Cô đứng đờ ra tại chỗ, không khóc cũng chẳng cười, chỉ còn đôi đồng tử đang dãn ra nhanh chóng như sắp bật ra ngoài, trên phần tròng trắng xuất hiện vô số những tia máu mảnh quấn vào nhau, đỏ tới mức cảm giác như sắp nhỏ máu vậy.
Trên người Lâm Uyển Bạch vẫn là chiếc váy cưới còn chưa kịp thay ra, lúc này tóc mai hỗn loạn. Dưới hoàng hôn, chiếc váy trắng ban nãy nhàu nhĩ sau màn giằng co bóp cổ Lục Tịnh Tuyết, lúc này đã dính không ít vết máu, trông cực kỳ nổi bật và ghê người. Những tài xế trong các xe bị chặn lại nhìn thấy cảnh này đều thò đầu ra nhìn cô, dáng vẻ mất hồn mất vía ấy khiến người ta cũng phải thở dài theo.
Không... Không thể nào!
Sao có thể có chuyện này được?
Lâm Uyển Bạch không sao tin nổi, rõ ràng tối qua họ còn lén lút nằm chung giường, ôm nhau ngủ qua bánh bao nhỏ, hôm nay là ngày tân hôn của họ cơ mà!
Sáng nay cô mặc váy cưới trắng toát, ngồi trên giường đợi khoảnh khắc đi lấy chồng, nghe thấy Trịnh Sơ Vũ hùng hùng hổ hổ chạy lên gác hét "Tới rồi, tới rồi", cô rướn người thò đầu ngó ra ngoài cửa sổ. Từ xa đã nhìn thấy anh trong bộ lễ phục màu đen bước xuống từ chiếc Land Rover trắng...
Trong giáo đường, cô cũng mặc bộ váy cưới màu trắng này khoác tay hai người bố, giẫm lên thảm đỏ, từng bước từng bước đi về phía anh. Họ đứng trước mặt cha xứ cùng thề nguyện trở thành vợ chồng của nhau. Trước sự chứng kiến của người thân và quan khách, họ cùng đồng thanh hứa hẹn lời hứa trọn đời trọn kiếp, sẽ luôn khỏe mạnh, luôn bình an, vĩnh viễn không chia không lìa...
Ba tiếng đồng hồ trước, họ vẫn còn ngồi trong phòng khách sạn an ủi lẫn nhau. Cơn ghen của anh, sự bá đạo của anh... Họ còn bàn bạc tối nay bị quấy phá đêm động phòng thì phải làm sao? Nụ hôn anh đặt xuống trán cô hơi ấm dường như vẫn còn nguyên đây, bảo cô làm sao tin vào chuyện này?
Cảnh sát là những người cứ mỗi tiếng lại phải giải quyết một vụ án mạng như thế này, nên đối với việc này người ấy cũng chỉ có thể thở dài biểu lộ thái độ luyến tiếc. Sau khi gật đầu ra hiệu với Tần Tư Niên, viên cảnh sát quay người rời đi.
Đằng sau, Tang Hiểu Du hoang mang đưa tay ra gọi: "Tiểu Bạch..."
...
Bệnh viện tư.
Bác sỹ khoa Sản mặc một chiếc áo blouse trắng, sau khi cởi ống nghe trên tai xuống, bác sỹ cầm máy đo huyết áp, đứng thẳng người dậy và nói: "Các vị yên tâm, sản phụ và thai nhi không sao, chỉ vì cảm xúc bị kích động đột ngột, tim đập quá dồn dập nên mới dẫn đến việc thiếu máu tạm thời gây ra ngất xỉu. Truyền xong bình nước này, tỉnh dậy là có thể về nhà nghỉ ngơi, không có vấn đề gì!"
Bác sỹ khoa Sản cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ nhìn Lâm Uyển Bạch nằm trên giường bệnh với gương tái nhợt như tờ giấy mà thầm thở dài trong lòng. Mất chồng đúng ngày tân hôn, chuyện này dù có rơi xuống đầu ai thì e rằng cũng không thể chấp nhận được sự thật.
Trong phòng bệnh lúc này có không ít người đang đứng xung quanh. Tất cả những người đến hiện trường vụ tai nạn lúc này đều có mặt. Không có sự xuất hiện của cô dâu chú rể, buổi tiệc buộc phải hủy bỏ. Và chuyện Hoắc Trường Uyên gặp nạn dĩ nhiên cũng không thể giấu được trưởng bối của hai nhà Hoắc Lục.
Lục Học Lâm và Hoắc Chấn đang ở trong bệnh viện.
Lục Học Lâm còn tạm ổn, còn Hoắc Chấn khi mới nghe tin đã ngất xỉu tại chỗ, cũng may có người làm cấp cứu tại chỗ nên ông mới tỉnh dậy được. Từ Cục cảnh sát ra ông lại vội vàng tới bệnh viện, lúc này trên mu bàn tay vẫn còn cắm ống truyền, bên cạnh là cây truyền nước.
Lúc này nghe thấy Lâm Uyển Bạch và đứa bé đều không sao, mọi người chìm trong đau khổ nhưng vẫn cảm thấy có một chút may mắn.
Nếu cả cô cũng có mệnh hệ gì thì họ thật sự không biết phải đối mặt ra sao...
Lục Học Lâm đánh mắt nhìn Lâm Uyển Bạch vẫn còn đang ngủ say, ra hiệu một chút, để Tang Hiểu Du ở lại trong phòng còn những người khác tạm thời ra phòng khách bên ngoài nói chuyện.
Lục Học Lâm run rẩy nắm chặt lấy tay Hoắc Chấn: "Anh Hoắc, anh... bớt đau buồn!"
"Chú Lục..." Những nếp nhăn trên gương mặt Hoắc Chấn cũng run rẩy hơn.
Lục Học Lâm sầu não và tự trách vô cùng, trong lòng cũng buồn khôn tả. Vì người ra đi lúc này không phải ai khác, là một thanh niên ông vô cùng coi trọng, còn là con rể của mình. Ông nói bằng giọng tự hận chính mình: "Tại em, Tịnh Tuyết là con gái của em, em không biết cách dạy con, để nó hại Trường Uyên, em ân hận quá! Sau này Uyển Bạch tỉnh lại, em thật không biết làm sao để nhìn mặt nó!"
Hoắc Chấn lắc đầu. Ông tuy cũng đau lòng nhưng không thể mù quáng tới mức không phân rõ đúng sai: "Chú Lục, chú cũng đừng quá áy náy. Tôi hiểu tâm trạng chú lúc này. Chuyện này cũng không thể đổ hết nguyên do lên đầu chú. Chỉ tại Trường Uyên... nó vẫn còn trẻ quá, vừa mới lấy vợ, còn cả một đoạn đường dài để đi! Tôi vẫn muốn được ngồi ở hội trường đám cưới, đợi chúng nó đi chúc rượu từng bàn một, đợi nó dẫn con dâu tới cùng gọi tôi một tiếng "bố"!"
Tới chữ cuối cùng, Hoắc Chấn nghẹn ngào bật khóc thành tiếng.
Người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh, tâm trạng ấy đau đớn thế nào e chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Huống hồ đó còn là con trai của mình...
Trịnh Sơ Vũ nước mắt giàn giụa: "Hu hu, sao anh Trường Uyên có thể... Ban ngày, anh ấy và Tiểu Bạch vẫn còn tổ chức một đám cưới hạnh phúc như thế, sao có thể chết như vậy chứ! Thế này bảo Tiểu Bạch làm sao sống tiếp, bảo Đậu Đậu và đứa trẻ trong bụng chị ấy phải làm sao. Giang Nam, em buồn quá!"
Biểu cảm của Lê Giang Nam cũng thương tâm như cô ấy vậy, chỉ còn biết ôm cô ấy vào lòng an ủi.
Tần Tư Niên giơ tay đấm thật mạnh lên tường, làm bạn bè bao nhiêu năm, anh ấy cũng không thể chấp nhận được sự thật này.
Phòng bệnh yên ắng trở lại, mỗi người đều chìm vào đau thương, đau tới mức không thể thở nổi, nếu có thì chỉ còn những tiếng khóc rưng rức khó kiềm nén mà thôi.
Dù có đau lòng và buồn bã cách mấy cũng buộc phải chấp nhận đối diện với sự thật này. Hoắc Chấn đứng dậy, cơ thể đảo đảo, mái tóc bạc đi rất nhiều, được con thứ Tiêu Vân Tranh dìu dắt, cất giọng khàn khàn bất lực: "Chuyện đám tang tôi sẽ sai người đi sắp xếp. Cho dù thi thể không tìm thấy thì cũng phải lập một bia mộ!"
Chuyện hậu sự không thể cứ để đó không làm. Hỉ sự hóa tang sự, Hoắc Chấn cho dù cảm thấy cơ thể đã không còn chống đỡ nổi nữa nhưng cũng không thể không vì con trai gượng dậy.
Hoắc Chấn thở dài, muốn giơ tay lên nhưng cuối cùng không giơ nữa: "Tập tục của Băng Thành, túc trực linh cữu ba ngày, sau đó đem đi chôn..."
Mọi người nghe xong đều lặng lẽ cúi đầu.
"Hoắc Trường Uyên chưa chết!"
Bất ngờ, một giọng nữ khản đặc đột ngột vang lên.
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, người ta thấy Lâm Uyển Bạch không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, chiếc váy cưới dính máu trước đó đã được thay bằng một bộ đồ bệnh nhân. Tuy có hơi rộng nhưng khi tay cô chống hông sau, vẫn có thể nhìn thấy đường nét của cái bụng hơi lồi lên.
Cô được Tang Hiểu Du dìu ra, đứng ngay bên cạnh cửa, gương mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt lại toát ra một sự cố chấp quật cường: "Bố, anh ấy chưa chết!"
"Tiểu Bạch..." Trịnh Sơ Vũ nghẹn ngào lẩm bẩm.
Tầm mắt của Lâm Uyển Bạch lướt qua từng người đang nhìn về phía cô. Cô đứng thẳng lưng, nuốt miếng nước bọt mắc ở cổ họng xuống. Đôi mắt cô hằn đầy những tia máu đỏ nhưng vẫn rực sáng đến kinh người. Ngữ khí ấy đầy chắc chắn, cô lặp lại: "Hoắc Trường Uyên, anh ấy chưa chết, anh ấy sẽ không chết!"
Cửa phòng bệnh bất ngờ bị người ta đẩy ra.
Không nhìn thấy ai đi vào, khi họ hướng xuống dưới mới phát hiện một cái bóng nhỏ xíu từ ngoài chạy vào, lao thẳng tới chỗ Lâm Uyển Bạch đang đứng, giọng nói có chút dè dặt: "Mẹ..."
Lâm Uyển Bạch cúi xuống, ôm chặt bánh bao nhỏ vào lòng.
Hết chương 359