Khuyết Dĩ Ngưng trước giờ không ngại khoe thân, nhưng mà đây không phải lúc.
Vết rượu trên áp len nhìn khá rõ ràng, hơn nữa đang thấm dần.
Cố Sơn Tuyết: "cảm ơn, để tôi đưa cô đi thay quần áo.
"
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, đưa tay che dấu vết trên áo, ra khỏi đám người kia.
Cố Sơn Tuyết lạnh lùng nhìn thoáng qua Cố Thiến Thiến mới đứng sau lưng mình đang cố gắng lùi về phía sau, để ly rượu lên bàn, đi theo Khuyết Dĩ Ngưng.
Cố Thiến Thiến chột dạ, nắm chặt tay mình tự nhủ không được sợ, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Sơn Tuyết, vội vàng qua chỗ khác đứng.
Nghi thức chọn đồ của cháu gái Trần lão vẫn đang tiếp tục, không có ai chú ý đến việc ngoài rìa này, cũng không ai để ý trong đám người có hai người đang im lặng rời đi.
Khuyết Dĩ Ngưng nói với người giúp việc muốn một phòng dành cho khách, sau đó vào phòng dùng khăn giấy lau vết rượu trên người.
Khuyết Dĩ Ngưng: "hình như đồ bên trong cũng bị ướt rồi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng cởi đồ ra, hôm nay nàng mặc một bộ đồ rộng, để lộ xương xanh quai cùng làn trắng như tuyết.
Cố Sơn Tuyết đang lau chùi, ánh mắt cũng rung động, nhỏ giọng nói xin lỗi: "xin lỗi, tôi không ngờ cô ta lại làm như vậy.
"
Cố Sơn Tuyết không biết nên đánh giá hành vi vừa rồi của Cố Thiến Thiến như thế nào, hiện tại nàng còn phải dựa vào cái tên này và hình tượng Cố gia ở ngoài làm một thể, Cố Thiến Thiến làm như vậy đối với Cố gia mà nói chính là một chuyện xấu.
Nhưng mà với đầu óc của Cố Thiến Thiến thì sao có thể nghĩ được nhiều như vậy, trong mắt Cố Sơn Tuyết chứa sự thờ ơ, nhưng khi ánh mắt nhìn Khuyết Dĩ Ngưng, cảm giác thờ ơ lại biến mất.
Khuyết Dĩ Ngưng: "không sao, cũng không phải lỗi của cô, đúng lúc tôi nhìn thấy thôi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng cúi đầu nhìn y phục của mình nói: "nhưng mà chắc tôi phải làm phiền Cố tiểu thư tìm giúp tôi một bộ đồ mang đến, chỗ này ướt nhiều quá, đồ này không thể mặc lại được rồi.
"
Cố Sơn Tuyết: "được, tôi sẽ nhanh chóng mang đến cho cô.
"
Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi phải đi tắm một chút, phiền cô ở đây chờ tôi.
"
Cố Sơn Tuyết: "được.
"
Cố Sơn Tuyết ra tín hiệu, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng đi vào phòng tắm.
Khuyết Dĩ Ngưng muốn tắm, nhưng mặt vẫn còn lớp trang điểm, chỉ đành dùng nước rửa sạch những chỗ bị dính rượu.
Nàng cũng không ngờ Cố Thiến Thiến lại làm như vậy, đúng là nói tiểu tiện nhân không có đầu óc thì đúng là không có đầu óc thật, nói vậy cũng không bớt lo được, trông chừng cũng thấy phiền, mặc dù có thể nói là tạo cơ hội cho nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng rửa sạch rượu trên người, cởi bỏ quần áo dơ ra, che đi phong cảnh trước người mình, nhưng nhìn thấy chỉ có Cố Sơn Tuyết ngồi một mình như cũ, liền giả vờ sơ ý làm rơi đồ trên tay.
Cố Sơn Tuyết ngồi trên sofa, nàng trước giờ là người lễ phép chỉ dám nhìn mặt người ta, nhưng có lẽ vì ảnh hưởng lời nói của Khuyết Dĩ Ngưng trước đó, nên ánh mắt Cố Sơn Tuyết lại bị nơi đó hấp dẫn trước tiên.
Khuyết Dĩ Ngưng cúi người trước mặt Cố Sơn Tuyết, nhặt quần áo dơ bỏ lên tay ghế, thấy Cố Sơn Tuyết lúng túng nhìn đi chỗ khác, thì nhếch môi một cái.
Khuyết Dĩ Ngưng vốn liếng đầy đủ, khắp người tràn đầy hương vị nữ nhân, hàng quý chân thật.
Dù nàng có cúi người hay không làm gì, thậm chí ánh mắt không nhìn ánh mắt Cố Sơn Tuyết, thì Cố Sơn Tuyết cũng có thể cảm nhận được mị lực không thể che giấu trên người nàng đang tản mát.
Khi ngẩng đầu lên Khuyết Dĩ Ngưng thu lại ý cười, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: "thực sự là không thể mặc lại nữa rồi, tôi không thể làm gì khác đành phải đi ra như vậy.
"
Tuy trong phòng có máy điều hòa giữ ấm, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng vẫn thấy lạnh.
Cố Sơn Tuyết cởϊ áσ khoác trên người xuống, đặt vào tay Khuyết Dĩ Ngưng: "Khuyết tiểu thư tạm thời mặc áo của tôi vào trước, quần áo chắc phải chờ thêm một chút mới có thể mang đến được.
"
Áo của Cố Sơn Tuyết có chút hương vị mát lạnh, Khuyết Dĩ Ngưng mặc vào, khó khăn lắm mới che được phong cảnh trước người.
Khuyết Dĩ Ngưng dựa vào sofa, chống cằm nhìn Cố Sơn Tuyết: "chúng ta xưng hô khách khí như vậy thì chán lắm, hôm nay tôi đã giúp cô khỏi rắc rối, cũng coi như là bạn của cô rồi, sau này cô gọi tôi là Dĩ Ngưng được rồi.
"
Khuyết Dĩ Ngưng không nói đến vì sao lại muốn thay đổi xưng hô với Cố Sơn Tuyết, nàng không định trong thời gian ngắn kéo thân quá nhanh, Cố Sơn Tuyết là người luôn có cảm giác khoảng cách, khi quan hệ chưa còn đến lúc đó, thì xưng hô thân mật với nàng sẽ tạo hiệu quả ngược lại.
Cố Sơn Tuyết: "được, Khuyết tiểu thư.
"
Khuyết Dĩ Ngưng cũng biết, không thể vì một chuyện nhỏ mà đối phương sẽ thay đổi ấn tượng với nàng liền được, bắt đầu từ giờ về sau sẽ mở lòng đối phương, dù sao tốt xấu gì cũng đã thông qua bước đầu tiên.
Khuyết Dĩ Ngưng lắc lắc di động của mình: "vậy thì có thể xin thông tin liên lạc của cô được không?"
Cố Sơn Tuyết: "dĩ nhiên.
"
Hình nền điện thoại của Cố Sơn Tuyết là một con mèo, khiến Khuyết Dĩ Ngưng có chút kinh ngạc.
Nàng tưởng rằng người lạnh lùng như Cố Sơn Tuyết, sẽ để hình nền là phong cảnh tĩnh lặng chứ.
Khuyết Dĩ Ngưng: "cô nuôi mèo hả?"
Cố Sơn Tuyết: "ừ, trong nhà có một con.
"
Con mèo đó là mẹ của Cố Sơn Tuyết nuôi trước khi mất hai tháng, sau khi về nước, Cố Sơn Tuyết cũng mang nó về theo.
Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi cúng thích mèo, đáng tiếc vẫn chưa tìm được con nào hợp mắt, nhưng mà mèo nhà cô rất đáng yêu, trông rất đẹp.
"
Khuyết Dĩ Ngưng xém chút nói là bản thân từng nuôi mèo, nhưng nàng nghĩ chắc nguyên chủ chưa từng nuôi, trong cuộc sống không hề có dấu vết nuôi bất kỳ thú cưng nào.
Khuyết Dĩ Ngưng từng nuôi mười mấy con mèo, cũng không phải đi mua, hầu như là nàng cứu được trên đường, trước sau mang theo mười mấy con mèo về nhà, khi chuẩn bị việc trả thù cuối cùng, nàng cũng đã tìm chủ mới nhận nuôi chúng.
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ, hiện tại không biết bọn chúng thế nào rồi, nhưng chắc là đang sống rất tốt a, nàng vì chúng tìm đến những người chủ thực sự biết yêu thương biết nuôi thú cưng.
Con mèo nhà Cố Sơn Tuyết là giống mèo Mỹ lông ngắn, nhìn khá đẹp, Khuyết Dĩ Ngưng thật lòng khen ngợi.
Cố Sơn Tuyết: "cảm ơn.
"
Cố Sơn Tuyết cũng không nói gì thêm như là lần sau hẹn đi xem mèo, đúng như trong dự liệu của Khuyết Dĩ Ngưng, bất quá nàng cũng đã hài lòng với tình hình hiện tại, có được số liên hệ với đối phương coi như là thu hoạch tốt nhất hôm nay rồi.
Hai người chờ ở trong phòng không biết, nghi thức chọn đồ đoán tương lai đã kết thúc.
Cố Sơn Tuyết giúp Khuyết Dĩ Ngưng lấy đồ về phòng, dáng người Khuyết Dĩ Ngưng mặc gì cũng hợp, cũng không ngại ở trước mặt Cố Sơn Tuyết mặc đồ.
Nhưng Cố Sơn Tuyết cũng thấy ngại, lấy áo khoác Khuyết Dĩ Ngưng vừa cởi ra mặc vào người.
Vì bị Khuyết Dĩ Ngưng mặc qua, trên áo dường như cũng dính hương cam, lộ ra vị ngọt, lúc Cố Sơn Tuyết ngửi vào, cảm như có khí tức của Khuyết Dĩ Ngưng vây lấy.
Hai người trước sau ra khỏi phòng, Khuyết Dĩ Ngưng cầm túi quần áo dơ trên tay, khi đi ngang qua cửa, thì nghe thấy tiếng khách khứa nói chuyện.
Cháu gái Trần lão cầm một khối ngọc hồ lô trong nghi thức, đó là của Phó Văn Tĩnh để lên.
Khuyết Dĩ Ngưng đối với cái này không có gì bất ngờ, dù sao đối phương cũng là nam chính trong cuốn sách này, cái này cũng bình thường thôi.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại không biết, miếng ngọc hồ lô cháu gái Trần lão cầm trong tay mà Phó Văn Tĩnh để lên đó lại có liên quan đến Cố Sơn Tuyết.
Đố là miếng ngọc khi Cố Sơn Tuyết còn nhỏ từng đeo, dùng để hộ thể trừ tà, bất quá khi hai nhà qua lại, mẹ Cố Sơn Tuyết lại tặng nó cho Phó Văn Tĩnh người yếu ớt hơn, đây chính là sự ràng buộc giữa hai người nhưng ai cũng không nhớ ra được.
Trong bản gốc thì, gà rừng Cố Thiến Thiến cũng không bị Khuyết Dĩ Ngưng chọc tức, cũng không cố ý xô Cố Sơn Tuyết, nên trong bản gốc thì Cố Sơn Tuyết vốn vẫn đứng đó xem nghi thức chọn đồ đoán tương lai, sau đó nhìn thấy ngọc hồ lô, liền nhớ lại chuyện cũ, bắt đầu hình thành tình bạn sơ khai với Phó Văn Tĩnh.
Nhưng những chuyện này đã không còn tồn tại, Cố Sơn Tuyết ở trong phòng không thể thấy được miếng ngọc kia, dĩ nhiên cũng không có chuyện cảm khái nhớ lại chuyện cũ.
Ra khỏi phòng Cố Sơn Tuyết cũng nghe những người khác kể lại chuyện đã xảy ra, chỉ biết là chọn được một miếng ngọc hồ lô, và chủ nhân là Phó Văn Tĩnh.
Nhưng nàng cũng không có gì dao động ra khỏi phòng tiệc, cũng không nghĩ đến món đồ mình từng đeo khi nhỏ, dù sao liên quan đến chuyện cũ nàng cũng đã quên hết rồi.
Câu chuyện chính thức bắt đầu chuyển hướng từ lúc này, còn người ngoài xuyên vào Khuyết Dĩ Ngưng, người trong sách Cố Sơn Tuyết, thậm chí là Phó Văn Tĩnh đối với việc này không hề biết gì.
.