Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Chương 47: 47 Vàng

Edit: phongsunuong.

Dọc đường đi Kinh Hàn Chương không nói chuyện với y, mặt bình tĩnh đưa y tới chỗ Yến Trầm Tích.

Trùng hợp là, hôm nay Yến Trọng Thâm cũng ở đấy.

Yến Trọng Thâm ít hơn Yến Trầm Tích hai tuổi, mặt mày nhìn cũng cực kỳ giống Yến Tu Tri, nhưng lại có nét ôn hòa, tao nhã hơn, dù ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng hắn là một người quân tử đọc đủ thứ thi thư.

Lúc Kinh Hàn Chương đá cửa đi vào, thì Yến Trọng Thâm đang cầm trường đao, ôn thanh nói chuyện với Yến Trầm Tích.

"Nói thật.

" Giọng nói của Yến Trọng Thâm ôn nhu như nước, "Đến luận bàn đi ca, mấy năm nay ta lịch lãm ở Tây Bắc, sớm đã tiến bộ hơn không ít.

Lần này nhất định có thể thành công thí huynh.

"

Kinh Hàn Chương: "! "

Yến Hành Dục: "! "

Yến Trọng Thâm kế thừa thành công suy nghĩ mưu toan thí huynh của Yến Tu Tri, hung tàn như thể một mạch tương thừa.

Yến Trầm Tích đang sắp xếp hồ sơ, không kiên nhẫn nói: "Cút.

"

Yến Trọng Thâm ném một đống vàng lên trên mặt bàn, nghiêm túc mà nói: "Hai trăm lượng vàng, đổi lấy một trận đánh của ta và ngươi.

Ca, đến đây đi, ca, được không? Ca.

"

Yến Trầm Tích: "! "

Yến Trầm Tích cũng bị hắn làm phiền chết!

Kinh Hàn Chương giữ chặt lấy Yến Hành Dục đang rục rịch ngóc đầu dậy, quay đầu lại trừng mắt liếc y một cái, thấp giọng nói: "Câu nói trước đó của ta sai rồi, về sau ngươi đừng chơi cùng với Yến Trọng Thâm.

"

Con nai này vốn đã đen sẵn, nếu lăn lộn một chỗ với Yến Trọng Thâm, không chừng sẽ biến thành hồ nước đen xì.

Kinh Hàn Chương có chút phiền toái, sao Yến gia không có nổi một người bình thường là sao?

Bình thường khi hắn thấy Yến Trọng Thâm, cũng không nhìn thấy bộ dáng mặt đầy tươi cười nói muốn giết ca của hắn ta.

Kinh Hàn Chương ho khan một tiếng, hấp dẫn hai người đang giằng co lại đây.

Yến Trọng Thâm nhìn thấy hắn, lập tức thay đổi vẻ mặt hưng trí bừng bừng muốn thí huynh vừa rồi, đứng dậy hành lễ, ôn hòa mà cười nói: "Tham kiến Thất điện hạ.

"

Yến Trầm Tích nhíu mày, cũng không tình nguyện đứng dậy hành lễ.

Yến Trọng Thâm nói: "Thất điện hạ tới Kinh Chập Xử là để lấy tư liệu cho Đại điện hạ sao?"

Kinh Hàn Chương gật đầu.

"Thật trùng hợp.

" Yến Trọng Thâm ôn nhu cười nói, "Thần vừa lúc chuẩn bị qua đấy, cũng không phiền nhọc Thất điện hạ đi thêm một chuyến nữa.

"

Kinh Hàn Chương cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, nghe thế chán đến chết mà gật đầu.

Yến Trọng Thâm đưa tầm mắt nhìn về Yến Hành Dục phía sau hắn: "Vị này là?"

Yến Trầm Tích trong lúc vô ý nhấc đầu lên, nhìn thấy ánh mất kia của Yến Hành Dục, lúc này ngẩn ra, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, cả giận nói: "Ngươi! "

Yến Hành Dục mặc kệ Yến Trầm Tích, y tiến lên chắp tay hành lễ, nói: "Ta bảo hộ an nguy cho điện hạ.

"

Kinh Hàn Chương hững hờ liếc mắt nhìn y một cái, cũng không ngăn cản.

Tuy con nai con này không biết nói dối, nhưng ngược lại rất giỏi luồn lách chỗ trống trong câu nói.

Quả nhiên, ánh mắt Yến Trọng Thâm sáng lên, nhưng vẫn ôn nhu mà nói: "Vậy thân thủ của ngươi nhất định không tồi.

"

Yến Hành Dục ra vẻ khiêm tốn nói: "Vẫn ổn, dù sao thì khắp kinh thành, ta chưa từng có địch thủ.

"

Kinh Hàn Chương: "! "

Kinh Hàn Chương thấy tầm mắt y vẫn luôn nhìn về số vàng trên mặt bàn, khóe môi co giật, thấp giọng nói: "Ngươi đừng hồ nháo.

"

Yến Hành Dục không hồ nháp, đôi mắt y trông mong nhìn Yến Trọng Thâm ngốc nghếch nhiều tiền, giống như y nhìn tới không phải là người, mà là một núi vàng biết đi.

Nhị ca này của y, có vẻ như rất nhiều tiền.

Trách không được mấy năm nay, hắn lại quên đưa đồ tới Hàn Nhược Tự.

Yến Hành Dục đã rất nhiều năm không gặp Yến Trọng Thâm, thấy hắn không nhận ra mình, tính toán hố hắn một phen.

Dù sao thì một người nguyện đánh, một người nguyện chịu.

Yến Trọng Thâm quả nhiên nói: "Được đấy, vậy ngươi có thể luận bàn với ta một lúc không?!"

Yến Hành Dục "khó xử" mà nói: "Không có mệnh lệnh của điện hạ, ta không dám.

"

Yến Trọng Thâm lập tức nhìn Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương hai tay khoanh vào nhau, sâu kín nhìn Yến Trọng Thâm, tầm mắt lại nhìn qua Yến Hành Dục đầy mắt đều là "Điện hạ, điện hạ kiếm tiền đi điện hạ".

"! " Cuối cùng Kinh Hàn Chương vẫn bại trận dưới sự công kích của ánh mắt Yến Hành Dục, giương cằm lên, nói, "Hai trăm lượng vàng một trận.

"

Yến Trầm Tích: "! "

Yến Trọng Thâm lập tức nói: "Thành giao.

"

Nói xong, lấy vàng ra ném qua cho Yến Hành Dục, nói: "Đến.

"

Yến Hành Dục vâng vâng dạ dạ.

Yến Trầm Tích âm trầm nhìn Yến Hành Dục và Yến Trọng Thâm đi tới võ trường trong Kinh Chập Xử.

Toàn bộ Kinh Chập Xử đều biết qua Yến Trọng Thâm, nhưng tới bây giờ chưa thấy qua Yến Hành Dục, chỉ nghĩ tướng quân lại đi tìm người tới thao luyện, những người nhàn rỗi đều tới để góp vui.

Yến Trọng Thâm am hiểu trường đao, nên không đi chọn binh khí, thân hình cao lớn nhấc chân đi đến gần giá binh khí, nói: "Ngươi tùy tiện chọn đi.

"

Yến Hành Dục gật đầu, đi lên chọn binh khí.

Yến Trọng Thâm hưng trí bừng bừng nhìn y, vốn tưởng rằng công tử gầy yếu chắc chắn sẽ chọn cho mình thanh kiếm dễ cầm nắm, nhưng không nghĩ tới y lại ngay lập tức chọn cho bản thân một cây côn, tùy tay vung vài vòng, cực kỳ tiêu sái.

Yến Trọng Thâm thấy động tác như nước chảy mây trôi của y, ánh mắt đều sáng lên.

Kinh Hàn Chương đã sai người lấy cho hắn một chiếc ghế dựa, tư thế phóng túng mà vắt chân ngồi nhìn.

Nhìn thấy Yến Hành Dục quả nhiên chọn một món binh khí không đổ máu, hắn cười một tiếng, ngược lại hứng thú tăng vọt.

Hắn muốn nhìn thử một lần, xem Yến Hành Dục ngoại trừ biết đùa nghịch ám khí, thì còn biết cái gì nữa.

Yến Trọng Thâm thấy Yến Hành Dục đi tới chính giữa võ trường, nhướng mày, cười nói: "Ngươi am hiểu múa côn sao?"

Yến Hành Dục nghe thấy chữ "múa" này thì không nói gì thêm, y cong cong mắt: "Ta am hiểu giết người, tướng quân phải cẩn thận chút.

"

Yến Trọng Thâm: "! "

Yến Trọng Thâm "Chậc" một tiếng, nghĩ thầm đứa nhỏ này tính tình cũng lớn phết, hắn không phải chỉ thuận miệng nói "múa" thôi sao, làm sao lại nổi giận rồi?

Yến Trọng Thâm nghĩ vậy, thì thấy Yến Hành Dục cầm côn cung kính hành lễ, rồi sau đó mũi chân nhún nhẹ một cái, thân hình như một mũi tên rời khỏi cung, nháy mắt vọt tới trước mặt Yến Trọng Thâm, khuôn mặt xinh đẹp còn mang theo ý cười, mắt cũng không nháy mà giáng một côn xuống đầu Yến Trọng Thâm.

Ánh mắt Yến Trọng Thâm chợt lóe, không nghĩ tới đứa nhỏ này thế nhưng không nói hai lời đã xông lên cho hắn một côn, hắn không kịp nghĩ nhiều, ngón tay cái bật ra, trường đao ra khỏi bao, tiếng vang của lưỡi đao sắc bén vang lên toàn bộ võ trường.

Trong chớp mắt, trường đao đỡ lại trường côn từ trên trời lao xuống, sau một tiếng vang trầm, Yến Hành Dục khí thế khá tốt, thân thế quay cuồng, đảo thân trực tiếp câu lấy chuôi đao của Yến Trọng Thâm.

Côn thích hợp để đánh cận chiến nhất, Yến Hành Dục từng bước áp sát, ra chiêu nhanh chóng hoàn toàn không cho đối phương có thời gian suy nghĩ, Yến Trọng Thâm chưa từng thấy qua loại đấu pháp nào như này, nhất thời bất cẩn suýt nữa bị trường côn của y câu lấy chuôi đao đi cắt cổ mình.

Rốt cuộc Yến Trọng Thâm không còn vì y là một đứa trẻ mà hạ thủ lưu tình nữa, ánh mắt phát lạnh, dùng sức mạnh áp chế lại chuôi đao, trong nháy mắt vào lúc thanh côn bị rơi xuống đất, hắn một cước dẫm chính giữa thanh trường côn.

Yến Hành Dục bị lực phản lại làm cho run lên, rơi vào thế khó, vòng eo gầy yếu xoay tròn, dùng hết sức lực rút trường côn ra.

Yến Trọng Thâm cười nói: "Tiểu công tử, chỉ là luận bàn thôi, không cần nhiều lệ khí như vậy đâu.

"

Tiểu công tử cũng cười với hắn một chút, trường côn rút mãi không ra, y đơn giản nâng một chân lên, hung hăng đá một cước vào chân Yến Trọng Thâm, thế mà đá gãy thanh trường côn chặn ngang thành hai nửa.

Yến Trọng Thâm ngẩn ra, sau một cái chớp mắt liền thấy một thứ cứng rắn để trước ngực mình.

Hắn hơi rũ mắt, một nửa thanh trường côn bị gãy trong tay Yến Hành Dục đang đặt ngay trước vị trí trái tim hắn.

Sắc mặt Yến Hành Dục bình thản không đổi, chỉ là do bệnh nặng mới khỏi, nên sau khi hoạt động hai bên thái dương đều chảy chút mồ hôi, ôn thanh nói: "Tiểu tướng quân, nếu đây mà là trên chiến trường, ngài đã chết rồi.

"

Yến Trọng Thâm: "! "

Vậy mà có chút thiệt thòi thôi y cũng không thể chịu.

Sau khi y nói xong, hơi hơi nghiêng đầu, lại phát hiện dây buộc tóc của mình không biết từ lúc nào đã bị đánh đứt, tóc dài rối tung xõa xuống hai bên, dừng ở trên vai.

Trận luận bàn này, cũng không nói rõ được ai thắng ai thua.

Kinh Chập Vệ đứng một bên nhìn tới ngây người lúc này mới reo hò hoan hô, trận luận bàn này tuy chấm dứt rất nhanh, nhưng chỉ nhìn hai người bọn họ giao thủ mấy chiêu thôi đã thấy cực kỳ phấn khích.

Yến Trọng Thâm đầy hứng thú mà nhìn y, tuy trước đó hắn khinh định, nhưng thật sự không ngờ vị công tử nhìn qua yếu đuối này thế nhưng lại có thân thủ thật sự không tồi.

Yến Hành Dục đã sớm biết rằng Yến Trọng Thâm sẽ không dễ đối phó như thế, cho nên cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, y tùy tay ném thanh côn bị gãy đi, nhặt lại dây buộc tóc bị rơi xuống đất, về tới bên cạnh Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương vẫn còn đang ngồi vui vẻ ở kia, ngay bản thân hắn cũng không biết vì sao mình lại vui vẻ, nhìn thấy Yến Hành Dục đi tới, sắc mặt không được tốt lắm, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy? Không vui à?"

"Không phải.

" Yến Hành Dục rầu rĩ cho hắn nhìn dây buộc tóc bị đứt thành hai nửa, nói: "Nếu hôm nay ta không thay thế đồ búi tóc, thì phát quan vàng kia sẽ bị hỏng mất.

"

Kinh Hàn Chương: "! "

Kinh Hàn Chương phì cười một tiếng, quơ quơ túi vàng to nặng mà Yến Hành Dục vừa nhờ hắn giữ hộ: "Vàng này của ngươi đủ để mua một đống phát quan vàng, sợ cái gì?"

Yến Hành Dục lắc đầu: "Nhưng phát quan vàng kia là điện hạ tặng cho ta, nên không giống nhau được.

"

Kinh Hàn Chương: "! "

Kinh Hàn Chương đùng một phát mặt đỏ cả lên, cả giận nói: "Sao ngươi lại nói vậy nữa?!"

Yến Hành Dục lúc này mới nhận ra, vội nói: "Ta! Ta nhất thời không sửa được ngay.

"

Kinh Hàn Chương trừng mắt liếc y một cái, từ trong túi lấy ra một viên vàng, hừ nói: "Sau này cứ mỗi một lần ngươi tái phạm thì phải đưa cho điện hạ của ngươi một viên vàng.

"

Yến Hành Dục: "! "

Yến Hành Dục lòng đau như cắt mà nhìn Kinh Hàn Chương cất vàng vào trong tay áo, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không thiệt.

Đúng lúc này, Yến Trọng Thâm nhảy xuống từ võ trường, hắn đi tới bên người Yến Hành Dục, hưng trí bừng bừng hỏi: "Đến luận bàn thêm lần nữa không?"

Hai trăm lượng vàng một trận, Yến Trọng Thâm này thế nhưng cũng chịu chi.

Yến Hành Dục nhíu mày: "Ngài sẽ lại cắt dây buộc tóc của ta, ta sẽ không đánh với ngài nữa.

"

Tuy có thể kiếm được vàng, nhưng làm nhiều người chú ý tới cũng không tốt lắm, vẫn là lén lút tới phủ Tướng Quân đi hố vàng của nhị ca đi.

"Đừng vậy mà.

" Yến Trọng Thâm bị khơi dậy ý chí chiến đấu, lúc giao đấu với Yến Trầm Tích từng chiêu sắc bén cũng không có cảm giác như vậy, hắn lập tức ôn nhu mà khuyên nhủ: "Thêm một trận nữa, ta có thể cho nhiều vàng hơn.

Như vậy đi, ngươi làm người hầu của ta đi, tiền tiêu vặt hàng tháng Thất điện hạ cho ngươi bao nhiêu, thì ta có thể cho ngươi gấp đôi.

"

Kinh Hàn Chương: "! "

Kinh Hàn Chương rét căm căm nhìn Yến Trọng Thâm đục góc tường ngay trước mặt mình, tức giận nói: "Y không đi.

"

Yến Hành Dục nói: "Đúng, ta không đi.

"

Yến Trọng Thâm có chút thất vọng.

Yến Trầm Tích rốt cuộc không nhịn nổi nữa, xông lên trước nắm chặt tay Yến Hành Dục lôi y tới một góc, cắn răng nghiến lợi thấp giọng uy hiếp nói: "Tối nay ngươi tới phủ Tướng Quân một chuyến.

"

Yến Hành Dục: "! "

Yến Hành Dục nhìn ánh mắt này của Yến Trầm Tích là biết tám phần mười mình sẽ bị đánh, y vội vàng lắc đầu.

Yến Trầm Tích nói: "Nếu ngươi không đến, ta sẽ nói cho Trọng Thâm biết thân phận của ngươi, cho hắn mỗi ngày tới phủ Thừa Tướng làm phiền ngươi.

"

Yến Hành Dục: "! "

Yến Hành Dục không có biện pháp nào, đành phải khuất nhục mà gật đầu.

Yến Trầm Tích đưa tư liệu đã chỉnh sửa mà Đại hoàng tử yêu cầu cho Yến Trọng Thâm, bảo hắn ta nhanh chóng cút đi.

Yến Trọng Thâm còn hỏi hắn: "Đứa nhỏ kia rốt cuộc là con nhà ai? Huynh quen biết à?"

Yến Trầm Tích nhìn hắn một cái, nói: "Cút ngay.

"

Yến Trọng Thâm thấy ca ca hắn đầy mắt đều là thí đệ hàn quang, đành phải ôm tư liệu mà rời đi.

Yến Hành Dục và Kinh Hàn Chương đi một chuyến trắng tay, nhưng may là kiếm được rất nhiều vàng, Yến Hành Dục ngồi trên xe ngựa vẫn luôn đếm vàng, đếm đến vô cùng vui vẻ, đôi mắt đều cong lên như trăng lưỡi liềm.

Kinh Hàn Chương nhìn ánh mắt y đều đang tỏa sáng, chống cằm nhìn một hồi, không biết sau này y sẽ sống cùng ai đến hết quãng đời còn lại.

Nghĩ tới vấn đề này, Kinh Hàn Chương khó hiểu mà thấy khó chịu, hắn hơi hơi nhướng mày, đột nhiên hỏi Yến Hành Dục: "Ngươi thích người như nào?"

Yến Hành Dục sửng sốt một chút, ngẩng đầu do dự mà nhìn Kinh Hàn Chương, muốn nói rồi lại thôi.

Kinh Hàn Chương nhướng mày: "Hử? Nói chuyện đi.

"

Yến Hành Dục hơi hơi nghiến răng, chịu đau mà từ trong túi lấy ra một viên vàng, tay run rẩy đưa vàng cho Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương nghi hoặc: "Có ý gì vậy?"

"Cho điện hạ.

"

Yến Hành Dục đặt vàng vào tay Kinh Hàn Chương, mới nghiêm túc nói: "Ta thích người như điện hạ vậy.

"

Kinh Hàn Chương: "! ".