Lệnh bài Minh Vương xuất hiện, kim quang chói mắt.
“Tuân lệnh!” Vân Tướng đứng ở ngay sau Vô Tướng hộ pháp vừa nhìn thấy lệnh bài Minh Vương, lập tức phất chiến bào, quỳ một gối xuống, cúi đầu trầm giọng đáp.
Cùng lúc, các phó tướng, võ tướng phía sau hắn cũng đồng loạt quỳ xuống.
Trong khoảnh khắc, khắp cả hải vực Minh Đảo, tất cả các binh sĩ giống như thủy triều nhất loạt quỳ xuống.
Tiếng kèn lệnh vang trời im bặt, chỉ để lại một vùng yên tĩnh.
Cả một phương trời, chỉ trong nháy mắt, chỉ còn cảnh vô số binh sĩ nhất tề quỳ xuống.
Tiếng sóng biển cuồn cuộn sôi trào.
Cả ngàn người, nín thở ngưng thần.
Ở phía đối diện, Lưu Nguyệt nhìn lướt qua tình huống vừa biến hóa, khẽ nhướn mày.
Kỷ luật nghiêm minh, khá lắm!
Có điều, chỉ là một tấm lệnh bài lại đã có được uy lực lớn đến thế.
Từ một người đứng ở phương diện khác có thể thấy được binh sĩ Minh Đảo đối với Vương Tôn Minh Đảo là tuyệt đối phục tùng, là kính ngưỡng.
Như vậy, lòng trung thành của bọn họ, không thể giành được.
Nghĩ như vậy, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, Lưu Nguyệt nghiêng mắt liếc nhìn Hiên Viên Triệt.
Ánh mắt của hai người giao giữa không trung hợp lại thành kế.
Bọn họ phát binh tới Minh Đảo, mục đích cuối cùng chẳng phải là tiến vào chủ đảo, cùng bọn họ sống chết một trận, để giành được tự do vĩnh viễn sao?
Mà lúc này, Minh Đảo đã nhượng họ một bước, mở cửa chủ đảo.
Đây chính là mục tiêu của bọn họ.
Có điều, mười người tiến vào, chuyện này………
Trong lúc tầm mắt của Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đang giao nhau, Âu Dương Vu Phi chợt quơ quạt giấy, nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của Vô Tướng hộ pháp, khóe miệng khẽ cong lên, chậm rãi mở miệng nói:
“Cho phép?
Nghe thật giống như là các người đang rất rộng lượng bố thí cho chúng ta vậy.
Không phải Minh Đảo các người muốn cùng chúng ta giao chiến, ngọc đá cùng vỡ sao?
Chúng ta lẽ nào lại sợ?
Chúng ta đến đây chính là muốn cùng các người ngọc đá cùng vỡ.
Nhìn lại xem, trận chiến ngày hôm nay, chúng ta sẽ thâu tóm Hỏa Diễm đảo.
Ngày mai chúng ta sẽ hội hợp với hai quân ở Thủy Sinh đảo và Thiên Vũ đảo, cùng nhau thâu tóm hai đảo này.
Sau đó ba bên vây kín, tấn công chủ đảo…………..”
Thong thả nói tới đây, nụ cười bên khóe miệng của Âu Dương Vu Phi càng sâu, ánh mắt cũng trở nên rét lạnh.
“Tiến vào chủ đảo cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Các ngươi có tư cách gì đòi ngọc đá cùng vỡ?”
Lời nói vừa dứt, trên khuôn mặt tươi cười của Âu Dương Vu Phi chỉ thấy nét châm chọc, nồng đậm châm chọc.
Khẩu khí như thế, không thể không nói là huênh hoang đến cực hạn.
Nhưng, quả thật, chiến sự này vẫn thật sự là như vậy.
Mặc cho, kết quả của nó chính là hai phe cùng tử thương vô số.
Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt nghe Âu Dương Vu Phi nói như thế, lập tức không nói gì, cũng không tiếp lời.
Âu Dương Vu Phi đã mở miệng như thế, hắn hẳn có tính toán của mình.
Trái ngược với vẻ trầm ổn của Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, sắc mặt của Vân Tướng Minh Đảo lại trở nên hung tợn vô cùng, dáng vẻ ‘chẳng lẽ ta lại sợ ngươi’ hiện ngang dọc trên mặt.
Có điều, đưa mắt nhìn Vô Tướng hộ pháp phía trước, một câu hắn cũng không dám nói ra.
Lạnh lùng quét mắt nhìn Âu Dương Vu Phi một cái, Vô Tướng hộ pháp chậm rãi mà lạnh như băng nói: “Âu Dương Vu Phi, ngươi chớ ngông cuồng như thế!”
“Ngông cuồng? Ta có cớ để ngông cuồng!”
Vung quạt giấy lên, Âu Dương Vu Phi châm chọc.
Trên mặt biển nhấp nhô lạnh như băng, sát khí hòa cùng gió lạnh, từng trận đánh tới.
“Tên nhóc cuồng vọng, muốn ngươi chết, thật quá dễ dàng.”
Hai mắt Vô Tướng hộ pháp nhíu lại, một lực mạnh mẽ phá không phóng tới, nội lực từ bên trong mái tóc đen bắn ra, cuồng phong cuồn cuộn.
Cái loại công lực này, hoàn toàn cũng có ở Âu Dương Vu Phi.
Gấp quạt giấy lại, Âu Dương Vu Phi giương đầu lên, lạnh lùng cười một tiếng: “Muốn ta chết, ta nhất định sẽ kéo theo cả Minh Đảo chôn cùng.
Vương tôn Minh Đảo các ngươi chỉ muốn thống lĩnh mấy đại gia tộc, mà xem thường tất cả bình dân trên đảo.
Một mình Âu Dương Vu Phi ta, nào có đáng kể gì.”
Lời vừa nói xong, toàn bộ binh sĩ Minh Đảo đang quỳ phía đối diện không khỏi chấn động.
Mặc dù vẫn duy trì tư thế quỳ thẳng cung kính như cũ, nhưng chút dao động trong lòng đã bắt đầu lên men.
Hai mắt nhướn lên, Lưu Nguyệt vỗ nhẹ nhẹ hai bàn tay.
Âu Dương Vu Phi, đàm phán khá lắm, lời nói bá đạo, đánh trúng tâm điểm!
Minh Đảo nếu không nhượng bộ, sau này nhất định sẽ mất hết dân tâm.
Nhưng nếu nhượng bộ, từ nay quân dân bình đẳng, hạ bệ chính bản thân mình rồi.
Lưu Nguyệt thì tán thưởng là thế, còn Vô Tướng hộ pháp bên kia sắc mặt đang trở nên xanh mét, hẳn cũng đã nghĩ đến điểm này.
Chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh lẽo vô cùng nhìn Âu Dương Vu Phi, từ trong kẽ răng rít ra: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Âu Dương Vu Phi chờ đợi chính là câu nói này, quạt giấy trong tay lại ‘phạch’ một tiếng mở ra, lông mày thanh tú giương lên, trầm giọng nói: “Ta muốn Vương tọa Minh Đảo!” (Vương tọa chính là long ỷ, nôm na là ghế rồng, hay chính là được làm vương Minh Đảo)
Sáu chữ ngắn ngủn, lại tựa như một tiếng sét, nổ vang trên Hỏa Diễm đảo Minh Đảo.
Toàn bộ binh sĩ Minh Đảo đồng loạt khiếp sợ.
“Không thể nào!” Toàn bộ người Minh Đảo chấn động, Vô Tướng hô pháp quát lạnh một tiếng.
“Ngươi không có tư cách cự tuyệt, hoặc là ngươi tự mở chủ đảo để ta đi vào, hoặc là ta tự mình đánh vào, các ngươi tự mình chọn!”
Âu Dương Vu Phi đứng ở đầu thuyền, gió biển thổi phật qua vạt áo của hắn, khí thế hung hãn bức người.
“Tiểu tử, ngươi đừng quên Nạp Lan Thủy còn ở trong tay chúng ta!”
Tia sáng trong hai mắt Vô Tướng hộ pháp Minh Đảo lóe lên.
“Mẹ đẻ không bằng mẹ nuôi, chỉ cho sinh mạng mà không dưỡng dục, người mẹ như vậy, ngươi cho rằng có thể dùng để uy hiếp bọn ta?”
Không đợi Lưu Nguyệt mở miệng, Âu Dương Vu Phi trực tiếp hỏi lại một câu.
Lạnh như băng cũng cực kỳ vô tình.
Cùng lúc này, Lưu Nguyệt thấy được một bàn tay khác của Âu Dương Vu Phi hướng về phía nàng khẽ ngoắc ngoắc.
Vì vậy, Lưu Nguyệt không hề mở miệng, cứ để cho Âu Dương Vu Phi đối phó đi.
Đối với người mình yêu quý, càng cho người khác thấy suy nghĩ của mình lại càng khiến cho đối phương gặp nguy hiểm, càng cho thấy mình không thèm để ý đến, ngược lại đối phương lại càng an toàn.
Điểm này, nàng hiểu được rõ ràng.
Hàng mi lạnh lùng không nhúc nhích chút nào, kết hợp với bộ dáng lạnh như băng, so với Âu Dương Vu Phi còn càng vô tình hơn.
“Được, được…..” Nhìn dáng vẻ vô tình vô nghĩa của Âu Dương Vu Phi và Lưu Nguyệt, lời Vô Tướng hộ pháp lạnh như khối băng ngàn năm.
“Đồng ý hay không, một câu nói, ta không có nhiều thời gian để lãng phí cùng ngươi.”
Chữ ‘được’ vừa rơi từ trong miệng Vô Tướng hộ pháp ra, hai mắt Âu Dương Vu Phi liền trở nên nghiêm nghị, bắn thẳng về phía sau Vô Tướng Kim Cương.
Giọng điệu này, đã là không kiên nhẫn tới cực điểm.
Vô Tướng hộ pháp vừa nghe hắn nói, hai hàng lông mày nhíu thành một hàng, còn không đợi cho hắn kịp nổi giận, vành tai đã khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng nghiêng nửa đầu quay về phía sau.
Cảm xúc lộ rõ trên mặt cũng trong nháy mắt được nén xuống, thật giống như hắn đang trò chuyện cùng ai đó vậy.
Gió biển gào thét, không nghe được bất kì âm thanh nào khác.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, nhưng lại không cảm nhận được một chút hơi ấm nào.
Sau khoảng khắc trầm mặc ngắn ngủi, trên mặt Vô Tướng hộ pháp lại hiện lên vẻ cố chấp không đồng tình.
Hai hàng lông mày như điện chống lại ánh mắt của Âu Dương Vu Phi, hơi ngửa đầu nói: “Được, Vương Tôn đồng ý với điều kiện của ngươi.
Mười ngày, nếu các ngươi có thể đi vào Bích Tinh Cung, ta sẽ cho ngươi tư cách lật đổ Vương Tôn.”
Dứt lời liền giơ lệnh bài Minh Vương trong tay lên, năm ngón tay mạnh mẽ ấn vào phía sau.
Lập tức, phía sau kim bài xuất hiện năm ấn ký khắc thật sâu.
Vung tay lên, Vô Tướng hộ pháp ném kim bài Minh Vương trong tay về phía Âu Dương Vu Phi.
“Coi đây làm bằng chứng!”
Năm chữ như chém đinh chặt sắt rơi xuống, cả vùng biển lập tức gió thổi mây phun, ào ào vũ bão giống như nổi lốc xoáy.
Chưa từng có người nào cả gan làm loạn như thế.
Vương Tôn cũng chưa từng một lần đồng ý như vậy.
Vậy mà, hôm nay…..hôm nay……
Duỗi tay ra, bắt được kim bài bằng chứng Vô Tướng hộ pháp ném tới, Âu Dương Vu Phi nhìn thoáng qua, chậm rãi cười.
“Được!” Như chém đinh chặt sắt, rơi xuống đất có tiếng.
“Lui binh! Các Tư Kỳ Chức, sự việc ngày hôm nay không được hỏi đến nữa.”
Vừa nghe lời đáp của Âu Dương Vu Phi, Vô Tướng hộ pháp liền quay người lại, hướng Vân Tướng vẫn đang quỳ phía sau, lên tiếng ra lệnh.
“Tuân lệnh!” Vân Tướng không dám kháng lệnh, rõ ràng là vô cùng không đồng tình, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo.
“Quay đầu, lui binh mười dặm ngoài hải vực, nếu thuyền chiến Minh Đảo không xâm nhập, không được chủ động tấn công.”
Nhìn hộ pháp Vô Tướng lui binh, Âu Dương Vu Phi cười nhàn nhạt, cũng vung tay lên, mệnh lệnh trong nháy mắt bay ra.
Hai phe thuyền chiến, lập tức quay đầu, rút lui.
Vô Tướng hộ pháp thấy vậy xoay người lạnh lùng quét mắt nhìn Âu Dương Vu Phi và Lưu Nguyệt: “Có bản lĩnh chúng ta hẹn gặp ở Bích Tinh Cung!”
Thanh âm lạnh như băng vừa buông xuống, bóng dáng kia đã chợt lóe lên, nhanh nhẹn giẫm xuống mặt nước, phóng như bay về Minh Đảo.
Biển xanh trời xanh, gió thu cuồn cuộn.
Hiên Viên Triệt đứng ở đầu thuyền nhìn binh sĩ đang lui về phía sau, lông mày sắc vững vàng.
Được, ân oán cá nhân giữa bọn hắn, cứ để cho chính bọn hắn giải quyết.
Không khiến cho dân chúng chịu tổn thương, cũng không ngọc đá cùng vỡ.
Dùng chiến lược giảm nhỏ đến nhỏ nhất, theo lời của bọn họ, muốn giành thắng lợi lần này phải ăn miếng trả miếng, dồn sức tấn công.
Kết quả này……………chính là thứ hắn mong đợi.
“Kế hoạch bắt đầu từ bây giờ?”
Hai tay ôm ngực, Lưu Nguyệt nhìn về hướng chủ đảo Minh Đảo.
“Đúng vậy, cho nên ta không nhiều thời gian để giải thích với các ngươi, thông báo tình hình chủ đảo Minh Đảo lên đường rồi nói.”
Âu Dương Vu Phi vung tay lên, chủ chiến thuyền lập tức thả xuống một chiếc thuyền nhỏ.
Căn bản không nghi ngờ Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt sẽ có ý kiến phản đối.
“Quân quyền nơi này toàn bộ giao cho Thu Ngân và Ngạn Hổ, Quả Nhân không có ở đây, các ngươi tùy cơ xử lý.”
Nhìn thấy tình huống như thế, Hiên Viên Triệt nhìn Thu Ngân và Ngạn Hổ đang điều khiển thuyền, trầm giọng ra lệnh.
Xem ra, cho dù Âu Dương Vu Phi có ra quyết định nóng vội thế nào, Hiên Viên Triệt cũng không phản đối.
“Vương Thượng, bọn thuộc hạ cùng với Người……..”
“Năng lực của các ngươi không đủ, chỉ làm cản trở, thà thiếu không ẩu.” (Thà ít mà tốt)
Không đợi Hiên Viên Triệt phản bác, Âu Dương Vu Phi trực tiếp cự tuyệt.
Thu Ngân và Ngạn Hổ nhất thời cảm thấy tức cười, nhưng cũng không cách nào phản bác.
Có thể, ở Trung Nguyên, bọn họ mưu tính thuộc hạng nhất.
Nhưng ra tới Minh Đảo, nhìn lướt qua cũng nhận ra được bọn họ giỏi hơn bọn hắn.
Bọn hắn đi theo, chỉ sợ đúng là……..
“Các ngươi báo ngay cho Liên Khinh, không được để cho bà ấy một mình tiến vào chủ đảo, thế lực của bà ấy không đủ, nói bà ấy hãy ở nơi này trấn thủ cùng các ngươi.
Các ngươi cũng nên chuẩn bị tinh thần cho tốt.
Chúng ta ở chủ đảo lâu hay không, phụ thuộc vào lực uy hiếp bên ngoài của các ngươi có mạnh hay không đó.
Nếu các ngươi cho chủ đảo nhận thấy rằng lực uy hiếp không đủ, chúng ta ở chủ đảo nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.”
Âu Dương Vu Phi vừa xuống thuyền, vừa trầm giọng nói với Thu Ngân và Ngạn Hổ.
Thu Ngân và Ngạn Hổ cũng là người khôn khéo, liền hiểu được lợi hại trong chuyện này là thế nào.
Lập tức không nói hai lời, trực tiếp lấy đầu trên cổ ra bảo đảm.
“Thông báo cho Vân Triệu, hội hợp cùng chúng ta ở phía Đông bắc, mau!”
Lưu Nguyệt xé chiến bào, trực tiếp cầm lấy một bộ đồ lặn bó sát người, vừa ra lệnh, vừa đi tới hướng thuyền nhỏ.
Danh sách mười người, bọn họ chỉ có bốn.
Nhưng, thà thiếu chứ không chọn ẩu.
Lên thuyền nhỏ, Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Âu Dương Vu Phi liếc nhau một cái.
Hiên Viên Triệt và Âu Dương Vu Phi đồng thời vung tay lên, chiếc thuyền nhỏ lập tức như tên rời cung, hướng Hỏa Diễm đảo ở phía sau phóng tới.
Thuyền nhỏ trên mặt biển, như một chiếc thuyền lá, phóng đi cực nhanh.
Phía sau, Thu Ngân và Ngạn Hổ chỉ huy quân dừng lại, bắt đầu đóng quân.
Trên trời, thái dương chói mắt, tản ra ánh sáng ngọc, bắt đầu ngả dần về hướng Tây.
Các chiến thuyền của Hỏa Diễm đảo thối lui, quy dần về đảo.
Không có bất kì một ai ngăn cản đám người Hiên Viên Triệt phóng tới trước.
Ba người một thuyền, nhanh chóng vượt qua Hỏa Diễm đảo, hướng chủ đảo Minh Đảo đi tới.
Sóng yên biển lặng, gió nhè nhẹ phất qua.
Bốn phía, trừ tiếng sóng biển vỗ vào mạn thuyền, chỉ còn lại một không gian tĩnh lặng.
Không có chiến thuyền xông tới.
Càng không có chút gì là bảo vệ, đề phòng.
Thật giống như một hòn đảo bình thường, đứng sững giữa biển rộng.
Nhẹ nhàng đón Vân Triệu lên chiếc thuyền bốn người, sau khi chuẩn bị đầy đủ, Âu Dương Vu Phi điều khiển chiếc thuyền nhỏ, thừa dịp trời chiều đang buông xuống, thủy triều đang rút thấp, hướng mũi thuyền nhắm vào chủ đảo Minh Đảo đang chìm trong màn sương mù mịt mờ, chậm rãi đi tới.
Bụi nước tràn ngập, sương mù trầm trầm.
Khi tiến gần vào phụ cận chủ đảo Minh Đảo, một lớp sương mù dày đặc chợt bắt đầu lay động, bao phủ toàn bộ phía trên đảo chủ Minh Đảo.
Bên mạn thuyền, cách hai trượng chỉ nhìn thấy toàn sương mù, không nhìn thấy bất kì cảnh vật gì khác. (1 trượng =,33m)
Âu Dương Vu Phi lái thuyền nhỏ từ từ ghé vào sát bờ cát, đá san hồ ngầm dần hiện ra nơi eo vịnh.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoại trừ tiếng sóng biển gõ vào bờ cát, cũng chỉ có tiếng mái chèo khua động dòng nước.
Ngồi trên thuyền nhỏ, Lưu Nguyệt nhìn cảnh vật xung quanh, rồi quay đầu nhìn Âu Dương Vu Phi hỏi: “Chỗ này chính là chỗ bí ẩn đó sao?”
Âu Dương Vu Phi vừa chèo thuyền, vừa lắc đầu: “Không phải!
Trước kia ta rời đi bằng đường chính, nơi đó không có sương mù bụi nước như thế này.
Có điều hôm nay không thể qua bằng đường đó được.
Bên phía đường chính có bốn quân canh gác, dọc đường còn có rất nhiều cao thủ hạng nhất mai phục, bây giờ có lẽ còn nhiều hơn nữa.
Nếu chúng ta đi bằng đường đó nhất định sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, hơn nữa chúng ta cũng không thể lãng phí thời gian với bọn họ được.
Vì vậy, chỉ có thể lên bờ bằng con đường khác.”
Nói xong câu này, Âu Dương Vu Phi nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt nhún nhún vai, nói tiếp: “Mặc dù thường ngày ta đều ở trên đảo chủ, cũng quen thuộc với cảnh vật nơi này.
Có điều, đây cũng là lần trở về đầu tiên sau quãng thời gian du ngoạn khá lâu, cho nên vị trí và tình huống trên đảo có lẽ cũng sẽ có chút sai lệch.”
“Ý ngươi là chính ngươi cũng không biết là bây giờ chúng ta sẽ đi tới đâu?” Hiên Viên Triệt ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi lắc đầu: “Biết đại khái, nhưng không chính xác hoàn toàn.
Trên đảo có rất nhiều cơ quan, chỉ một sai sót nhỏ cũng sẽ trở thành sai lầm lớn.”
“Theo ý của ngươi, chúng ta nên bắt đầu đề phòng từ bây giờ rồi.”
Lưu Nguyệt bẻ khớp tay, nhàn nhạt nói một câu.
Đáp lại nàng chính là ánh mắt khen ngợi của Âu Dương Vu Phi.
Mà Vân Triệt từ sau lên thuyền không hề mở miệng, lúc này cũng vuốt vuốt mi tâm nhìn ba người nói: “Có người nào có thể nói cho ta biết, tình hình hiện tại rốt cuộc là như thế nào không?”
Hắn cảm thấy thật mơ hồ.
Hắn đang đánh chiến hăng say ở Thủy Sinh đảo thì đột nhiên được lệnh dừng binh, rồi bảo hắn lập tức tới đây, rồi sau đó lại xuất phát tiến về chủ đảo Minh Đảo.
Toàn bộ chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
“Chủ đảo đã mở cửa, chúng ta đi tới thăm thú ngắm cảnh, tiện thể đánh mấy người quấy nhiễu việc ngắm cảnh của chúng ta thôi.
Không những vậy còn tiện thể tìm cách soán ngôi, để cuối cùng có thể được ngồi vào vị trí Vương tọa kia, xóa bỏ nơi này tận gốc.
Đây chính là nhiệm vụ ngắm cảnh lần này của chúng ta.”
Hiên Viên Triệt nhàn nhạt mở miệng, lời nói thật là……
Vân Triệu nghe vậy, trầm mặc trong chốc lát, rồi nhìn Hiên Viên Triệt nói: “Cho tới bây giờ ta vẫn còn không biết, hóa ra ngươi cũng có lúc hài hước như thế này.”
Đáp lại hắn là ánh mắt lạnh lùng của Hiên Viên Triệt.
“Chú ý, ta chuẩn bị tăng tốc!” Lời của Vân Triệt vừa dứt, giọng nói nghiêm túc của Âu Dương Vu Phi đã liền vang lên.
Kèm theo lời nói đó của hắn, tốc độ của chiếc thuyền nhỏ cũng theo đó mà tăng lên.
Chỉ thấy một chiếc thuyền lá nhỏ dập dềnh trên sóng biển, giống như chim xuyên mây, vượt qua tầng tầng lớp sóng.
Bọt sóng thỉnh thoảng nổ bung ở hai bên mạn thuyền, xối lên thân bốn người đang ngồi trên thuyền.
Một bóng đen khổng lồ, ngay trong lúc Âu Dương Vu Phi đang tăng tốc, dần dần hiện ra sừng sững trước mắt.
Ngay khi hình ảnh đảo chủ Minh Đảo vừa hiện ra trong tầm mắt, đột nhiên nghe thấy bên tai tiếng nước xoáy như vạn mã phi nước đại.
“Chú ý, nơi này có dòng nước xoáy!”
Âu Dương Vu Phi vừa khống chế thuyền nhỏ, vừa trầm giọng nói.
Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt và Vân Triệu cùng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, nhất tề hít vào một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy phía trước bọn hắn là hai dòng hải lưu xanh, vàng, màu sắc đối lập, tạo thành hai dòng nước xoáy xoáy quanh hai bên hòn đảo.
Lấy vòng nước xoáy làm trung tâm, nước biển ở bốn phía xung quanh không ngừng xoáy ra chuyển vào.
Trên dưới cũng sôi trào, mạnh mẽ xoay tròn giống như đang nấu sôi nước biển.
Cùng với tiếng rít gào của dòng nước xoáy dữ dội chính là tiếng không khí bị xé nứt ra.
Kinh thiên động địa, chấn động trời đất, khiến lỗ tai người ong ong.
Nước biển xung quanh bị hai dòng nước xoáy cuốn vào rồi văng ra khắp nơi, rơi xuống khắp bốn phương tám hướng.
Rơi xuống người, lại tựa như từng quả đấm nện xuống, rắn chắc mà đau nhức.
Sức mạnh ấy dường như có thể nghiền nát hết thảy.
Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu cùng ngưng thần, khẽ nhíu mày.
Trước mắt, sóng biển dạt vào tràn bờ, che lấp đi phần eo vịnh.
Liên tục va vào bờ rồi chảy trở lại, đồng thời cũng kích thích dòng nước xoáy lên vô số dòng nước xoáy ngầm.
Dõi mắt nhìn theo, liền thấy ba đợt sóng vàng, xanh, trắng quay cuồng gào thét trên mặt biển.
Cả trời đất dường như đều rung chuyển.
Âu Dương Vu Phi cố gắng khống chế chiếc thuyền lá nhỏ, nhưng lúc này đã giống như lục bình trôi sông, không cách nào khống chế được nữa, chỉ để mặc dòng nước đưa đẩy.
Giơ tay chạm vào dòng nước bắn lên, Vân Triệu nghiêng đầu nhìn vẻ mặt trầm ổn của Âu Dương Vu Phi.
“Dưới biển hung hiểm, đề phòng trên đảo sẽ không nghiêm; ngược lại, sóng yên biển lặng, lên đảo chính là đao quang kiếm ảnh, ngươi chọn một cái đi.”
Âu Dương Vu Phi ném cho Vân Triệu một cái liếc mắt.
Vân Triệu lập tức quay đầu, không thèm nhìn Âu Dương Vu Phi nữa, xem như thừa nhận lời hắn nói.
Thuyền càng lúc càng gần bờ, uy lực của dòng nước xoáy càng lúc càng lớn.
Bên cạnh lại là bãi đá ngầm nghìn trùng nguy hiểm, tinh la mật bố, quá thực đã hiểm lại càng hiểm.
Ngẩng đầu, chủ đảo Minh Đảo sừng sững đã hiện ra trước mắt.
Không phải kiểu thanh u động lòng người, không phải kiểu phủ đệ chốn thần tiên, mà là cao ngất hung hiểm, khí thế dọa người. (thanh u = thanh tịnh + đẹp đẽ)
Sương khói lượn lờ, mây trôi lơ lửng phía trên ngọn núi màu đen, trời cao vạn nhận chỉ toàn màu đen, từ trên đó dường như có thể nhìn thấy toàn bộ thế giới. (nhận: đơn vị đo lường thời xưa, 1 nhận = 8 thước hay 7 thước)
Khiến cho người ta mới chỉ nhìn ngắm đã thấy phát run.
Mà dưới chân núi, trên sườn dốc đá, từng hàng đá đen nhánh như mực xen lẫn với hàng đá đỏ tươi như máu.
Minh Đảo.
Giương nanh múa vuốt, giống như Cự Long phá không bay ra, dáng vẻ khinh thường hết thảy, đoạt lấy hô hấp mọi người.
Chưa từng nghĩ đến, mới chỉ là khí thế mà Minh Đảo đã khiến người ta khiếp sợ đến vậy.
Trời chiều xuyên qua lớp sương mù, vẩy ánh sáng trần bì lên mặt biển. (trần bì = màu vỏ quýt)
Kéo dài từ Tây sang Đông trên, tựa như một con rắn nằm vắt ngang trên mặt biển, thẳng tắp một đường.
Chia biển rộng mênh mông làm hai nửa.
Mà đang ở một trong hai nửa mặt biển ấy, hai dòng nước xoáy đang lượn vòng hai bên đám người Hiên Viên Triệt.
Lưu Nguyệt nhìn vào lỗ xoáy, cố gắng phát hiện ra thủy tính của dòng xoáy.
Dựa vào ánh sáng từ phía tây chiếu tới, liếc mắt liền nhìn thấy một thứ ở trên đường ranh giới giữa hai dòng nước xoáy.
Nước biển ở hai bên bị dòng nước xoáy mạnh mẽ cuốn vào, tựa như mũi tên bay thẳng tắp vọt tới, đụng vào vách đá phía trên, tạo thành bọt sóng cao cả trượng.
“Ở đây!”
Lưu Nguyệt lúc này vươn tay chỉ vào một phương hướng.
“Đúng!” Âu Dương Vu Phi vỗ tay.
Đây chính là con đường sống duy nhất để lên đảo.
“Cẩn thận!” Sau khi vỗ tay, giọng của Âu Dương Vu Phi liền trầm xuống.
Không cần dặn dò nhiều lời, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Lưu Nguyệt đã sớm nhưng thần đề phòng.
Cố gắng khống chế thuyền, Âu Dương Vu Phi thận trọng nương theo đường ranh giới kia, đến gần hai dòng nước xoáy khổng lồ.
Vừa đi vào phạm vi của dòng nước xoáy.
Nhanh chưa từng có, một tốc độ chưa từng có, dường như đang bay đi.
Chỉ trong một cái chớp mắt, chiếc thuyền nhỏ đã theo đường ranh giới thẳng tắp, vọt qua giữa hai dòng nước xoáy.
Thuyền nhanh như chớp.
Bốn người trên thuyền chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai vù vù rít gào.
Ngồi trong thuyền nhỏ, cảm giác thay vì nói là tùy ba trục lãng (“ba” = sóng nhỏ, “lãng” = sóng lớn -> bập bềnh trôi theo sóng), không bằng nói là nhất tả thiên lí. (chảy xiết lướt nhanh ngàn dặm)
Ở ngay trong sức mạnh điên cuồng của thiên nhiên, một đầu thuyền đã sắp va vào sườn đá trong gang tấc.
Sức gió xiết vô cùng, nhanh như thiểm điện.
Trong nháy mắt tưởng chừng như đầu thuyền nhỏ sắp đụng phải sườn núi, Vân Triệt và Âu Dương Vu Phi, vẫn ngồi vững như đá trên thuyền mặc cho dòng nước xoáy kéo đi không chút nhúc nhích, lúc này đột nhiên thân hình đồng thời lóe lên, phóng lên cao.
Phóng lên trên sườn đá.
Cùng lúc này, Hiên Viên Triệt cũng trở tay, cầm chặt tay Lưu Nguyệt, bay vụt lên giống như đại bàng, đi sau mà đến trước, phóng tới sườn đá.
Mũi chân bốn người vừa điểm xuống, còn chưa kịp trút ra một hơi, một tiếng ‘phịch’ nhẹ đã vang lên phía sau, ngay sau đó một đợt sóng biển mang khí thế dời núi lấp biển cũng theo đó mà nhào tới.
Lực công kích vô cùng mãnh liệt, đập thẳng tới lưng bốn người.
Cho dù bốn người võ công có cao cường đến đâu, trước tình huống này cũng không thể đứng vững được.
Từng cuộn sóng lớn cuồn cuộn sôi trào, không ngừng hướng phía trước đánh tới.
Sau nhiều lần lộn nhào lên tránh sóng đánh tới, bốn người cuối cùng cũng đứng vững lại được, nhưng toàn thân cũng đã sớm ướt đẫm.
Vuốt nước bắn lên mặt, khóe miệng Vân Triệu co quắp, vừa quay đầu nhìn về phía sau vừa nói: “Sức mạnh này quả thực vô cùng……”
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên khóe miệng Vân Triệu càng không ngừng co giật.
Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt thấy vậy, nhất tề quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thuyền nhỏ đã vô ảnh vô tung (bặt vô âm tín, biến mất không thấy đâu cả), trên mặt biển chỉ còn lại từng mảnh vụn nhỏ như ngón tay.
Đúng, chỉ còn từng mảnh, từng mảnh vụn nhỏ.
Mà từng mảnh vụn ấy đang dập dềnh trên mặt biển, bị một cơn sóng ập tới cuốn đi, lập tức biến mất không còn gì cả.
Ngay cả một chút xíu vụn bột cũng không còn.
Thấy vậy, Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau.
Nếu bọn họ chỉ chậm nửa giây nữa thôi, lúc này, e rằng bọn họ cũng sẽ bị hai luồng nước xoáy kia xé thành phấn vụn, một mảnh cũng không còn.
“Đi thôi!” Người khẽ run dưới lớp y phục ướt đẫm, Âu Dương Vu Phi từ đầu đến giờ vẫn là người duy nhất bình tĩnh.
Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu nhất tề thở ra một hơi, xoay người.
Trên mặt cũng đều đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh và trầm ổn.
Bọn họ cũng không phải người mới chỉ có thế đã bị hù cho sợ hãi.
Xoay người, tất thảy cảnh vật trên sườn núi đá lập tức lọt vào mắt mấy người.
Trước mắt, cả một vùng bóng đen nặng nề, uy nghiêm hiện ra.
Tất cả các hòn đá lớn nhỏ, lộn xộn, sắp xếp không theo quy luật nào bày ra trước mắt.
Rừng đá đen nhánh tạo nên hơi thở vô cùng ân trầm, một loại khí thế dữ tợn hung ác khiến lòng người bất an.
Mà ở ngay phía trước rừng đá, là khối đá khổng lồ nặng tựa ngàn cân tối sầm như mực sừng sững uy nghiêm.
Vách đá giống như bị thứ gì đó chém vào, trên mặt đá bóng loáng như nước, một chữ to màu đỏ máu giương nanh múa vuốt khắc sâu ở phía trên, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
SÁT.