beta: hoa nguyen
_____
Xe dừng trước một câu lạc bộ giải trí cao cấp thuộc sở hữu của Triển gia, Ngụy Hải Trung mang theo hai thanh niên mặt mày ủ dột bước vào. Vừa đi vào, quản lý câu lạc bộ đã lập tức ra nghênh đón. Cùng ông ta thì thầm một câu, nói cho đối phương biết hai vị thiếu gia tâm tình hiện giờ không được tốt, quản lý lập tức hiểu được, gật đầu, liền tiến đến thật cẩn thận nói “ Đại thiếu gia, Kiều thiếu gia, Tô Phàm thiếu gia dẫn theo vài vị minh tinh đang ở tầng cao nhất, tôi sẽ đi nói cho Tô Phàm thiếu gia biết các vị đã đến đây.”
“Không cần.” Triển Tô Nam không mấy quan tâm nói.
Không giống Triển Tô Phàm cùng với đại đa số những kẻ lắm tiền khác, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đối với ‘trò chơi’ nam nữ không có hứng thú, cũng không cho rằng ‘bao dưỡng’ vài minh tinh, ngôi sao mới là cách thể hiện sĩ diện. Sở dĩ không muốn quản lý nói cho Triển Tô Phàm biết bọn họ đến đây, là muốn tránh cho Triển Tô Phàm đang chơi đùa thì mất hứng.
Suy nghĩ của Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đều giống nhau. Hắn sải bước đi đến chỗ thang máy, ngoài miệng nói “Tôi và Tô Nam muốn ngâm mình thư giãn, đợi một lúc nữa thì tìm vài người lên mát xa cho chúng tôi.”
“Vâng.”
Quản lý câu lạc bộ cân nhắc, tự chuẩn bị phòng cao cấp trên lầu cao nhất cho hai người. Triển nhị thiếu gia hôm nay mang theo mấy nữ minh tinh sắp nổi, nếu hai vị thiếu gia gặp được, có lẽ có thể phần nào giảm bớt khó chịu trong người chăng. Việc hai người nọ gần đây tâm tình không tốt, mọi người đều biết, nếu có thể khiến cho hai vị thiếu gia thỏa mái thì đối với chính mình sẽ là chuyện có lợi.
Theo người phụ trách lên tầng cao nhất, mơ hồ nghe được âm thanh vui đùa ầm ĩ, Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc trong lòng không khỏi nhíu mày, bất quá hai người không có biểu hiện ra ngoài, trầm mặc đi vào căn phòng được trang trí hết sức xa xỉ. Có người đưa đến áo choàng tắm, dép lê và vật dụng dành riêng cho hai người, người phục vụ động tác nhanh chóng mở cửa phòng tắm với đủ mọi tiện nghi xa hoa bên trong.
Ngồi ở sô pha, nhìn người ra người vào vì bọn họ bưng tới hoa quả, rượu vang đỏ, điểm tâm…Kiều Thiệu Bắc hòa Triển Tô Nam lại nhíu mày. Đợi những người phục vụ đều đã rời đi, Kiều Thiệu Bắc ngay tức khắc nói “ Anh Hải Trung, lập tức phái người đi tìm Tiểu Hà.” Người nọ tiền trong người nhiều nhất chỉ có 500 đồng, làm sao có thể sống được! Liên tục cảm thấy hối hận, Kiều Thiệu Bắc không đợi Ngụy Hải Trung đáp lại, hắn trực tiếp xuất ra di động gọi điện cho thủ hạ. Triển Tô Nam trầm mặc hơn một phút đồng hồ, rồi cũng lấy điện thoại di động ra.
Ngụy Hải Trung cười cười, cũng xuất ra di động, đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại. Thầm nghĩ rằng‘Nếu để cho bọn họ biết, trước khi Cố Khê bỏ đi, đã bị Triển Tô Phàm đánh cho mình đầy thương tích, thật không biết bọn họ sẽ phản ứng thế nào... Nghĩ đến Triển Tô Nam tính tình nóng nảy, Ngụy Hải Trung vẫn quyết định tốt nhất nên giấu diếm.
Ba người đều tự gọi điện cho thủ hạ, sai bọn họ khẩn trương đi tìm Cố Khê. Mặc kệ Cố Khê dã làm điều gì, trước cứ tìm cậu ta về rồi nói sau!
Trong lúc gọi điện, Kiều Thiệu Bắc đột nhiên nghĩ đến một việc, cúp máy, hắn liền hỏi Triển Tô Nam “Là ai đem ảnh chụp tới cho Tô Phàm?” Triển Tô Nam giật mình, trực tiếp đứng lên đi ra ngoài.
Đi đến cửa phòng trên tầng cao chọc trời, đã có thể tinh tường nghe thấy thanh âm cười đùa ầm ỉ cũng tiếng nhạc inh ỏi. Triển Tô Nam gõ cửa, cửa nhanh chóng được mở ra, người mở cửa vừa thấy bọn họ, biểu tình vui cười trên mặt lập tức biến thành khẩn trương….
“Tô Phàm đâu?”
Triển Tô Nam bước vào ‘tiên cảnh’, liếc mắt một cái, không nhìn thấy Triển Tô Phàm. Trong bể bơi ‘thiên thai’ có cả trai lẫn gái đang ‘quấn quít’ lấy nhau…. Người nọ quay đầu lại nhìn nhìn, trên mặt ngây ngốc, lờ đờ không rõ còn say rượu không… Triển Tô Nam nói “Tôi tự tìm cậu ta.”
“A, vâng…”
Hắn ta miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh dõi theo Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc cùng Ngụy Hải Trung đi vào bên trong. Mọi người đắm chìm trong ‘chốn bồng lai’ điên cuồng ‘thác loạn’, căn bản không thèm chú ý tới ba người đang tiến vào… Một cô gái mặc bikini ngồi cô đơn một mình cất tiếng gọi, hắn ta thấy ba người Triển Tô Nam đi sang bể bơi bên kia liền cảm thấy như trút được gánh nặng, vội vã tới chỗ cô nàng kia.
Triển Tô Phàm không có ở bể bơi, Triển Tô Nam hỏi một một gã tay chân của Tô Phàm, đối phương say khướt nhìn nhìn chung quanh, rồi mới chỉ lên trên ‘đỉnh lầu’, mơ hồ nói “Vừa mới, em hình như nhìn thấy nhị thiếu gia đi lên…”
Không khí chung quanh tràn ngập mùi rượu, mùi thuốc lá cùng tình sắc, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc khẩn trương đi lên lầu tìm Triển Tô Phàm. Còn chưa lên tới đỉnh, Triển Tô Nam đã nghe thấy giọng nói của Triển Tô Phàm… Cuối cùng cũng tìm được rồi, vội vã leo lên, Triển Tô Nam đang muốn mở miệng thì nghe thấy Triển Tô Phàm đang đưa lưng về phía hắn, ngâm mình trong bể bơi nói chuyện điện thoại “Thuộc hạ của tao nói là nhìn thấy tên ẻo lả * kia ở nhà ga, bọn nó thấy nó trên tàu.”
(* Nguyên tác là 玻璃:Thủy tinh, pha ly là tiếng lóng chỉ mông hoặc hậu môn, ám chỉ hành vi *** giữa hai người đàn ông, thay cho tên tục là “giang giao” hoặc “kê giao”. “Vòng thủy tinh” xuất hiện từ những năm 80 trong giới gay Đài Loan. Thủy tinh dễ vỡ và có màu trong suốt, bị ánh mắt người đời rình rập nhìn ngó, thể hiện thân phận người đồng tính trong trong xã hội rất yếu ớt, phải che đậy bằng sắc tối bên ngoài. Đồng thời, từ ‘thủy tinh’ đọc là bōlí, viết tắt của ghép vần sẽ ra BL (Boy’s love)
[Trích chú thích chúng mình đều là bé ngoan_
RẤT CẢM ƠN NÀNG)
Triển Tô Nam ánh mắt mê muội, xoay người nhìn Kiều Thiệu Bắc cùng Ngụy Trung Hải vẫn còn chưa trèo tới nơi, ra hiệu đừng lên tiếng, rồi mới kéo hai người lên. Kiều Thiệu Bắc dùng khẩu ngữ hỏi xảy ra chuyện gì, lúc này tiếng nói chuyện củaTriển Tô Phàm lại vang lên…
“Đi đâu á? tao quản làm sao được thằng đấy đi đâu. Nó nếu dám trở lại đây, ta nói là làm được! Nó không phải thích cùng nam nhân lên giường sao? Tao sẽ thành toàn cho nó, để cho thằng đó tiếp khách đến chết thì thôi….Hừ, may cho nó chạy nhanh. Nó cũng không nhìn xem nó là cái loại gì mà đòi suốt ngày dính lấy anh tao với anh Thiệu Bắc, nhìn thật ghê tởm.” Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc sắc mặt nháy mắt trở nên âm trầm, Ngụy Hải Trung trong lòng kêu không ổn một tiếng, lưng toát mồ hôi lạnh.
Chỉ có người đang ngồi trong bể bơi kia,Triển Tô Phàm, vẫn không coi ai ra gì tiếp tục nói điện thoại “Tao đương nhiên đánh nó… Không đánh thằng đấy một trận làm sao có thể thỏa cơn tức nghẹn suốt ba năm của tao! Vốn tao muốn đánh chết nó, nhưng đúng ngày hôm đó Ngụy Hải Trung ngăn cản, tao không thể không nể mặt mũi anh ta. Bất quá hiện giờ, tao hơi hối hận, sao không đem cái khuôn mặt đẹp đẽ kia hủy đi, tên ẻo lả đó cậy có cái bản mặt xinh đẹp, nếu không anh tao cùng anh Thiệu Bắc còn lâu mới coi trọng nó. Còn dám không biết xấu hổ lên giường cùng anh tao với anh Thiệu Bắc, muốn anh tao và anh Thiệu Bắc phải chịu trách nhiệm sao?!! Đúng là mơ mộng hão huyền! Nếu không phải, tao nói chuyện này với ông già, khiến ông nổi giận đùng đùng, thì sao có chuyện ông ấy lại tự mình ra tay…”
Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc trên mặt huyết sắc nháy mắt thối lui. Triển Tô Nam nắm chặt tay muốn xông vào, Kiều Thiệu Bắc một tay gắt gao giữ chặt hai bờ vai hắn, ngăn lại. Ngụy Hải Trung cũng kéo Triển Tô Nam lại, bọn họ phải nghe thêm, để biết rốt cục còn có cái gì bọn họ chưa biết. Người trong điện thoại không biết nói cái gì, Triển Tô Phàm đứng lên cười ha hả, nói “Ai, mày đừng nói nữa, lúc này ngay cả tao cũng phải bội phục chính mình, tao thấy có khi tao học được trường điện ảnh rồi cũng nên…Sau này không chừng lại đạt được giải Oscar đấy chứ!”
“Không sợ. Anh tao cùng anh Thiệu Bắc rất nhanh rồi sẽ đi Mĩ, tên cảnh sát kia cũng bị ông già điều đi nơi khác rồi, bọn họ sẽ không biết đâu. Tao với mày là bạn bè nên mới kể cho mày nghe, nhưng mày đừng lắm mồm mà nói ra. Tao chính là không thể chịu nổi cái tên ẻo lả kia cứ bám dính lấy anh tao cùng anh Thiệu Bắc. Một bên thì đi theo anh tao, còn một bên lại cùng với anh Thiệu Bắc liếc mắt đưa tình, lại còn thừa dịp anh tao cùng anh Thiệu Bắc uống rượu để câu dẫn bọn họ, thực mẹ nó ghê tởm! Nhắc tới nó là đã muốn nôn.” (>”< vẫn một câu đấy, ta ghét cái thằng Triển Tô Phàm này quá!!!!!!!)
Kiều Thiệu Bắc trên trán đều nổi hết gân xanh, nhưng hắn vẫn một tay gắt gao giữ chặt Triển Tô Nam hai mắt đã có tia máu. Vẫn không hề hay biết bão tố sắp kéo đến, Triển Tô Phàm càng nói càng hăng say “Vốn thằng đấy là cái loại căn bản không đáng để ông già nhà tao với Kiều bá bá ra mặt, nếu là tao, trực tiếp cho nó một phát súng là xong. Ai, còn không phải vì anh tao cùng anh Thiệu Bắc sao… Bọn họ bị tên ẻo lả kia mê hoặc khiến đầu óc choáng váng mất rồi, nó nói gì đều nghe nấy. Nếu dùng sức mạnh, bọn họ chẳng những sẽ không buông nó, ngược lại sẽ có khả năng mang theo tên đó bỏ trốn…Ngươi cũng không phải không biết tính tình của anh tao, anh ấy thực dám vì thằng đấy mà đối đầu với ông già lắm.”
“Cũng không biết anh tao cùng anh Thiệu Bắc bị làm sao mà thấy cái tên ẻo lả kia cùng họ lên giường, hai người bọn họ chẳng những không tức giận ngược lại đối với nó càng tốt hơn, thấy vậy tao càng tức hộc máu…. Người sáng suốt đều nhìn ra được tên hỗn đản kia là vì tiền, vậy mà anh tao cùng anh Thiệu Bắc lại không nhìn ra. Ông già cùng Kiều bá bá vẫn muốn thanh trừ những kẻ dưới không an phận, nên lần này có thể nói là nhất tiễn song điêu *, vừa đem tên ẻo lả kia đuổi đi lại bắt được vài con sâu không biết điều. Hiện giờ, tao là người lập công lớn nhất, ông già cùng Kiều bá bá đã đáp ứng cho tao tùy chọn một chiếc xe khoảng tầm 500 vạn.”
( * Nguyên tác 一箭双雕 – nhất tiễn song điêu: một mũi tên hạ hai chim, một công đôi việc)
“Ha ha, được rồi, chờ mày đến tao sẽ cho mày mượn đi…”
“Không cần cho người khác mượn, trực tiếp cho tao đi.” Như một đạo u linh, thanh âm thể hiện rõ sự căm giận ngút trời vang lên sau lưng Triển Tô Phàm. Hắn nhất thời sửng sốt, di động trong tay bộp một tiếng liền rơi xuống nước. Sợ hãi chậm chạp xoay người, nhìn thấy phía sau bị chặn lại bởi hai hung thần, Triển Tô Phàm hét to một tiếng “Má ơi!” Rồi hốt hoảng liền chạy vội lên bờ…
Một tiếng rống giận giữ vang trời, Triển Tô Nam một đường nhảy xuống nước túm lấy tóc của Triển Tô Phàm lôi hắn ra khỏi bể bơi. Triển Tô Phàm ôm đầu kêu gào “Anh! Em không dám nữa! Anh tha cho em! Tha cho em——!!A…….!!”
Một quyền hung hăng đánh vào bụng Triển Tô Phàm, Triển Tô Nam cứ một cước một cước đạp vào hắn, từng đấm bổ nhào xuống người hắn. Triển Tô Phàm bị đánh gào khóc thảm thiết, hai lỗ mũi đều phun đầy máu… Triển Tô Phàm chỉ mặc mỗi quần bơi, Triển Tô Nam đứng lên lại đạp rồi đánh, Triển Tô Phàm sống chết gào thét, tiếng kêu vang vọng cả không gian…
“Anh, anh, em không dám nữa, anh tha em, tha cho em a a a —- anh! tha a a —–!”
“Mày không phải em của tao! Tao không có đứa em như vậy! Tao đánh chết mày! Tao đánh chết mày!”
“Em không dám …… em không dám nữa …… A —– khụ khụ……”
Một cước đem Triển Tô Phàm đạp thẳng xuống nước, Triển Tô Nam nhảy vào trong bể. Triển Tô Phàm cố gắng hết sức chạy trốn sang hướng bên cạnh, nhưng còn chưa bơi được hai bước đã bị Triển Tô Nam giật mạnh tóc…
“Cứu mạng a —- người đâu tới mau—— cứu ô ô —–”
Tiếng kêu cứu thảm thiết của Triển Tô Phàm mất hút vào trong bể. Đem đầu Triển Tô Phàm hung hăng ấn vào trong nước, Triển Tô Nam giận giữ điên cuồng dùng hai tay ấn hắn xuống, qua hơn nửa ngày mới nhấc đầu Triển Tô Phàm lên. Triển Tô Phàm thống khổ ho khan, trong mắt tất cả đều ngập tràn nước mắt…
“Anh… khụ khụ khụ ——- em sai rồi… khụ khụ—— …… em ——- khụ khụ khụ…… không dám nữa…… khụ khụ…… ……”
Câu trả lời của Triển Tô Nam là tiếp tục dìm đầu Triển Tô Phàm xuống nước. Bên kia, Ngụy Hải Trung đã ngay lập tức gọi cho quân đội nhờ họ hỏa tốc đi tìm Cố Khê. Kiều Thiệu Bắc cũng đã gọi điện, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Triển Tô Nam đang giáo huấn Triển Tô Phàm vô cùng thê thảm. Nếu không phải Triển Tô Phàm là em ruột của Triển Tô Nam thì hắn rất muốn giống như Triển Tô Nam dạy dỗ hắn chết thì thôi.
Mấy người phía dưới lầu nghe thấy bên trên hỗn loạn, một người liền đi lên, nhìn thấy chuyện đang xảy ra ở đây vội kinh hô một tiếng “Nhị thiếu gia!”
Kiều Thiệu Bắc xoay người, ánh mắt hàn băng xoáy vào đối phương khiến người kia khụyu ngã ngay tại chỗ. ‘Chốn bồng lai’ huyên nháo đột nhiên im bặt, không khí nháy mắt như đông lạnh. Triển Tô Nam đã đánh Triển Tô Phàm tới nỗi sắp hấp hối. Khi hắn một lần nữa lại bị anh trai dìm xuống nước thì đã có người tới cứu cái mạng nhỏ bé của hắn.
“Tô Nam…” Vẫn dùng sức ghì chặt bả vai của Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc áp chế đáy lòng bối rối cùng sự chán ghét đối Triển Tô Phàm cố gắng trấn định nói “Hiện tại không phải lúc để xả cơn giận, hai ta lập tức phân công nhau về nhà, việc tối quan trọng trước mặt là ngay lập tức tìm được Tiểu Hà.”
Lau khô nước trên mặt, Triển Tô Nam nắm lất tóc của Triển Tô Phàm kéo lên bờ, hắn cắn chặt quai hàm gật đầu, bàn tay phải từng đánh Cố Khê không ngừng phát run. Kiều Thiệu Bắc quay đầu “Anh Hải Trung, xe của anh cho em mượn, anh đưa Tô Nam trở về trước đi.”
“Được.” Ngụy Hải Trung lấy ra chìa khóa xe ném tới cho Kiều Thiệu Bắc.
Vỗ thật mạnh vào Triển Tô Nam, trực tiếp bỏ qua Triển Tô Phàm đang sắp ngất xỉu, Kiều Thiệu Bắc bước đi nhanh chóng. Triển Tô Nam ném Triển Tô Phàm tới trước mặt Ngụy Trung Hải như ném rác rưởi “Anh mang nó đi đi…” Ngụy Hải Trung nhặt áo khoác tắm choàng vào cho Triển Tô Phàm rồi dìu hắn đi.
Kiều Thiệu Bắc đã đi khuất, Triển Tô Nam trực tiếp cởi áo sơ mi ướt đẫm, chỉ mặc mỗi quần dài vẫn còn đang nhỏ giọt, vẻ mặt âm trầm đi ra bên ngoài. Không ai dám lên tiếng, vội vã nhường đường cho Triển Tô Nam… Đi tới cửa, hắn cước bộ ngừng, quay người, Triển Tô Nam nhìn về phía Triển Tô Phàm, thấy Ngụy Hải Trung đi theo sau, Triển Tô Phàm lập tức sợ hãi chạy trốn vào trong lòng Ngụy Hải Trung.
“Mày một mình đánh Tiểu Hà hay còn dẫn theo người?”
Triển Tô Phàm chỉ ước gì có ai đó có thể thay hắn trả lời, vội vã nói “Có…..dẫn theo, người.”
“Được lắm..” Triển Tô Nam chậm rãi gật đầu, Triển Tô Phàm sợ tới mức nước mắt nước mũi chảy đều giàn dụa “Anh ——- em không…dám nữa ——– em…không dám…anh tha… em ——- tha cho em……”
“Những kẻ đã đánh Tiểu Hà, một người chạy trốn, tao liền chặt của mày một đầu ngón tay.”
Bỏ lại lời nói tàn ác đó, Triển Tô Nam mở cửa, một cước đá văng quản lý câu lạc bộ đang đứng ngoài cửa nghe lén, rồi bước đi. Ngụy Hải Trung kéo Triển Tô Phàm đuổi theo, hướng quản lý câu lạc bộ nói một câu “Trông chừng người bên trong, một người cũng không cho chạy.”
“Vâng, vâng….”
Vừa bị sắc mặt của Kiều Thiệu Bắc dọa cho xanh mặt, quản lý đã ngay tức khắc bị sắc mặt của Triển Tô Nam dọa sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần. Tuy đã nhiều lần gặp mặt Triển Tô Nam, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy đại thiếu gia đáng sợ như vậy.
Hai chiếc xe chạy theo hai hướng khác nhau, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam một lần nữa dùng sức đạp mạnh bàn đạp muốn tăng tốc độ, một bên liên lạc với tất cả thủ hạ của mình tìm kiếm tung tích của Cố Khê. Thủ hạ theo dõi Cố Khê lúc rời đi đã cung cấp tin tức đường đi của tàu hỏa mà Cố Khê đã đi, Triển Tô Nam lập tức thông báo cho Kiều Thiệu Bắc, Kiều Thiệu Bắc ngay lúc ấy sai người lái xe lên đường đi tìm. Nhưng hai người không hề biết rằng, mệnh lệnh bọn họ vừa phát ra sau một phút đồng hồ đã bị người khác sửa đổi —– ‘bất luận kẻ nào cũng không được đi tìm Cố Khê.’