Liên tục chiến đấu có thể mang lại cho tu sĩ rất nhiều cảm ngộ, nhưng cần phải có thời gian tĩnh tu cô đọng, biến những cảm ngộ đó thành thực lực của mình.
Vân Hoàng cũng như vậy.
Ba tháng liên tục chiến đấu với yêu thú dưới lòng đất, sau khi thoát ra lại đối đầu với kẻ điều kiển toà cổ điện, tiếp nữa lại là sơ chiến với Âm Minh. Dồn dập những trận quyết chiến liên tục không ngừng khiến hắn chưa có thời gian để nghiêm chỉnh tu luyện.
Vân Hoàng trước tiên tu luyện chính là thương pháp.
Thương, ở giới tu sĩ rất ít người sử dụng, cũng không phải thương không mạnh, ngược lại hoàn toàn tương phản, thương uy lực cực lớn, lực ép trên đao kiếm hai loại phổ thông nhất vũ khí. Bất quá học dùng thương rất khó để nhập môn, càng không nói đến tiến vào thương đạo chi lộ.
Dù là Vân Hoàng, kiếp trước đã bước ra cái thế giới mênh mông, cường giả như mây kia vẫn cực ít gặp tu sĩ dùng thương.
Thương có thể phách, có thể đâm, có thể múa, có thể chém, có thể thủ, có thể phá vây, khí thế giống như chiến thần hàng lâm.
Trong này ban đầu cơ bản nhất luyện thương thuật chính là học cầm thương. Thương cầm còn không nổi nói gì đến dùng thương mà chiến?
Cầm thương phương pháp tu luyện tuy rất dễ dàng, nhưng tốn quá nhiều thời gian. Một tu sĩ bình thường nếu có ngộ tính không cao thì không tốn ba, bốn tháng thời gian thì không thể làm được trọn vẹn.
Vân Hoàng đoán nếu với hắn ngộ tính, thậm chí chưa đầy một tháng cũng có thể luyện xong, thậm chí còn nhanh hơn. Bất quá Vân Hoàng không muốn dành nhiều thời gian như vậy để tập bước cơ bản.
“Năm ngày! Chỉ dùng năm ngày ta có thể luyện thành!”
Vân Hoàng nắm chặt nắm đấm, về phương thức tu luyện hắn đã nghĩ ra cách. Bất quá hung hiểm tồn tại rất lớn.
Vân Hoàng hít một ngụm khí lạnh, đột nhiên nhảy xuống biển.
Hắn chìm càng lúc càng sâu, cho đến khi mực nước đã cao quá đầu hắn gần ba trăm trượng thì Vân Hoàng mới dừng lại. Hắn cảm thấy cả người mình như bị bóp nghẹt, tim đập, máu lưu thông, thậm chí cả tâm thần bị đè nén nặng nề.
Dù là thân thể Vân Hoàng đã là Đạo Thể Tứ Trọng Thiên, nhưng vẫn cảm giác dù là một cử động cũng phải dùng rất nhiều sức lực. Tại nơi này mà đánh nhau với hải thú quả thật là tự đoạn đường sống của mình.
Vân Hoàng tất nhiên cũng đã dự liệu trước, bố trí trận pháp ngăn cẫh che mắt hải thú.
Thương được hắn dùng cánh tay để luyện. Bất quá cánh tay mới chỉ giơ về phía trước có gần nửa nén hương thôi đã chịu không nổi.
Vân Hoàng buộc phải vận dụng linh lực và cương nguyên để trồi lên mặt nước.
Hắn cả người đều mỏi nhừ, thậm chí cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn. Vân Hoàng khó nhọc ngồi dậy, vận chuyển một đạo pháp quyết để cơ thể hồi phục, hắn ngồi xếp bằng một lúc, điều tức cơ thể về trạng thái ổn định về sau lại bắt đầu lao xuống biển.
Ba trăm trượng là một cái kinh khủng mức độ, dù là một số Tam cấp trung giai hải thú cũng không dám ở lại. Vân Hoàng lúc này không có mù quáng lao vào, mà liên tục vận chuyển Bá Cực Chi Thể, lấy lực đè ép của hải dương đem ra luyện thể, đồng thời cũng bắt đầu diễn luyện trong đầu mình thương pháp.
Bá Cực Chi Thể không hổ danh là đỉnh cấp luyện thể công pháp, dưới sức ép kinh khủng của hải dương, hắn không những bị không bị đè bẹp mà còn cô đọng lại cơ bắp, huyết nhục, lấy lực ép uốn nắn xương cốt, rèn luyện cương nguyên.
Đâm, thủ, chém, quét, phách,... Vân Hoàng liên tục diễn luyện trong hải dương, tiếng đập nước vang lên nhè nhẹ.
Hết sức, hắn lại đem một ngụm đan dược nuốt vào, lập tức lại long sonh hoạt hổ, khí thế bừng bừng. Trong đầu cảm ngộ càng là nhiều, thương pháp diễn luyện ra bắt đầu đi vào quỹ đạo, hoà làm một thể cùng với đao pháp, kiếm pháp cùng quyền pháp.
“Vậy mà, lại tích hợp thành một bộ chiến đấu kĩ năng?”
Vân Hoàng cuồng hỉ, càng là điên cuồng diễn luyện, hắn đem toàn bộ binh khí chi pháp tích súc vào bên trong, dưới đáy biển tu luyện không biết tuế nguyệt.
Rắc!
Trong người Vân Hoàng giống như có một giới hạn nào đó bị phá vỡ. Hắn nắm chặt nắm đấm của mình, một quyền đánh thẳng lên, nặng nề hải dương biến thành cột nước bắn tung toé, Vân Hoàng nương theo đó, hai chân bật lên vọt qua tần nước, lần nữa xuất hiện trên bờ biển.
Hắn giống như tuỳ ý vung ra cái tay cũng toả ra một loại kinh khủng vận vị.
“Tông Sư!”
Một tia còn thiếu cuối cùng đã được minh ngộ, Vân Hoàng cuối cùng cũng bước chân vào hàng ngũ chiến đấu tông sư.
“Dành trọn vẹn một tháng bước chân vào chiến đấu tông sư, luyện thể thực lực đã là Đạo Thể Tứ Trọng Thiên đỉnh phong. Chỉ thiếu một bước nữa là ngưng tụ Ngũ Trọng Đạo Đài. Một tháng này, đáng giá!”
Vân Hoàng không nhịn được mà hướng lên trời cười to. Nếu gặp lại băng sơn mĩ nam lần nữa, hắn cũng có lòng tin chiến thắng đối thủ.
Bất quá, đó là trong trường hợp băng sơn mĩ nam không có ẩn giấu thực lực.
Tiếp đó, hắn quyết định tu luyện trận đạo, đan đạo cùng cơ quan thuật.
Vân Hoàng cấp thiết muốn tăng lên đó chính là trận đạo.
Hắn biết rõ hư không trận văn lợi hại, hư không trận văn cũng là tiền đề để tiến vào Ngũ cấp Trận Pháp Sư, cấp bậc trận đạo này đã có thể bố trí truyền tống trận. Có thể bố trí truyền tống trận là có một tia cơ hội có thể trở về.
Hắn lúc trước cũng thử bố trí Ngũ cấp trận pháp truyền tống trận, bất quá lúc đó mới là Tam cấp Trung giai Trận Pháp Sư, đối với hư không trận văn loại vật này hoàn toàn mù tịt, kết quả là suýt chút nữa bị không gian lực lượng giết chết.
Vân Hoàng lấy toàn bộ ngọc giản cùng quyển trục có liên quan đến Tứ cấp trận pháp ra nghiên cứu. Hắn lấy ra linh thạch, bắt đầu thử diễn luyện chính mình trận đạo.
Hư không trận pháp sơ đẳng nhất vẫn chưa chạm tới không gian chân chính da lông, chỉ là đơn thuần bố trí trận pháp không cần điểm tựa mà thôi.
Những cái này không tính là khó khăn với Vân Hoàng, bất quá hắn vẫn phải liên tục tích xúc kinh nghiệm cùng cảm ngộ, mới có thể bước vào hàng ngũ Tứ cấp Trận Pháp Sư.
Một ngày, một tuần, một tháng,... thời gian như thoi đưa, trong chốc lát đã gần năm tháng trôi qua.
Trên hòn đảo mà Vân Hoàng đang ở, đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh thiên.
“Không thể như thế được!!!”
Vân Hoàng hai con mắt tràn ngập tia máu, đầu tóc bị vò cho rối tung rối mù, cả người nhếch nhách, bên dưới bày la liệt ngọc giản cùng quyển trục.
Gần một tháng thời gian hắn đã bước đến cực hạn của Tam cấp Trận Pháp Sư, đã rất nhiều lần thử trùng kích Tứ cấp. Nhưng trở thành Tứ cấp Sơ giai Trận Pháp Sư về sau, Vân Hoàng cảm giác trận pháp của mình giống như khuyết thiếu một cái gì đó. Vào thời điểm hắn bước vào Tứ cấp Trung giai Trận Pháp Sư, loại khuyết thiếu này càng lúc càng rõ ràng.
Vân Hoàng vận dụng tất cả lực lượng để tìm ra chỗ khuyết này, bất quá nó cứ vụt qua, không thể nào bắt được.
Vân Hoàng đành phải tĩnh tâm lại, hắn dùng mấy viên trận kì ném lên trên cao, bố trí ra một cái Tứ cấp Sơ giai trận pháp trên không.
Trận pháp bày hoàn hảo không có vấn đề gì, nhưng Vân Hoàng có cảm giác khuyết thiếu. Mang cho hắn linh cảm rằng chỉ cần khuyết thiếu cái này, Tứ cấp trận pháp chỉ như vỏ trứng mà thôi, rất dễ dàng có thể phá vỡ.
Bất quá hắn không thể bắt nổi tia linh quang đó, vì vậy nên không thể không gác mọi truyện sang một bên.
Ngoại trừ trận đạo ra, đan đạo tiến trưởng phi thường tốt, có đại lượng linh dược hậu thuẫn, hắn bây giờ có thể dễ dàng chiết xuất ra chín mươi bảy phần không có tạp chất, luyện chế dễ dàng Bán Huyền giai đan dược chỉ trong nửa nén hương. Chỉ là, cái đỉnh luyện đan hắn đem từ Trung Hải ra đã bị hỏng rồi, muốn tiếp tục luyện đan thì phải mua sắm một cái đỉnh mới.
Cơ quan thuật loại vật này so với trận đạo và đan đạo thì tương đối đơn giản một điểm, hắn bây giờ có thể chế tạo ra một vài con khôi lỗi có kích thước không lớn, cubgf bố trí một vài bẫy cơ quan sơ cấp.
Bẫy cơ quan sơ cấp đã là quá đủ để đối phó một ít tu sĩ Thông Linh cảnh trung kì, bất quá nguyên vật liệu chế tạo cơ quan phải chịu đựng được công kích.
Vấn đề cuối cùng, linh thạch của hắn sau khi tiêu dùng cho trận đạo, đan đạo cùng tu luyện giờ đã hao sạch, Vân Hoàng từ một tiểu phú hào giờ lại hoàn thằng bần.
Nuôi 1080 đầu linh hà trong cơ thể “ăn uống” quả thật là miệng ăn núi lở. Núi linh thạch của hắn không phải là lở, mà là đã bị vét sạch chỉ còn lại bã vụn.
Bất quá tu vi cũng tiến triển không ít, cũng an ủi được phần nào.
Nhìn trong nhẫn trữ vật vẻn vẹn chỉ còn bảy viên hạ phẩm linh thạch, Vân Hoàng thở dài, lại phải ra ngoài một chuyến rồi.