Cô Bé Mùa Đông

Chương 2 : Xúc Phạm

Cô bước đi trên con đường tới trường thân thuộc, trời đã bắt đầu chuyển đông, những cơn gió lạnh ùa tới, luồn qua áo và ngấm vào da thịt. Co người, Nhi bước đi, cô tự nhủ bao giờ mình sẽ tìm lại được cảm hứng của sống? Bao giờ mới có một ánh hào quang xuất hiện trong cuộc đời mình? Cô bé cố kìm những giọt nước mắt mặn chát, tiếp tục bước. Trời mới chỉ hửng sáng, Nhi cứ đi một đoạn đường dài, chân đã rất mỏi, sáng nay anh hai muốn đưa cô tới trường nhưng Nhi chối đây đẩy, cô là muốn tự mình gặm nhấm cô đơn.

Nhi bước vào lớp, mọi người quay đầu lại nhìn cô, chỉ không đầy 2s, chẳng ai dám ngó ngàng gì đến Nhi nữa.

Quẳng cái cặp xách xuống bàn, Nhi hờ hững lôi bài tập ra ngồi xem lại. Bỗng từ đâu có một cô bạn chạy tới chỗ Nhi, trông cô bạn này có vẻ xinh đẹp nhưng có phần sắc xảo, vẫn thua xa vẻ đẹp trầm lặng thuần khiết của Nhi. Cô bạn ngốc nghếch đến làm quen với Nhi, mọi người xung quanh khá là bất ngờ. Lớp trưởng Thùy Kha kéo áo cô ta sang một góc nhưng cũng gần Nhi, đủ để cô nghe thấy bọn họ nói gì.

- Hey. Bạn tên gì ? – Kha hỏi

- Tống Phương Nghi.

Lớp trưởng hỏi tiếp :

- Bạn là học sinh mới phải không?

- Đúng rồi!

- Bạn ngốc thiệt đó, sao tự dưng đi làm quen với nhỏ Bảo Nhi làm gì?

- Ủa, mình thấy Nhi đáng yêu, xinh nè, chăm chỉ nữa nè, bạn ấy có gì xấu đâu chớ, sao không thể làm quen?

Nhỏ lớp trưởng khoanh tay trước ngực, tỏ thái độ:

- Bạn mới tới chưa biết rồi, con nhỏ đó không như bạn nghĩ đâu. Gia thế rất đáng gờm, rất chảnh chọe nữa!

Tuy đã nghe thấy nhưng Nhi không đoái hoài gì, mẹ Nhi từng dặn ”Chỉ những kẻ kém mình mới tìm cách dìm mình xuống, gặp loại người này con đừng nên để tâm" thế cho nên Nhi mặc kệ. Cho đến khi lớp trưởng nói tiếp.

- Con nhỏ đấy mồ côi cha mẹ, như tự kỉ ý, nó không nói chuyện và kết thân với ai bao giờ đâu !

”Con đấy mồ côi cha mẹ“, ”Con đấy mồ côi cha mẹ“, "Con đấy mồ côi cha mẹ“. Những câu nói của lớp trưởng lặp đi lặp lại bên tai Nhi, Nhi ném quyển xách xuống bàn tạo nên tiếng kêu vang vọng…RẦM!

Nhỏ lớp trưởng giật mình quay lại thì thấy Nhi đứng ngay đối diện, nhỏ ta hãi hùng đứng im thin thít, biết mình vừa sai cái gì.

CHÁT…

Một cái tát dính mặt Thuỳ Kha, nghe thì có vẻ chỉ đơn thuần là một cái tát, so với đánh Trương Vi chẳng mấy nghiêm trọng nhưng cái tát đã in hằn 5 ngón tay của Nhi lên mặt cô ta, đồng thời có ngón còn đeo nhẫn đinh. Điều này khiến mặt cô ta rỉ máu nhẹ. Cái giá phải trả vì vô cớ xúc phạm đến cha mẹ THIỀU BẢO NHI! Muốn nói cô ra sao thì mặc, một khi động đến cha mẹ cô, cô nhất định không tha thứ. Nhi về chỗ, bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra, phủi phủi tay giống vừa đụng chạm vào vật gì dơ bẩn lắm.

Nhỏ lớp trưởng đứng chôn chân tại chỗ. Nhỏ ta cảm thấy đau rát và khó chịu, nhỏ chạy cấp tốc vào nhà vệ sinh, cô bạn Phương Nghi thấy vậy cũng chuồn lẹ về chỗ. Nhi không thích kết thân gì với ai hết, thân cho đủ rồi đến lúc bị phản bội thì chẳng đau gấp bội sao? Nhi thích một mình. Cho đến khi chưa quên được nỗi đau về bố mẹ…đối với Nhi…cuộc sống, không có gì gọi là quan trọng hết.