edit: Lenivy
beta: hoa nguyen
_____
Có người nói, khi mình 30 tuổi sẽ quên đi những chuyện đã làm của năm 20 tuổi, nếu tuổi 20 còn trẻ người non dạ thì 30 là tuổi của sự trưởng thành, thận trọng. Những lời này nghe ra cũng rất có đạo lý, nhưng lại có người nói rằng, 20 tuổi khinh xuất, tùy tiện lại trở thành một ‘dấu ấn’ vĩnh viễn trong lòng bọn họ, một thứ tuy đã là của dĩ vãng nhưng vẫn bám sâu gốc rễ vào trong da thịt….. Có điều, sự ngông cuồng, bồng bột lúc còn trẻ quả thật có thể làm người ta trưởng thành lên, làm cho người ta thêm phần ổn trọng. Cũng có người nói, cái giá phải trả cho sự bồng bột, tùy tiện đó lại vô cùng ‘đắt’….. Dù đã trải qua 12 năm nhưng bọn họ vẫn vô pháp vượt qua được nỗi thống khổ mà chính sự nông nổi, trẻ người của tuổi 20 mang lại———
Dù sao, bọn họ cũng đã hơn 30 tuổi, đã là người trưởng thành rồi, cũng từng oán, từng hận nhưng đã bị những ngày tháng trong suốt mười mấy năm ‘tẩy rửa’, sớm đã phai nhạt rồi….. Ngoảnh đầu lại, muốn hận, muốn oán cũng chỉ nên oán hận chính bọn họ mà thôi, dù bất kỳ ai cũng không thể gánh thay bọn họ.
****
Rút ra một điếu thuốc, châm lửa, chậm rãi hút vào một hơi, rồi lại chậm rãi nhả khói, chỉ cảm thấy tâm trống rỗng như được lấp đầy bởi từng đợt từng đợt khói thuốc, nó tạm thời mang đi những ưu sầu ở trong lòng hắn….
Lúc trẻ, hắn rất ít hút thuốc, sau khi trưởng thành ngược lại càng ngày càng nghiện thuốc lá. Hắn biết vì sao lại vậy, nhưng không nghĩ kiềm chế bản thân, lúc nào thèm thì cứ lấy ra hút, chẳng ngờ lúc thèm có thể hút liền một hơi hai điếu. Cũng khó trách có người nói thuốc phiện và rượu là bài thuốc giải sầu tốt nhất….. Song hắn không nghiện rượu, hắn có thể chịu được việc chính mình biến thành kẻ nghiện hút thuốc lá nhưng không cách nào chịu được bản thân biến thành tửu quỷ (quỷ rượu), như vậy rất khó coi.
Vào một buổi sáng không phải ngày cuối tuần, đối với rất nhiều người mà nói đây đúng là thời điểm vô cùng bận rộn, dưới hắn có rất nhiều nhân viên làm công, so ra thì có lẽ bọn họ lại càng bận rộn hơn, một ngày được ngủ ba giờ đều là thứ xa xỉ. Có điều, công ty hắn hiện giờ thế lực phát triển ngày càng mạnh, vì vậy hắn có thể ngồi nhàn nhã trong văn phòng hút thuốc tiêu sầu, và nói với thư ký đừng làm phiền hắn….
Ngửa đầu phun ra một làn hơi, hắn nghĩ tới cuộc điện thoại mà buổi sáng nay nhận được, là mẫu thân gọi tới. Đầu tiên là hy vọng hắn có thể thu xếp về nhà ăn cơm, việc sau lại tiếp tục mong hắn có thể nhân nhượng gọi em trai bị hắn tống sang làm việc ở tận Châu Phi quay về…. Hắn chỉ trả lời bâng quơ là hắn đã biết, hắn không hề tỏ rõ thái độ đồng ý hay phản đối, mẫu thân cũng lực bất tòng tâm……
12 năm…hắn đã thay đổi rất nhiều, người phụ thân từng cưỡng ép hắn đến phát cuồng, làm hắn thề sẽ phải trả thù cũng đồng dạng thay đổi. Hiện giờ việc duy nhất hắn làm để trả thù chính là không hay về nhà, ít gặp mặt người thân. Đến mức, người em trai ruột cũng bị hắn phái đi Châu Phi nâng cao nghiệp vụ cũng đã được ba năm, liên tục ở lại nơi đó rèn luyện đi rèn luyện lại bản thân…. ( _ _|||| anh này ghê gớm thật!! Nhưng như thế là còn nhẹ cho Triển Tô Phàm đó…)
Chính người em trai ruột độc nhất này đã bức người hắn yêu nhất trên đời phải ra đi….. Khi 20 tuổi, hắn có thể hung hăng đánh nó một trận nhừ tử để phát tiết tất cả phẫn nộ, nhưng lúc hắn 27 tuổi, sau khi về nước, hắn cũng lười đánh nó. Lấy cớ để rèn luyện bản thân nó, hắn như một con chuột ranh quái tống con mèo ngố là em mình sang tận Châu Phi…. Thứ nhất, là để trừng phạt việc tốt mà nó đã làm năm đó, thứ hai cũng quả thật muốn cho nó được tôi luyện thêm chính mình. Đàn ông của Triển gia phải học được cách tự một mình đảm đương mọi chuyện, rồi sẽ có một ngày hắn rời khỏi Triển gia thì cũng sẽ không đến nỗi ‘đầu trận tuyến’ rối loạn.
Điện thoại riêng vang lên, hắn với tay cầm điện thoại nói “Uy.”
“Tô Nam, là tôi. Đang làm gì vậy?”
“Ngẩn người.”
“A.” Trong điện thoại đối phương cười khẽ, rồi mới nói “Mẹ tôi vừa rồi gọi điện tới, mong tôi tối này về ăn bữa cơm, tôi đáp ứng rồi. Cậu đêm nay hay về nhà cùng tôi luôn? Ăn cơm một mình rất buồn chán——–.”
Ngẫm lại, hắn dập điếu thuốc “Tôi cũng sẽ về nhà, tôi lười nghe mẹ tôi ca than lắm rồi.”
“Cơm nước xong tôi sẽ trở về, muốn mua bia về không?”
“Tôi mua cho, chắc tôi sẽ về nhà sớm hơn cậu.”
“Ok—–.”
Cúp máy, hắn quay ghế đối mặt với cửa sổ, ngoài cửa sổ là trùng trùng điệp điệp những tòa nhà cao tầng. Hắn lại rút ra một điếu thuốc….
So với 12 năm trước đây, bộ mặt của thành phố này đã hoàn toàn thay đổi. Không chỉ có thành phố thay đổi mà chính những con người nơi đây cũng thay đổi…. nhưng điều duy nhất không có đổi lại là…… bọn họ vẫn như trước không tìm thấy người kia, người đối với hắn cùng Thiệu Bắc mà nói đều vô cùng quan trọng, quan trọng tới nỗi việc tìm kiếm cậu ấy đã trở thành mục đích sống duy nhất của bọn họ…..
Ngược với Triển Tô Nam đang rất nhàn nhã, trong một văn phòng tại một tòa nhà cao tầng khác ở Doanh Hải, Kiều Thiệu Bắc lại đang bận tối mày tối mặt. Không giống Triển Tô Nam thích im lặng ngẩn người, hắn lại muốn bận rộn vùi đầu vào công việc để quên đi một ít phiền não, dù chỉ là một phần rất nhỏ của ưu phiền. Mà gần đây, hắn và Triển Tô Nam vừa mới thành lập một bệnh viện, cũng vừa lúc phân tán khá nhiều tinh lực (tinh thần và thể lực nhé các nàng….=)))) ta giải thích ở đây không thì nhiều nàng lại nghĩ vớ vẩn thì chết ^^) của hắn….. Tuy hắn không hiểu gì về y học, nhưng làm nhà đầu tư cùng cổ đông lớn nhất, hắn sẽ có thêm nhiều việc phải bận tậm hơn…..
Cộc, cộc, cộc——–
Có người gõ cửa, Kiều Thiệu Bắc đầu không nâng, nói “Mời vào.”
Cửa mở, hắn lúc này mới ngẩng đầu, nhìn đến người tới, hắn lập tức buông phần việc đang làm, tràn đầy chờ mong hỏi “ Sao rồi, có manh mối phải không?”
Người đến là thủ hạ của Kiều Thiệu Bắc, kêu Tả Thanh Vĩ. Hắn cầm trên tay là một phần tư liệu, vội giao cho Kiều Thiệu Bắc, nói “ Người của chúng tôi tại Quan Khánh tìm được một cụ già. Bà ta nói, 12 năm trước đã từng nhặt được một thanh niên vùng khác cả người đầy thương tích, người kia ở nhà bà ấy ba tháng sau thì ly khai. Theo như miêu tả của bà cụ, người thanh niên kia rất giống Cố Khê. Người của chúng tôi đưa ảnh chụp Cố Khê cho bà ấy xem, xác định đúng là Cố Khê———–.”
“CÁI GÌ?!”
Kiều Thiệu Bắc đứng bật dậy, trên mặt là vui mừng như điên “Về sau thì sao! Bà ấy có biết Tiểu Hà đi đâu không?!” Đã nhiều năm trôi qua như thế, hắn lần đầu tiên thấy được hy vọng!”
Nhưng điều khiến Kiều Thiệu Bắc thất vọng là Tả Thanh Vĩ nhíu mày nói “Yết hầu (cổ họng) của Cố Khê tựa hồ bị thương, anh ấy ở cùng với cụ già kia ba tháng nhưng một câu cũng không thấy nói. Sau khi anh ấy không từ mà biệt, cụ già kia cũng không biết anh ấy đã đi nơi nào, lại càng không biết anh ấy vì cái gì lại muốn bỏ đi. Tôi đã ra lệnh cho mọi người lấy Quan Khánh làm trung tâm để tiếp tục tìm kiếm những khu vục xung quanh, thời điểm rời đi. Cố Khê trên người mang tiền cũng không nhiều, hẳn là vẫn đang ở đâu đó tại phương Bắc.”
“Cổ họng Tiểu Hà bị thương——–?”
Kiều Thiệu Bắc ánh mắt chớp lóe hung ác nham hiểm, lập tức nói “Cậu ngay bây giờ tự mình tới Quan Khánh một chuyến, tôi muốn biết tất tần tật những sự việc liên quan tới Tiểu Hà trong ba tháng đó.”
“Vâng—.”
Nghĩ một lúc, Kiều Thiệu Bắc lại nói “Cậu mang theo cả Hổ Tử, lái xe đi.”
“Tôi lập tức đi ngay….”
Triều Kiều Thiệu Bắc gật đầu, Tả Thanh Vĩ xoay người, mở cửa rời đi. Trở về sau ba năm mất tích, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam mang về một ít thủ hạ của riêng mình, những người này lai lịch không rõ, nhưng lại được Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam rất tín nhiệm, là trợ lý đặc biệt cũng đồng thời là vệ sĩ của hai người.
Kiềm chế nội tâm đang vô cùng kích động cùng bối rối, Kiều Thiệu Bắc lập tức đánh điện cho Triển Tô Nam. Còn đang hút thuốc nhìn trời đến ngẩn người, Triển Tô Nam miễn cưỡng tiếp nhận điện thoại, hai giây sau, điếu thuốc trong tay hắn rơi xuống đất, vì thân thể bất ngờ đứng bật mạnh dậy nên vô tình tay gạt rơi mất cái gạt tàn…
“Cậu bảo Thanh Vĩ thuận đường lái xe tới chỗ tôi đi, tôi cùng Trang Tử và Kiện Bân theo chân bọn họ cùng đi luôn..”
“Được, tôi gọi điện bảo Thanh Vĩ———.”
Bên này buông máy, bên kia Triển Tô Nam tiện tay vội vội vàng vàng ấn điện thoại nội bộ, trực tiếp nói với thư ký “ Gọi Trang Tử cùng Kiện Bân lập tức tới gặp tôi!”
“Thưa vâng, ông chủ.”
Ba phút sau, hai vị thủ hạ của Triển Tô Nam là Trang Phi Phi cùng Trần Kiện Bân đã tới. Sau khi an bài ổn thỏa nhiệm vụ cho bọn hắn, Triển Tô Nam nói “ Phải tùy thời cơ mà báo cáo ngay với tôi.”
“Vâng—-.”
Trang Tử dò hỏi “Ông chủ, anh Hải Trung vừa rồi gọi điện nói tôi sang bên chỗ anh ấy một chuyến, tôi phải nói với anh Hải Trung thế nào? ”
“Tôi sẽ xử lý, cậu cùng Kiện Bân xuống lầu ngay đi, Thanh Vĩ bọn họ đến ngay đấy.”
“Vâng!”
Hai người không có bất cứ chần chừ vội ly khai ngay……
Hai tay chống trên bàn làm việc, Triển Tô Nam kịch liệt thở dốc, nắm chặt tay tới nỗi các đốt tay trắng bệch. Có tin tức của Tiểu Hà……12 năm rồi…… cuối cùng bọn họ đã có tin tức về Tiểu Hà!
Nếu 12 năm trước, bọn họ có năng lực đi tìm Tiểu Hà thì có lẽ giờ này bọn họ đã sớm tìm thấy cậu ấy rồi. Nhưng, bọn họ không thể không mất tới tận bảy năm để biến chính mình thành cường đại… Sau khi trở về bọn họ lại bi ai phát hiện rằng bọn họ thật sự đánh mất cậu ấy…. Gần như đã triệt để mất dấu Tiểu Hà, bọn họ tìm không thấy cậu ấy, dù cho bọn họ đã tung ra biết bao thế lực cùng tiền tài nhưng bọn họ vẫn vô pháp biết được chút thông tin liên quan tới Tiểu Hà…..
Cảnh cục tra không ra tin tức liên quan tới hộ tịch của cậu ấy, ngân hàng cũng tra không ra bất kì tin gì về tài khoản của cậu, cậu ấy thực sự “nghe lời” mà rời đi, hoàn toàn bỏ đi, không hề cho bọn hắn một chút cơ hội hối hận……
‘Cuối cùng trời không phụ lòng người, cuối cùng…!’ Nghĩ đến chuyện vừa nãy nghe được trong cú điện của Kiều Thiệu Bắc, Triển Tô Nam trên mặt vui mừng điên cuồng, nhưng rồi nháy mắt biến mất…. Cầm lấy điện thoại, hắn gọi tới di động của Ngụy Hải Trung——-.
“Tô Nam.”
“Anh Hải Trung, em tạm thời có việc phải phái Trang Tử đi làm, việc anh nhờ, một lát nữa Đại Ngưu sẽ qua chỗ anh….”
“ Cũng không phải việc quan trọng gì đâu, anh tự đi làm cũng được.”
Ánh mắt ám trầm, Triển Tô Nam trực tiếp hỏi “Anh Hải Trung, năm đó Tô Phàm có làm thương tổn tới cổ họng của Tiểu Hà hay không?”
“Hả?!!”
Đối phương lộ rõ sửng sốt, không hiểu, nói “Lần đó thì không có, sau này Tiểu Hà bỏ đi, có hay không thì anh không rõ. Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Người bên Thiệu Bắc tra ra được một ít tin tức của Tiểu Hà, nhưng dường như Tiểu Hà bị tổn thương tới cổ họng, không thể nói chuyện.”
“Cái gì?!” Đang đi hẹn hò, Ngụy Hải Trung vội tránh khỏi bạn gái, đi đến một góc không người, hạ giọng “Các cậu phát hiện Tiểu Hà ở nơi nào? ”
“Mười hai năm trước có một cụ già nhặt được Tiểu Hà, nhưng sau đó, Tiểu Hà lại rời đi–.”
“Hiện tại đâu?”
“Không biết.”
Ngụy Hải Trung sắc mặt trầm xuống, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển vô số ý nghĩ, rồi mới nói “Chuyện này để anh hỏi.. Tuy nói là đã qua nhiều năm như vậy, chúng ta cũng đã không còn là chúng ta của năm đó nữa rồi, nhưng dù sao vạn sự phải thật cẩn thận. Lão gia bên kia vẫn không nên để bọn họ biết được là các cậu vẫn luôn tìm kiếm Tiểu Hà.”
“Cho ông ấy biết thì ông ấy cũng chẳng làm được gì———.”
“Cẩn thận không thừa…..”
“…… Được, em nghe lời anh..”
“Vậy chờ điện thoại của anh, anh sẽ gọi cho Tô Phàm…..”
“Ân.”
Đứng ở cách đó không xa, bạn gái Ngụy Hải Trung là Nghê Hồng Nhạn nhìn hắn ở trong góc lặng lẽ nói chuyện điện thoại thật không biết nên cảm nhận thế nào. Nàng cùng Ngụy Hải Trung quen nhau ở Mĩ, về sau vì hắn, nàng bỏ qua lời mời công việc lương cao ở Mĩ để trở về nước làm một bác sĩ nhi khoa bình thường. Nàng khẳng định là Ngụy Hải Trung yêu nàng, nhưng đối phương lại không nguyện ý kết hôn…. Mỗi lần nàng nhắc tới vấn đề này, Ngụy Hải Trung đều không lên tiếng. Có một lần, nàng bức xúc nóng nảy, Ngụy Hải Trung nói với nàng rằng, hắn từng làm sai một việc, trước khi hắn có thể bù lại lỗi lầm đó thì hắn sẽ không kết hôn.
Khi đó nhìn thấy nỗi thống khổ trong mắt Ngụy Hải Trung, nàng đành nhượng bộ. Nhưng, Ngụy Hải Trung lại không muốn nói cho nàng biết, sai lầm của hắn là gì….. Hôm nay hắn tránh nàng bí mật đi nói chuyện với người nào đó cũng là việc thường xuyên. Nghê Hồng Nhạn trong lòng thực buồn phiền, nàng là bạn gái của Ngụy Hải Trung, nàng hy vọng có thể có được toàn bộ tín nhiệm của hắn. Nhưng so với việc giận dữ, Nghê Hồng Nhạn vẫn là nhẫn nhịn. Nàng yêu Ngụy Hải Trung, nàng biết rõ nếu buông tay người đàn ông này, đời này nàng cũng sẽ không thể tìm được một người nào tốt như hắn ….. Cho nên đành rằng đôi khi có chút khó chịu nhưng nàng vẫn tự nhủ với bản thân là không nên để tâm. Nàng tin tưởng một ngày nào đó, Ngụy Hải Trung sẽ nói cho nàng biết nguyên nhân là gì———-.
Mà bên kia, được Triển Tô Nam ra chỉ thị, Trang Phi Phi cùng Trần Kiến Bân từ trong thang máy đi thẳng ra cửa lớn… Hai người không có thời gian về nhà thu thập hành lý, tính đợi đến nơi thì sẽ mua tạm vài bộ quần áo. Vì đi quá vội vàng nên Trang Phi Phi cùng một cô gái đang đi tới đâm sầm vào nhau. Xem như không thấy đối phương, liếc mắt một cái, thậm chí chưa nói một tiếng xin lỗi, Trang Phi Phi đẩy cô gái đó ra rồi bỏ đi.
Trừng nhìn bóng dáng hắn ta, bị đụng vào rất đau, cô gái kia kêu to “Đụng vào người ta mà không thèm giải thích!” Trang Phi Phi đầu cũng không quay lại vẫn cất bước đi.
“Quá đáng! Không lễ phép chút nào!” Xoa bả vai bị đau, Từ Mạn Mạn buồn bực cực độ.
Người đi cùng nàng tới khuyên “Thôi, Mạn Mạn, người kia hình như là người thân cận của ông chủ. Chúng ta chỉ là thực tập sinh nho nhỏ, đừng nói bị anh ta đụng phải, mà cho dù bị anh ta đánh cũng chỉ có thể nén giận mà thôi.”
“Hừ! Người bên cạnh ông chủ thì vênh váo lắm sao?” Từ Mạn Mạn đi vào thang máy, ấn nút tầng 21.
Đối phương thần bí nói “Cậu biết rõ ông chủ của chúng ta có bao nhiêu thần bí không, công ty cao tầng như vậy nhưng lại rất ít người có cơ hội nhìn thấy ngài ấy…. Nghe nói ông chủ tháng này đều sẽ làm việc tại tổng công ty, Trương Tỷ cũng nói, nếu chúng ta biểu hiện tốt có thể cơ hội được công ty giữ lại, nói không chừng còn có thể được ông chủ chú ý tới lưu lại bên người làm việc ấy chứ….”
Từ Mạn Mạn nghiêng đầu, xem xét nhìn thực tập sinh Chu Lệ, hiểu rõ hỏi “Cậu gần nhất lại đang đọc loại tiểu thuyết gì?”
Mân Chu Lệ lập tức ngượng ngùng nói “Ách…… Tổng tài hệ liệt ngôn tình tiểu thuyết.” (_ _||||)
Từ Mạn Mạn hướng mắt lên trời ngao ngán, khinh thường nói “Biết ngay mà….”
Tiếp theo nàng lắc đầu, nói với Chu Lệ “Tiểu thuyết thì vẫn chỉ là tiểu thuyết thôi, liệu có thực hành ở hiện thực được không? Tôi đối với việc được ông chủ giữ lại làm việc bên mình một chút hứng thú đều không có. Hơn nữa tôi lại học về kế toán làm sao có cơ hội được. Như cậu, tốt nghiệp hệ văn thư, có khi lại có cơ hội————.”
“Ách, ha ha, tôi cũng chỉ là ảo tưởng, ảo tưởng thôi mà.” Mẫn Chu Lệ ngây ngô cười.
Lên đến tầng 21, thực tập tại bộ phận tài vụ, Từ Mạn Mạn và Mẫn Chu Lệ được phân công việc, theo lệnh sai nàng đi đưa tư liệu cho cấp trên, nàng thừa dịp lúc đi đổ nước vào ấm trà, tranh thủ gọi về cho người thân, kể lể việc vừa rồi nàng bị ủy khuất cùng áp lực mấy ngày này.
“Tiểu thúc.”
“Sao vậy?”
“Cháu đau quá.”
“Chỗ nào đau? Đi khám chưa vậy?” Người trong điện thoại không biết có phải bởi vì lo lắng hay không mà ho khan mạnh vài tiếng.
“Không phải. Cháu vừa từ bên ngoài trở về, bị một người nam nhân trong công ty đụng phải. Anh ta không chỉ không nói một câu giải thích với cháu mà còn đẩy cháu ra để bỏ đi——.”
“Thật quá đáng. Đụng vào bị thương à?”
“Không bị thương nhưng bả vai cháu đau quá.”
“……” Đối phương thở dài, rồi mới đau lòng nói “Một mình ở bên ngoài rất vất vả. Muốn hay không suy xét trở về?”
“Không muốn.” Sợ đối phương nghĩ chính mình không tốt, ghét bỏ quê hương, Từ Mạn Mạn nhanh mồm nói “Cháu trở về, nhất định ba mẹ sẽ bức cháu lấy chồng. Cháu còn chưa tốt nghiệp mà, dù không thể lưu lại làm việc tại công ty đang thực tập, cháu cũng có thể tìm được một việc làm khá tốt…. Cháu không muốn lãng phí bảy năm vất vả.”
Đối phương cúi đầu, nở nụ cười, như cổ vũ….
“Mạn Mạn, một mình ở bên ngoài có lẽ sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Cháu lại là con gái, khó có thể chống đỡ hết mọi việc. Có việc gì không tốt nhất định phải nói cho tiểu thúc biết, nghe chưa?!.”
“Cháu biết, cháu biết tiểu thúc thương cháu nhất mà——-.”
Cùng tiểu thúc làm nũng, Từ Mạn Mạn trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, nàng vốn chính là một cô gái rất kiên cường, mặt mày lập tức giãn ra.“Tiểu thúc, ông nội cùng bà nội thân thể có khỏe không? Ba mẹ cháu đâu?”
“Bọn họ đều khỏe, chỉ thấy lo lắng về cháu thôi.” Nói xong, nam nhân lại ho khan vài tiếng.
Từ Mạn Mạn trong mắt đều là lo lắng “Tiểu thúc, thúc lại ho khan?”
“Không có việc gì, bệnh cũ thôi——–.”
Cong môi, Từ Mạn Mạn nói “Tiểu thúc, cháu rất tốt. Hiện giờ, cháu thực tập ở một công ty rất lớn, giữa trưa cùng buổi tối đều có thể ăn cơm tại căn tin. Thức ăn so căn tin trường học còn tốt hơn nhiều. Hơn nữa, công ty còn chu cấp chỗ nghỉ, cháu giờ không những được ở lại công ty học tập kinh nghiệm mà còn có thể viết luận văn tốt nghiệp. Mọi người không cần lo lắng cho cháu. Tiểu thúc, thân thể thúc không tốt, đừng mệt nhọc quá. Cháu nghe mẹ nói, thúc bây giờ còn mỗi ngày mở quán, thúc đừng vất vả như vậy…..”
“Thúc không sao. Ho khan này chỉ là bệnh cũ, trời trở ấm là tốt ngay thôi.”
Biết tiểu thúc tính quật cường, Từ Mạn Mạn chỉ có thể trong lòng thở dài, nàng hỏi “Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng sắp thi cuối kì rồi nhỉ?”
“Ân. Tháng sau thi rồi.”
“Công ty nghỉ lễ năm mới, thực tập sinh chúng cháu có thể nghỉ trước, năm nay cháu có thể về nhà ăn tết, hẳn là có thể về kịp mừng sinh nhật của Dương Dương và Nhạc Nhạc.”
“Cháu không cần cố ý về vì bọn họ sinh nhật, nhưng nếu tết nhất cháu có thể trở về thì thật quá tốt. Đã hơn một năm không gặp cháu, chúng ta đều rất nhớ cháu———.”
“Hắc hắc, chủ yếu là cháu rất nhớ sủi cảo của tiểu thúc làm.”
“Ha ha, bảo đảm cháu về sẽ được ăn no.”
Nhìn thời gian, Từ Mạn Mạn không dám nấn ná thêm nữa, vội nói “Tiểu thúc, cháu phải cúp đây, ngày sau cháu sẽ lại gọi cho thúc. Năm mới cháu về, thúc nhớ giữ bí mật nhé, cháu muốn cho cả nhà một bất ngờ kinh hỉ.”
“Được.”
Nhìn màn hình di động là ảnh chụp của tiểu thúc, Từ Mạn Mạn nắm chặt tay, tự ‘bơm’ sinh khí cho mình. Tiểu thúc chính là tấm gương của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ khó khăn nào đánh bại bản thân. Từ Mạn Mạn, cố lên!