn chẳng muốn làm khó Đỗ Vân, suy cho cùng chưa chắc Đỗ Vân biết Quách Lịch Sâm có bạn gái, không chừng gã lừa gạt cô gái vô tội khác. Nhưng An Thừa Trạch bảo, Quách Lịch Sâm giao cho hắn với Lâm Đức Cửu, Lâm Đức Tuệ nhất định phải dạy dỗ Đỗ Vân một chút, sau đó bọn họ mới có trò vui để xem.
Không biết vì sao, An Thừa Trạch rõ ràng chỉ là thằng bé bằng tuổi em mình, nhỏ hơn mình năm tuổi, cô vẫn thấy An Thừa Trạch hết sức đáng tin, lời hắn nói luôn có sức thuyết phục lạ kỳ. Lâm Đức Tuệ đã lên năm tư, bắt đầu thực tập tại Lâm thị, từ từ tiếp xúc với xã hội, năng lực càng chín chắn hơn. Nhưng mới đầu cô còn có thể xem An Thừa Trạch là cậu em đáng tin, mà khi thành thục hơn, cô lại thấy An Thừa Trạch giống anh trai, mỗi bước đi đều vững vàng, ở bên hắn học được rất nhiều thứ, hẳn đây là nguyên do Tiểu Cửu hai năm nay càng thêm tiến bộ.
Xuất phát từ bản năng, Lâm Đức Tuệ chọn tin tưởng An Thừa Trạch, hung hăng đánh Đỗ Vân một trận, nhưng không giương móng tay, bằng không gương mặt xinh đẹp của Đỗ Vân không đùa được đâu. Quách Lịch Sâm lại chẳng hên thế, bị An Thừa Trạch với Lâm Đức Cửu tẩn xong thì bò dậy hết nổi, cuối cùng chỉ đành gọi xe cứu thương, kết quả kiểm tra cho thấy xương sườn bị gãy, hai tên kia cũng quá ác!
Người ra tay tàn nhẫn dĩ nhiên là An Thừa Trạch, hắn biết chỉ cần không tàn phế cả đời, Quách Lịch Sâm bất kể bị đánh cỡ nào cũng phải ngậm bồ hòn, hơn nữa dưỡng thương xong còn phải chạy đến cầu xin Lâm Đức Tuệ tha thứ, nghĩ mọi cách làm hòa. Song Đỗ Vân để yên cho gã chắc?
Đương nhiên không.
Quách Lịch Sâm có bạn gái, tuy hắn không nói cho Đỗ Vân, nhưng Đỗ Vân vẫn biết, đây là trực giác của con gái. Từ ánh mắt, kiểu cười và thái độ của bạn bè Quách Lịch Sâm, đến thói quen giấu giấu đút đút của gã, cô ta nhìn ra tất. Nhưng có bạn gái thì kệ chứ, chưa kết hôn sợ gì. Mà dù kết hôn thì đã sao, từ nhỏ mẹ cô ta đã dạy rằng, đàn ông đều là lũ đê tiện thích vụng trộm, vụng trộm một hồi liền trộm luôn lên mặt bàn, đàn ông phải dùng thủ đoạn mà cướp lấy. Chỉ một cô bạn gái thôi, cô ta chẳng tin mình không giành được một tên đàn ông, có vợ rồi cũng cướp được.
Ai ngờ giờ đây xấu mặt tới mức này, sao bạn gái Quách Lịch Sâm lại là chị của Lâm Đức Cửu! Cô ta còn bị An Thừa Trạch và Lâm Đức Cửu chứng kiến dáng vẻ xấu hổ của mình nữa chứ, Đỗ Vân cảm thấy mình thiệt lớn, chịu thiệt thì phải tìm ai, chắc chắn là tìm Quách Lịch Sâm tính sổ rồi, nhất định phải mò được ích lợi béo bở từ gã.
Quách Lịch Sâm là gã đàn ông vô trách nhiệm, đụng chuyện chỉ thích trốn tránh. Việc lần này gã đổ hết lên đầu Đỗ Vân, cảm thấy chính cô ả này phá kế hoạch của mình, bèn mở lời chia tay Đỗ Vân.
Thế này thì còn gì nữa, chiếm đoạt trong sạch của Đỗ Vân mà tính chạy á? Vì vậy Đỗ Vân liền vu cáo Quách Lịch Sâm, thậm chí tỏ vẻ sau lần đầu tiên, cô ta có đi bệnh viện làm giám định, lục lại áo mưa trong thùng rác, hơn nữa còn kiểm tra nước tiểu, chứng minh cô ta từng dùng thuốc gây ảo giác. Nếu Quách Lịch Sâm muốn quăng cô ta như cái giẻ, cô ta cũng chả sợ bẽ mặt, trực tiếp tố cáo Quách Lịch Sâm cưỡng hiếp! Đỗ Vân đâu phải đồ ngu, sau khi bị Quách Lịch Sâm lừa lên giường, cô ta liền cảm giác gã này không đáng tin, nên đã chuẩn bị sẵn đường lui. Một cô bé bị kẻ xấu chuốc thuốc mê hãm hiếp, ít nhất tâm hồn vẫn thuần khiết, cô ta có thể lợi dụng điểm này và sự căm ghét Lâm Đức Cửu dành cho Quách Lịch Sâm để vãn hồi quan hệ với Lâm Đức Cửu An Thừa Trạch. Ngoài ra vì Quách Lịch Sâm do họ giới thiệu, hai người nhiều ít cũng thấy áy náy, khẳng định sẽ tốt với cô ta.
Quách Lịch Sâm hoàn toàn không ngờ nụ hoa tầm gửi mình nhìn trúng lại là người đẹp rắn rết, cô ả đã âm thầm lo liệu đường lui, bị người phát hiện thuê phòng với đàn ông cũng có thể lật mặt như bỡn, gã lãnh đủ chắc rồi. Nhưng biết sao được, Đỗ Vân là con nuôi Đỗ gia, nói thế nào cũng người trong giới, đâu thể trực tiếp khiến cô ta bốc hơi như mấy cô ả không biết điều trước kia. Vả lại, người cầm quyền Tô gia đã bị tóm bên khu Tam Giác Vàng, Tô gia với Quách gia quan hệ mật thiết, sau khi người đứng đầu bị bắt, toàn thể nhà họ Tô cùng người nhà Quách đều bị theo dõi gắt gao, chẳng ai dám nhúc nhích gì, cảnh sát chỉ chờ tìm đủ chứng cứ là hốt trọn bọn họ. Lúc này tuyệt đối không thể làm ra chuyện gì, cảnh sát còn đang tìm cớ gọi hắn đến thẩm vấn đây!
Thời điểm đặc thù, Quách Lịch Sâm đành chọn bỏ tiền cho xong việc, gã cho Đỗ Vân một khoản tiền, rốt cuộc đuổi được cô ả đi. Đỗ Vân nhận được tiền liền khóc đỏ mắt, cầm giấy giám định của bệnh viện đi tìm Lâm Đức Tuệ, quỳ xuống vừa khóc vừa xin lỗi chị Tuệ, chị Tuệ đánh chửi thế nào cô ta cũng chịu. Khóc một hồi lại bảo mình cũng hết cách rồi, lấy ra giấy giám định và xét nghiệm của bệnh viện, rồi bất đắc dĩ nói, là Quách Lịch Sâm lừa em, gã bảo để anh trai dẫn đi chơi rồi chuốc thuốc em, lúc ấy em tưởng người được Lâm Đức Cửu với An Thừa Trạch giới thiệu chắc chắn không tồi, nào ngờ mọi người đều bị gã cầm thú kia lừa!
Chị em Lâm gia trợn mắt há hốc mồm.
“Thế nào, phim này hay không?” Khi ba người lén liên hệ, An Thừa Trạch hỏi.
“Rất phấn khích!” Lâm Đức Cửu đã hiểu rõ toàn bộ quá trình, nhìn xem mà không khỏi gật gù thán phục, “Con gái thật đáng sợ.”
“Biến qua một bên đi.” Lâm Đức Tuệ tán em trai mình một cái, “Đâu phải con gái nào cũng thế, đây chỉ là phần tử bại hoại trong số đó thôi! Chị bảo rồi, Đỗ Vân rất mưu mẹo, em ít tiếp xúc với nó thôi, mấy trăm đứa như em cũng chơi không lại nó, bị bán còn vui vẻ đếm tiền ấy chứ.”
“Còn lâu em mới thua kém nhỏ đó…” Lâm Đức Cửu lầu bầu, liếc mắt nhìn An Thừa Trạch. An Thừa Trạch đã qua sinh nhật mười tám tuổi, sau khi thành niên hắn hoàn toàn nhổ giò, tiếc rằng chưa tới 1m80, nhưng cũng được 1m79. Tứ chi hắn thon dài nên trông rất cao ráo, tuy cao 1m79, nhưng thoạt nhìn còn nhỉnh hơn 1m80. Thường niên rèn luyện giúp thân hình An Thừa Trạch dẻo dai hữu lực, tỉ lệ vóc dáng tương đối hoàn mỹ, cộng thêm hắn không hề che giấu năng lực, khí thế bộc lộ tối đa, thành ra chỉ ngồi một chỗ cũng khiến người khác kìm lòng chẳng đậu mà ngưỡng mộ. Hắn tựa như ánh lửa, chói lóa sáng rực mà nguy hiểm, côn trùng như Lâm Đức Cửu luôn bị thu hút mãnh liệt bởi ánh lửa ấy, hăng hái bay đi, để cuối cùng chỉ còn lại tro tàn cũng không hối tiếc.
“Aiz…” Lâm Đức Tuệ thở dài, uống một hớp rượu trắng. Từ khi thực tập tại công ty, cô dần quen uống rượu trắng, vì đi xã giao cần uống rất nhiều rượu, nếu uống bia thì chả mấy chốc sẽ có bụng bia.
“Tiểu Cửu Tiểu Trạch, lần này rất cám ơn hai đứa.” Lâm Đức Tuệ nâng ly, “Chị chẳng giỏi tính kế bằng Đỗ Vân, nếu bị Quách Lịch Sâm lừa có khi chỉ biết núp trong chăn khóc lóc. Anh ta quá đẹp trai hấp dẫn, suýt nữa chị đổ luôn rồi, nguy hiểm quá trời.”
“Chị Tuệ là nữ cường nhân,” An Thừa Trạch uống cạn ly rượu, cất lời kính nể, “em biết chị Tuệ có thể dứt ra mà. Đừng lo, đàn ông tốt như em trên thế giới này thiếu gì, chị Tuệ quơ đại một người trên đường cũng tuyệt hơn Quách Lịch Sâm gấp trăm lần, à, cái này không tính, quá mất giá rồi.”
Lâm Đức Cửu nằm cũng trúng đạn nổi giận: “Tôi tốt hơn Quách Lịch Sâm gấp trăm lần được không! Là đứa trẻ ngoan học hành giỏi giang, chịu cố gắng, biết tiết kiệm tiền cho gia đình, còn giữ mình trong sạch, chẳng bao giờ bắt nạt con gái!”
Lâm Đức Tuệ cười thoải mái: “Rồi rồi, Tiểu Cửu của chị là tốt nhất, chị chờ cưng lớn lên tiếp nhận Lâm thị cho chị làm phú bà, mỗi ngày chỉ cần ngồi nhà đếm tiền hoa hồng cho khỏe, ha ha ~~”
“Lâm thị là của chị, nam tử hán đại trượng phu như em phải ra ngoài xông pha một mảnh thiên địa!” Lâm Đức Cửu uống say bắt đầu chém gió.
Ba người uống thỏa thuê, An Thừa Trạch rốt cuộc giải quyết xong Quách Lịch Sâm, cho Lâm Đức Tuệ thấy rõ bộ mặt thật của gã, đồng thời nhận ra Quách Lịch Sâm là kẻ hèn hạ cỡ nào để phòng bị, sau này không vấn đề gì nữa. Nỗi băn khoăn trong lòng An Thừa Trạch được thấu tỏ, hắn chỉ cảm thấy đã trả hết nợ kiếp trước, có Lâm Đức Tuệ và Lâm Đức Cửu biết noi gương tốt, Lâm thị nhất định bước lên tầm cao mới.
Còn lại chính là An gia.
Chẳng qua, hiện tại thời cơ chưa đủ chín muồi.
Phải đợi hai ba năm nữa, thời điểm Trung Quốc áp dụng chính sách trấn áp nghiêm khắc, gốc đại thụ An gia mới có khả năng bị lung lay.Trước đó, hắn đành tiếp tục nhẫn nại. Hơn hết, còn phải đi lấy lòng lão tướng An, dù lão tướng An xem như người tốt duy nhất trong nhà họ An, nhưng hắn vẫn không thích dây dưa với bất kỳ người hay vật gì thuộc An gia. Nghĩ tới sau này phải thường xuyên đến đại viện làm thân với lão tướng An, còn phải gặp đám họ hàng nhà ấy, hắn chỉ thấy buồn bực.
May mà gần đây liên tục gặp chuyện vui, sau khi An Mục Dương bị trừng phạt, Liễu Như liền theo Thạch Lỗi đến Thạch gia. Nhất thời, sáu chị em đều chạy tới chỉ trỏ Liễu Như.
Trước ngày mở phiên toà, đề tài bà tám của mấy vị này luôn là Liễu Như không về chúc tết, giờ thì càng có nhiều đề tài.
Thạch Lỗi cùng Liễu Như tới Thạch gia gặp lão tướng Thạch và Phùng phu nhân, ông bà cụ chưa nói hết hai câu, em ba của Thạch Lỗi đã lên tiếng: “Ui trời, bữa nay không thấy Tiểu Nghị nha, à, nhập ngũ rồi chứ gì. Chậc chậc, thằng bé tội nghiệp, đứa nhỏ không mẹ chả khác chi cọng rơm, đây chưa vào cửa mà con vợ trước đã bị đuổi đi bộ đội. Tiểu Nghị mới lên lớp mười một thôi, còn chưa tốt nghiệp cấp ba nữa, đúng là…”
Liễu Như dứt khoát không phản ứng, dẫu sao Thạch Lỗi đã bảo sẽ bảo vệ mình. Quả nhiên cô ba chưa dứt lời, Thạch Lỗi đã khó chịu nói: “Anh mày cũng đi ra từ bộ đội ấy, ý mày nói anh ba cũng là thằng nhóc không mẹ giống cọng rơm hả? Mẹ, nhỏ này có đúng là con ruột của mẹ không vậy?”
Bà Phùng bực mình, năm xưa bà cũng là tài nữ Bắc Kinh, hiểu biết chữ nghĩa kiến thức uyên bác, tuy chưa tới mức xuất khẩu thành thơ, song cũng lời lời châu ngọc, cớ sao đẻ ra đứa con gái ăn nói chẳng biết nghĩ thế chứ. Bà cụ càng già càng dẻo dai, sau thời kỳ dựng nước còn thường xuyên lên đường nghiên cứu cổ văn vật với đội khảo cổ, nhà cửa để cho lão tướng Thạch đã lui về tuyến hai coi sóc, ông ngày ngày ngắm trăng ngắm sao ngóng bà xã trở về. Lúc về liền cố gắng cày cấy sinh con, bà cụ tức muốn chết, mới về đã mang thai mới về đã mang thai, sự nghiệp của bà biết làm sao! Bởi thế, trẻ nhỏ trong nhà đều do vú Thạch nuôi lớn, ba anh em Thạch Nham giống ba ruột như đúc, bị quất roi đến lớn, là đàn ông sắt đá đích thực. Nhưng sáu cô con gái lại giống mẹ, ba đâu nỡ đánh, mắng cũng chả đành, được nắm tay chỉ bảo đến lớn, kết quả câu đầu tiên cô ba biết nói là: Lũ ranh con!
Cứ thế nuôi đám con gái thành máy bay chiến đấu trong đội bà tám, tất cả đều bị chiều hư! Khí chất không ai giống mẹ, sức chiến đấu lại giống ba, là máy bay chiến đấu hàng đầu. Con gái nhà Thạch gả vào nơi cũng tốt, đến nhà chồng lập tức đấu đá tới mức đám mẹ chồng cô dì lớn nhỏ đến rắm cũng chả đánh nổi. Dạng “bà đàn ông” mạnh mẽ này thả vào nhà nào là nhà đó yên ổn, mẹ chồng nàng dâu hòa hợp, thế giới hòa bình. Nhưng để tại nhà mình, còn là sáu máy bay chiến đấu hợp lại, vậy quả là… gia đình rối loạn.
Cũng may mấy năm nay bà Phùng không đi được nữa, cuối cùng đeo bảng giáo sư tại viện bảo tàng Bắc Kinh, rảnh rỗi lại tản bộ qua toạ đàm. Bà cụ ở nhà thật tốt, nhóm con gái không sợ ba, thấy mẹ lại như chuột gặp mèo. Nói thế nào nhỉ, bà Phùng rất phong độ, chớ thấy bà đã hơn tám mươi mà lầm, đứng tại chỗ chính là tiểu thư khuê các cổ điển, già cỡ nào cũng hiển lộ khí chất thư hương. Bà có nhiều quy củ, ăn không nói ngủ không nói, húp canh không phát ra tiếng, hơi ho khan một chút đã khiến cả nhà sợ xoay mòng mòng, chỉ riêng ánh mắt đã nho nhã nhường ấy, khiến nhóm con gái lấy làm hổ thẹn, thường xuyên soi gương mà hoài nghi, mình thực sự là con mẹ sao? Phượng hoàng thế quái nào lại đẻ ra chim sẻ?
“Thanh Nguyên cô đơn nhiều năm, chẳng dễ gì tìm được người vừa ý, im lặng hết đi.” Bà Phùng nhíu mày, bà đã hơn tám mươi, lời thốt ra vẫn thanh nhã như trước, không hề già chút nào.
“Thạch Thủy gắn bó, Thanh Nguyên là tên tự của Thạch Lỗi ạ?” Liễu Như dò hỏi, chẳng ngờ Thạch Lỗi còn có tên tự!
Mắt bà Phùng sáng lên: “Tiểu Như hiểu à?”
Liễu Như gật đầu đáp: “Hồi đại học học văn học tiếng Hán, hồi đó rất hứng thú với văn tự cổ đại nên xem khá nhiều sách tham khảo. Ngặt nỗi tốt nghiệp bao nhiêu năm chỉ biết lao đầu làm ăn, sắp trả hết cho thầy cô rồi. Thỉnh thoảng đọc sách cũng chỉ xem sách kinh tế. Từ thời đại học con đã cảm thấy văn hóa cổ Trung Hoa thật muôn màu muôn vẻ, một hai đời cũng nghiên cứu không hết. Người xưa có câu, đâu đâu cũng hiện triết lý, đôi khi ngẫm lại, có biết bao nhiêu thơ cổ từ cổ mà con người phải rơi vào hoàn cảnh ấy mới có thể thấu hiểu. Mặt khác, con cũng rất thích các buổi tọa đàm của cô Phùng, tuy công việc bận rộn, nhưng chỉ cần có thời gian con sẽ cùng Thạch Lỗi đi nghe giảng, nhưng lần nào nghe ảnh cũng ngủ. Con rất ấn tượng với buổi tọa đàm về [Ẩm Băng Thất văn tập] của cô đợt trước, chẳng qua vướng bận thời gian nên chưa nghe hết các buổi giảng về tuyển tập này, có mấy vấn đề muốn…”
Thạch Lỗi: “…”
Sau bữa cơm, Liễu Như được bà Phùng dẫn thẳng vào phòng, quả là càng ngắm càng hài lòng, chín đứa con chẳng đứa nào giống bà! Đứa nào đứa nấy mù chữ, cao nhất chỉ tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp, đã thế còn học khoa học tự nhiên, nói ra tổ mất mặt. Vốn dĩ năm đó bà Phùng gả cho Thạch thổ phỉ rất thiệt thòi, chồng yêu bà kính bà, bà cũng yêu ông, nhưng xót thay không có tiếng nói chung, ai mà ngờ đâu chứ! Khi Thạch Nham ra đời, bà Phùng tưởng có thể bồi dưỡng một người nối nghiệp, khốn nỗi gen của Thạch thổ phỉ quá mạnh mẽ, từ nhỏ Thạch Nham cứ thấy sách là đau đầu, đụng đến súng lại cười khanh khách, thà bị ba đánh còn hơn nghe mẹ dạy chữ. Thậm chí bà Phùng còn dạy hắn gọi mẫu thân mấy lần, tiếc rằng hắn cứ một điều mẹ hai điều má, làm bà tức tới đau gan. Chả hiểu sao gen của Thạch thổ phỉ lại mạnh thế, chín đứa đều y xì nhau. Bà Phùng tuyệt vọng, sau bà đặt tên tự cho từng đứa, kết quả cả mười người bao gồm cả ba sắp nhỏ, chẳng ai nhớ rõ tên ngoài bà. Mới rồi gọi Thanh Nguyên, Thạch Lỗi còn thất thần chưa biết gọi ai thì nàng dâu này đã hiểu ngay hàm nghĩa, bà Phùng vừa mắt rồi, bèn dẫn con dâu về phòng truyền thụ sự nghiệp và giải thích nghi hoặc.
Bỏ lại mấy người mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng khách, lão tướng Thạch chín mươi tuổi vẫn cường tráng như xưa, vỗ vỗ vai Thạch Lỗi, bảo: “Cưới được cô vợ tốt đấy, mấy năm qua mẹ mi khổ nhiều rồi, cả nhà thất học chẳng ai trò chuyện được với bà ấy, chúng ta có muốn nói cũng phải trùng mạch suy nghĩ mới được!”
Trong lúc nhất thời, ba anh em Thạch gia lệ nóng doanh tròng, hỡi ôi những tháng ngày thơ ấu bị mẹ già bắt làm tráng đinh nghe niệm kinh, đám “trùm học” chẳng bao giờ hiểu được đâu!
Sáu chị em cũng chẳng ừ hử gì, trách móc người ta? Không được, tự thấy mình chưa đủ trình. Con gái nhà Thạch là thế, dũng mãnh đấy, nhưng sự kính trọng đối với người có học đã ăn sâu từ trong bụng mẹ. Các cô có thể cãi thắng một mụ đàn bà chanh chua trong thôn, nhưng trước mặt người mẹ miệng đầy chi hồ giả dã Đường Tống Nguyên Minh Thanh thì chỉ biết câm như hến, trình độ kém quá xa, một câu của người ta lọt vào tai các cô chả khác gì thiên thư, trao đổi kiểu nào bây giờ!
*chi hồ giả dã: trợ từ dùng trong cổ văn Trung Hoa
Thạch Lỗi ngỡ hôm nay sẽ đánh một trận ác liệt, dè đâu bà xã quá mạnh, chưa cho hắn cơ hội biểu hiện đã thu phục hết đám chua ngoa trong phòng, quan trọng nhất là có thể tán gẫu với mẹ hắn, còn biết ý nghĩa của Thanh Nguyên. Trời biết hắn từ nhỏ đến lớn vừa nghe Thanh Nguyên liền nghĩ tới ăn kem đá… Nhóc con cường tráng nóng nảy, lúc nào cũng thấy nóng, hắn thà rằng mẹ đặt tên mụ cho mình là Băng Côn (kem đá), cũng không muốn tên Thanh Nguyên.
Thuận lợi chọn xong ngày, bà Phùng với Liễu Như mới gặp đã thân, nhất thời quên béng mấy đứa con họ gì. Liễu Như gọi bà một tiếng mẹ, chẳng phải con gái ruột của bà đây sao? Rõ là duyên phận trời cao ban tặng rồi, trước khi đi, bà Phùng mang rất nhiều vòng ngọc gia truyền quý giá tặng cho con dâu, truyền con dâu không truyền con gái, cứ thế mà truyền xuống. Hiềm nỗi bà chẳng muốn truyền cho mấy cô con dâu trước, đem cho trình độ thất học ngang ngửa con gái bà có mà tàn phá vật quý.
Sau khi Liễu Như Thạch Lỗi gặp cha mẹ, bà Phùng và lão tướng Thạch lại đích thân tới tỉnh Kiến chào hỏi xui gia, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn. Nông thôn sinh con sớm, cha mẹ Liễu Như chưa đến sáu mươi, chỉ lớn hơn Thạch Nham vài tuổi, vẫn khỏe mạnh lắm, vừa thấy hai cụ tám chín mươi đến nhà mình đưa sính lễ, ông bà cảm động tới độ suýt nữa gọi bà Phùng là bác gái! Thạch gia kéo cả nhà tới, thuê không ít xe, quả thực khiến Liễu Như nở mày nở mặt, nỗi nhục lừa hôn ngày ấy bị tàn sát triệt để. Xem Liễu Như nhà người ta kìa, bốn mươi tuổi còn lấy được quân đoàn trưởng, tư lệnh Thạch sắp năm mươi mà vẫn phong độ ngời ngời, Liễu Như giỏi thật. Lại nhìn sang đoàn khí phái kia, còn quá trời sính lễ nữa, cô nương nhà họ Liễu tài hết chỗ chê!
Hạ sính lễ xong xuôi, Liễu Như tự chuẩn bị của hồi môn Như Ký, tổng giá trị gấp trăm lần sính lễ Thạch gia, hoàn toàn không thua kém. Cha mẹ Liễu Như được đón đến Bắc Kinh, hôn lễ giữa chủ tịch Như Ký và tư lệnh chưa đầy năm mươi diễn ra vô cùng long trọng!
Hôn lễ định vào tháng bảy, đúng lúc An Thừa Trạch được nghỉ, tiếc rằng Thạch Nghị không có cách tới tham gia. An Mục Dương vừa nghĩ ra biện pháp tạm thoát khỏi nhà tù thì nghe tin Liễu Như tổ chức đám cưới linh đình, hắn tức muốn xỉu, cố tình ba vợ hắn lại bị cảnh sát bắt giam. Với tư cách thân thuộc của Tô gia, bọn họ cũng đang bị điều tra, nào dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đành cắn răng mà nuốt nỗi uất ức lẫn máu vào bụng.
Bấy giờ, An Mục Dương chẳng còn tâm tư ngọt ngào nào với Liễu Như, lòng ngập tràn thù hận, chỉ muốn dạy cô một bài học. Song, thế lực Thạch gia tương đối lớn, giáo sư Phùng lại là ngôi sao sáng trong giới học thuật Bắc Kinh, một cây bút của văn nhân cũng có thể giết người. Nếu hắn dám ra tay với Như Ký, thì chưa cần ngành tư pháp điều tra, chỉ cần mỗi học sinh của giáo sư Phùng cho một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết hắn. Họ mà cầm bút đến báo văn học Bắc Kinh nói cạnh nói khóe một chút, cả nhà họ An dám ra ngoài gặp người mới lạ!
Trên thực tế, từ khi coi Liễu Như như con gái, giáo sư Phùng liền đăng tải một tạp văn, phê phê phán tơi bời hành vi trước đây của An Mục Dương, còn thuận tiện miêu tả mức độ ân ái của Liễu Như với Thạch Lỗi. Ngay lập tức, thanh danh An gia ấy mà, sắp lưu lại tiếng xấu muôn đời rồi.
Chứng kiến Liễu Như cười hạnh phúc, An Thừa Trạch biết mình có thể an tâm về mẹ rồi.