Cô Bé Mùa Đông

Chương 4 : Sự Trả Thù Ngu Ngốc (2)

Sáng.

Nhi uể oải bước đi, khuôn mặt nhợt nhạt vì thức đêm thêm đôi mắt gấu trúc nhưng đã bị che phủ bởi một lớp phấn khá dày. Nhi rất ghét make up, chỉ nhìn đống phấn son anh trai mua tặng vào các dịp lễ là Nhi phát kinh lên được. Chỉ là hôm nay bị anh hai ép quá nên Nhi mới phải bôi chút ít. Ban đầu là "chút ít", về sau là cộm dày do anh chát lên mặt Nhi. Nhan sắc cô cũng chả ở dạng vừa, vốn chẳng cần đụng đến son phấn. Cô nàng này trông vậy mà xinh đẹp ra phết. Khuôn mặt trái xoan cổ điển. Lông mày lá liễu quyến rũ. Mắt to, chỉ đeo lens xám bình thường thay thế cặp kính cận vướng víu chứ không dùng giãn tròng. Sống mũi cao thẳng tắp. Đôi môi anh đào mềm mỏng ửng đỏ nhè nhẹ trông vô cùng khiêu gợi. Làn da trắng như tuyết, hồng hào lại mịn màng. Nhìn chung vẻ đẹp cô nàng một nửa như thiên thần, nửa còn lại như búp bê sứ đáng yêu. Tiếc mỗi cái là môi cô nàng thiếu mất nụ cười. Bình thường đã hút hồn người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, bây giờ cười lên một cái đảm bảo trời rung biển động.

Nhi bước vào cổng trường, cô nàng ngáp ngắn ngáp dài, mắt lờ đờ đảo xung quanh.

Nhi vẫn đi lên lớp như bình thường, vẫn ném cặp xuống, vẫn ngủ nhưng…

Lần này cô nàng chuẩn bị khá kĩ, đặt chuông báo thức to hết cỡ rồi đặt chiếc iphone vào cặp.

Tùng…Tùng…Tùng

Tiếng trống vào học vang to, Nhi đồng thời tỉnh dậy, điều này làm Lâm Thùy Kha hụt hẫng tinh thần.

Cơn buồn ngủ có vẻ dịu đi khi Nhi đã đánh được một giấc nửa tiếng liền. Cô nàng chuyên tâm vào học hành làm ai đó khó có thể bắt lỗi.

- Kiểm tra bài cũ. Mời em THIỀU BẢO NHI!

Bà cô văn có vẻ thù oán sâu đậm với Nhi, cứ mỗi lần gọi kiểm tra bài cũ là bà ta lại hét ầm cả họ lẫn tên Nhi, điều này làm Nhi có đôi phần khó chịu.

Nhi vốn dĩ ít nói (đúng hơn là không nói chuyện với bất kì ai ngoài anh trai) thế nên Nhi chỉ viết lên bảng tất cả những gì cô giáo hỏi. Bà cô văn cũng đã quá quen với việc này.

- Tốt lắm! Vẫn như mọi khi, mười điểm, về chỗ.

Lâm Thùy Kha trợn mắt bực mình, thời điểm Thiều Bảo Nhi đi ngang qua bàn lớp trưởng để về chỗ thì bị một cú ngáng chân ngoạn mục.

Nhi ngã nhào, đầu đập vào cái cặp treo lơ lửng của cậu bạn Mạnh Duy, còn Kha. Cô ta rụt vội chân vào rồi đỡ Nhi dậy, không quên mềm mỏng hỏi han:

- Ôi Nhi! Sao lại bất cẩn vậy? Có bị sao không hả?

Kha vừa nói vừa cố tình đập mạnh khuỷu tay vào đầu gối Nhi nơi vừa xô xát xuống sàn đang tê cứng, cô ả bồi thêm câu nữa:

- Ôi trời ơi! Tớ thế mà lại quên mất là chỗ đó cậu bị đập xuống sàn!

Cô ả nói xong liền đỡ Nhi về chỗ, giả vờ tốt bụng.

Nếu cô ả chỉ như thế rời đi thì không sao rồi, thế nhưng Lâm Thuỳ Kha mưu mô thủ đoạn còn tranh thủ với tay vào ngăn bàn lấy quyển sách toán của cô rồi giấu vào mép chiếc váy xòe to đùng mình đang mặc một cách hoàn hảo mà chẳng ai hay biết.

Tiết toán.

Thấy giáo bước vào lớp. Sau một màn chào hỏi lễ phép thì tất thảy học sinh trong lớp lấy sách vở ra, nhưng có một điều kì lạ là quyển xách của Nhi đã không cánh mà bay. Cô nàng cũng cứ thế lặng lẳng cho đến khi thầy giáo thấy Nhi thiếu sách thì mới chửi ầm ĩ lên mà quát mắng.

Nhi chịu quá nhiều uất ức. Cô rất giỏi chịu đựng nhưng trong tình huống thậm tệ như thế này thì không! Nhi nhủ thầm nếu trước mặt không phải là thầy giáo thì Nhi đã đánh ông ta đến méo cả mồm rồi.

- Em đúng là ẩu đả. Đà này em sẽ cống hiến được gì cho xã hội? Em thật ngơ ngác đến thế là cùng chứ? Đi học thế nào có quyển sách quan trọng nhất cũng không mang? Em có cần tôi đánh em đến trí nhớ ổn định hay không?..

Đếm đến câu mắng thứ năm mưới, Nhi quá sức chịu đựng liền đứng dậy xách cặp đi về. Xin thề nếu cô còn ở đây thêm vài phút nữa sẽ xảy ra bạo loạn.

Lâm Thuỳ Kha? Cô ả không giấu nổi nhưng phấn nhếch mép tạo nên một nụ cười gian xảo, cô ta vẫn chưa biết mình đã sai ở điểm nào!

Nhi nằm trong phòng xem vài thứ trên mạng. Cô thừa biết Lâm Thuỳ Kha kia đứng sau tất cả nhưng vẫn im lặng. Chẳng phải là cô hiền quá hóa ngẩn ngơ, mà Nhi vẫn đang chờ xem cô ta có thể đến mức nào, và bây giờ. Đến lượt THIỀU BẢO NHI ra tay!