Công Tử Bột Sủng Thê

Chương 25

Bây giờ thân thểcủa Khương Kỳ ngoại trừ vẫn có chút suy yếu ra, tứ chi đã khôi phục rất tốt. Nhưng mà mặc dù là như thế, mỗi ngày Nghiêm Tiêu Nghi đều tiến hành xoa bóp cho Khương Kỳ.

 

Mà từ lần được nếm ngon ngọt đó đến sau này, Khương Kỳ thỉnh thoảng sẽ tìm cơ hội để cùng Nghiêm Tiêu Nghi thân mật. Ngay từ đầu Nghiêm Tiêu Nghi vì e lệ, nên mỗi lần đều sẽ phản kháng nhưng về sau cũng có thể đáp lại Khương Kỳ một chút.

 

Cũng ví như hiện tại, khi hơi thở trao đổi với nhau, Nghiêm Tiêu Nghi đã vòng hai tay lên cổ Khương Kỳ, từ từ nhắm hai mắt, răng lưỡi quấn quýt. Cánh tay Khương Kỳ ôm nàng thật chặt, để thân thể mềm mại kia gần mình thêm một chút, bàn tay của hắn để trên eo thon lưu luyến không thôi.

 

Khương Kỳ cảm thấy mình chỉ cần dùng chút khí lực, cái eo nhỏ nhắn của người trong ngực sẽ bị mình bẻ gãy, mảnh mai khiến tâm hắn đau. Rời đi ngọt ngào, Khương Kỳ hôn nhẹ lên đôi mắt rung động của nàng, chậm rãi hướng phía dưới, khẽ hôn chóp mũi hơi lạnh kia, sau đó ngừng lại.

 

Nghiêm Tiêu Nghi mở to mắt, trong mắt mang theo sương mù không hiểu nhìn hắn.

 

Khương Kỳ khẽ cười một tiếng, lần nữa cắn lên môi của nàng, giống như là gặm một miếng bánh quế, vô cùng ôn nhu thưởng thức từng chút thơm ngọt trong đó. Đôi bàn tay đặt trên lưng ong của nàng vuốt ve, lưu luyến không rời.

 

Trong lúc Nghiêm Tiêu Nghi mê man, hai chân vô lực sắp trụ không nổi thân thể mình nữa, chỉ có thể dựa vào hai cánh tay ôm cổ Khương Kỳ mới không để cho mình trượt xuống. Nghiêm Tiêu Nghi chống đỡ hai tay, thật vất vả đẩy Khương Kỳ lúc này có vẻ không muốn nhả ra  một chút.

 

Nàng ngẩng khuông mặt nhỏ ửng đỏ lên nhìn Khương Kỳ, khí tức thở nhẹ: "Đây là ban ngày, Thế tử vẫn nên thu liễm một chút thì tốt hơn."

 

Cánh tay Khương Kỳ dùng lực, lại kéo nàng vào: "Không nói thì ai mà biết được, trong phòng chỉ có hai người chúng ta, tuy nói là vào ban ngày, nhưng nàng là thê tử của bản Thế tử, âu yếm thê tử, bản Thế tử làm sao có thể thu liễm hả?"

 

Nói xong, lại khẽ mổ một chút lên đôi môi đã bị hôn đến mức đỏ bừng ngọt ngào.

 

Nghiêm Tiêu Nghi đấm vai Khương Kỳ một cái, tức giận nói: "Ban ngày tuyên dâm, thế tử vẫn có thể nói được lời lẽ hùng hồn như vậy, thật sự là không biết xấu hổ."

 

Khương Kỳ giả bộ bị đau, đầu tựa vào vai Nghiêm Tiêu Nghi, đáp: "Vi phu chỉ có thể nhìn mỗi nàng, thì làm sao có thể biết xấu hổ là vật gì nha?"

 

Đang nói chuyện, Khương Kỳ nghe hương thơm trên thân người trong ngực, miệng lưỡi mơn trớn cần cổ thon dài tế bạch*, lưỡi lướt qua huyết mạch dưới làn da, làm cho người trong ngực run rẩy một hồi.

 

*Tế bạch: mảnh khảnh, trắng trẻo

 

"Thế, Thế tử, đủ rồi." Nghiêm Tiêu Nghi hai tay chống đỡ Khương Kỳ, thanh âm rung động hóa thành tiếng chuông câu ngươi, gõ cho tâm Khương Kỳ khó nhịn.

 

Khương Kỳ lại một lần nữa nắm thật chặt hai tay, ôm sát Nghiêm Tiêu Nghi: "Nghi nhi, Nghi nhi ngoan của ta. Vi phu sợ là không chờ nỗi, rất muốn để nàng chân chính thuộc về ta."

 

Thân thể mềm mại của Nghiêm Tiêu Nghi cứng đờ, nhưng sau đó lại buông lỏng xuống. Nàng vỗ nhẹ phía sau lưng Khương Kỳ, an ủi: "Thế tử, từ thời khắc thiếp gả vào quốc công phủ, người chính là phu quân thiếp, thiếp mãi mãi cũng là của người."

 

Khương Kỳ ở trên vai Nghiêm Tiêu Nghi cọ xát, lắc đầu nói: "Không giống, không giống. Ta muốn nàng và ta không phân tách biệt, hợp hai làm một, cuối cùng nước sữa hòa nhau cho đến khi liền thành một khối."

 

Vốn cũng bởi vì Khương Kỳ nũng nịu mà làm Nghiêm Tiêu Nghi bật cười, nghe được câu cuối cùng kia thì khuôn mặt nhỏ đỏ lên. Nàng dùng một tay đẩy Khương Kỳ ra, ném tới một câu "thật không biết xấu hổ" đã chạy bước nhỏ đi mất.

 

Khương Kỳ đứng tại chỗ, khó hiểu nói: "Làm sao lại không biết xấu hổ chứ? Bản thế tử cũng không phải nói lời này cho nữ tử nhà khác mà?"

 

Nghiêm Tiêu Nghi mang theo những thiếp mời được đưa tới kia đến chỗ Trưởng Công Chúa, nàng đè xuống trái tim đang nhảy nhót của mình, tức giận nghĩ tạm thời nàng không muốn nhìn thấy Khương Kỳ.

 

Trưởng Công Chúa thấy Nghiêm Tiêu Nghi tới, lại nhìn đồ vật Cát Nhi cầm trong tay ở sau lưng, liền hiểu được mục đích Nghiêm Tiêu Nghi tới.

 

Trưởng Công Chúa mở thiếp mời ra, có mời dự tiệc, cũng có bái thiếp. Bà nói với Nghiêm Tiêu Nghi: "Thực ra con cũng không cần đi tị huý nhà ai, cũng không cần cố ý đi lấy lòng ai, chỉ có con có muốn hay không thôi."

 

"Có muốn hay không?" Nghiêm Tiêu Nghi hỏi.

 

"Ừ." Trưởng Công Chúa nói ra: "Những thiếp mời này vui, có thể đồng ý hết, không vui, cứ từ chối tất cả. Bởi vì con là thế tử phu nhân Ninh Quốc Công phủ, thích ai không thích ai có thể dựa vào sở thích, ai cũng không thể bắt con làm gì được. Ta biết con là lo lắng dính đến triều đình phân tranh, nhưng chuyện của triều đình, cùng nội vi* thì liên quan gì nhau? Vậy nên cho dù con làm cái gì, lựa chọn làm thế nào, cũng không có quan hệ."

 

*Trong cửa phòng nữ nhân ý chỉ chuyện giữa nữ nhân với nhau.

 

Nghiêm Tiêu Nghi giật mình.

 

Trưởng Công Chúa tiếp tục nói: "Lần này liên quan tới những lời đồn đại kia. . ."

 

Nghiêm Tiêu Nghi vội vàng đứng dậy, hạ thấp người nói: "Là con dâu. . ."

 

Trưởng Công Chúa khoát khoát tay, bảo nàng ngồi xuống: "Trước đừng có vội thỉnh tội. Nói đến Ninh Quốc Công phủ chúng ta đối những lời đồn đại kia chưa từng để ý, nếu để ý, Trưởng Công Chúa ta đây sợ là không sống nổi mất. Nhưng mà, nguyên nhân lần này cố ý đi cầu bệ hạ, không vì cái gì khác, chỉ vì Kỳ Nhi không muốn để cho con chịu ủy khuất thôi. Đồng thời, cũng muốn để những người lòng dạ khó lường kia ăn chút đau khổ, bằng không bọn họ còn tưởng rằng người Ninh Quốc Công phủ ta là người bọn họ có thể tùy tiện đụng chạm."

 

"Ý nương nói là, còn có chuyện khác?" Nghiêm Tiêu Nghi có chút giật mình.

 

Trưởng Công Chúa hơi nâng cằm, khẽ cười một tiếng: "Bản cung đã tự mình đi yết kiến bệ hạ, sao chỉ vì phong hào của con được?"

 

Kiến An hầu phủ

 

Một nhà Nghiêm Bồi Luân quỳ rạp trên đất, nghe nội giám đọc khẩu dụ của hoàng hậu kinh ngạc không hiểu.

 

"Vị công công này, bệ hạ đây là ý gì?" Nghiêm Bồi Luân hỏi.

 

Tiểu nội giám cười lạnh: "Hoàng hậu nương nương có lệnh, trong hai tháng sao chép Kim Cương Kinh năm mươi lần, cùng với cúng phật tiền. Đây là chuyện vinh quang cỡ nào! Rõ là Hoàng hậu nương nương đối với lệnh ái ngưỡng mộ, nếu không cũng sẽ không giao chuyện quan trọng như vậy cho nàng không phải sao?"

 

"Cái này. . ." Trong hai tháng sao chép năm mươi lần Kim Cương Kinh, đây không phải muốn để Nguyệt nhi không biết ngày đêm chỉ lo viết sao?

 

"Đã nói đến đây, Nghiêm Hầu gia còn không mau tạ ơn?" Tiểu nội giám nhắm mắt nhỏ lại, âm thanh lạnh lùng nói.

 

Lời Nghiêm Bồi Luân vừa đến bên miệng, nhưng bị ánh mắt lạnh nhạt của nội giám này làm cho nuốt trở về. Cuối cùng đành phải dẫn Ôn thị một mặt khiếp sợ cùng Nghiêm Tiêu Nguyệt gương mặt nhỏ trắng bệch tạ ơn.

 

Đưa tiễn vị nội giám kia, Nghiêm Bồi Luân nhìn hai vị lão cung nhân lưu lại nói là đến hầu hạ Nghiêm Tiêu Nguyệt chép kinh, chắp tay nói: "Hai vị ma ma vất vả, còn mời hai vị đi thiên thính dùng trà."

 

Trong đó có một ma ma đầu hơi thấp tiến lên một bước hướng ba người bọn họ hành lễ, sau đó nói: "Đa tạ Nghiêm Hầu gia, chỉ là nô tỳ phụng mệnh nương nương hầu hạ Nghiêm cô nương chép kinh, nên không thể lơ là chút nào. Cho nên, còn xin Nghiêm cô nương dẫn chúng nô tỳ đi thư phòng!"

 

Không có nội giám, Ôn thị rốt cục nhịn không được mở miệng nói: "Hôm nay liền phải bắt đầu sao?"

 

Lão cung nhân kia gật đầu nói: "Nương nương khẩu dụ là trong vòng hai tháng, hôm nay cũng coi như ở trong hai tháng đó."

 

Ôn thị cùng Nghiêm Tiêu Nguyệt hướng về phía Nghiêm Bồi Luân xin giúp đỡ, Nghiêm Bồi Luân nhìn khuôn mặt băng lãnh của hai lão cung nhân kia, ra sức hạ quyết tâm để Nghiêm Tiêu Nguyệt mang theo bọn họ trở về viện tử. Ôn thị nhìn Nghiêm Tiêu Nguyệt rời đi sau đó rốt cục nhịn không được khóc lên.

 

"Hoàng hậu nương nương tại sao lại chọn trúng Nguyệt nhi nhà chúng ta! Hai tháng phải chép năm mươi lần Kim Cương Kinh, đây không phải muốn chặt luôn cánh tay Nguyệt nhi." Ôn thị khóc lóc: "Chẳng lẽ là bởi vì Nguyệt nhi và Lư gia có hôn ước, trong lòng lại còn có oán hận. . ."

 

"Ngậm miệng, lúc trước Hoàng hậu nương nương cũng chưa từng làm khó Nghi nhi, bây giờ như thế nào lại bởi vì chuyện này tìm đến Nguyệt nhi gây phiền phức." Nghiêm Bồi Luân không chỉ không có an ủi, mà còn chỉ vào Ôn thị chửi ầm lên: "Ta đã sớm nói cho ngươi, trước không nên đi trêu chọc Nghi Nhi, nó bây giờ có Ninh Quốc Công phủ chỗ dựa, chúng ta không thể làm khó dễ nó được không nói, lại còn chọc một thân phiền phức. Ngươi thì ngược lại, đứng sau lưng ta giở trò. Ngươi cho rằng Ninh Quốc Công phủ lại bởi vì những lời đồn đại kia mà chê Nghi Nhi hay sao? Trên dưới Ninh Quốc Công phủ hắn, có ai quan tâm mấy cái thanh danh kia? Huống chi Nghi Nhi gả đi, Khương Kỳ hắn liền tỉnh, Khương Văn Chính và Trưởng Công Chúa sao lại tin tưởng những lời đồn đại ngươi phao tin? Bây giờ ngươi hài lòng chưa, ngươi tự dưng sinh sự, báo ứng đến trên người Nguyệt nhi."

 

Ôn thị nghe Nghiêm Bồi Luân chỉ trích, nghĩ đến nữ nhi của mình, trong lòng vừa hối hận vừa oán giận. Hối hận chính mình lúc trước không nên bỏ mặc Nghiêm Tiêu Nghi gả vào Ninh Quốc Công phủ, oán giận là Nghiêm Tiêu Nghi mượn Ninh Quốc Công phủ làm chỗ dựa, không chỉ có được phong hào còn để hoàng hậu giáng tội Nguyệt nhi.

 

Qua mấy ngày, Hình bộ trình lên khẩu cung cùng vật chứng bản dập tương ứng của Lư Trạch Bảo. Lý Miểu hạ chỉ, sau mười ngày đem Lư Trạch Bảo tại cửa chợ phía Tây chém đầu, Trưởng tử Lư thị học sĩ Hàn Lâm viện - Lư Anh giám trảm.

 

Bên trong điện

 

"Để học sĩ Hàn Lâm viện đi giám trảm, bệ hạ sợ Lư gia không rõ, đây cảnh cáo bọn họ." Hữu tướng Diêu Viễn thở dài.

 

Tả tướng Trương Hiền Thông liếc mắt qua, nhìn ông ta thay mặt bệ hạ mô phỏng thánh chỉ, thở dài: "Để lão tiểu tử ngươi nói với Lư gia, bệ hạ đây cũng là đang gõ ngươi đấy!"

 

"Đó là ta luận sự, không có chút nào thiên vị." Diêu Viễn cứng cổ, chết không nhận.

 

Trương Hiền Thông hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi cứ mạnh miệng đi! Kỳ thật ngươi đã sớm rõ ràng, hắn mặc dù là ân sư của ngươi, nhưng đã sớm mất bản tâm* lúc trước rồi."

 

*Lý tưởng của bản thân

 

Diêu Viễn thu bút, thổi thổi chữ trên thánh chỉ, sau đó nói với Trương Hiền Thông: "Diêu Viễn ta làm việc, mọi chuyện tùy theo bản tâm, không cần ngươi lắm miệng."

 

Dứt lời, đã mang theo thánh chỉ đã viết xong đi ngự thư phòng.

 

Trương Hiền Thông nhìn bóng lưng ông ta rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu.

 

Hai người bọn họ là tiến sĩ cùng khoa, bởi vì chính kiến không hợp, giữa hai người vẫn luôn châm chọc đối lập nhau, bây giờ vi thần cùng điện, lại thành tả hữu tướng nữa. Địch? Hay là bạn? Theo Trương Hiền Thông, bạn chiếm phần nhiều hơn một chút. Nếu không có ông ta, ở trên triều đình này thật đúng là không có chút thú vị, cho nên ông không hi vọng vị này dễ bị tình cảm bạn bè chi phối, bị người khác liên lụy.

 

Diêu Viễn cầm thánh chỉ, thì thầm trong miệng: "Ngươi đúng là lão thất phu."

 

Sau mười ngày, Lư Trạch Bảo bị áp đến cửa chợ phía Tây.

 

Đã sớm bị dọa mềm chân, Lư Trạch Bảo khi nhìn đến Lư Anh trên đài giám trảm sau đó nước mắt chảy ngang cố gắng từ trong tay quan binh sai dịch Hình bộ tránh thoát, phóng tới đài giám trảm.

 

Lư Anh nhìn thấy Lư Trạch Bảo trong miệng nhét bố đang giãy dụa cho bên trong rớt ra, sợ ông ta nói ra cái gì, kinh hãi đổ cả mồ hôi lạnh.

 

"Nghĩa. . ." Lư Trạch Bảo chữ phụ còn chưa nói ra, đã bị nha dịch cho một quyền mạnh đến choáng váng.

 

Cho đến khi nhìn thấy Lư Trạch Bảo bị chém đầu, sau khi đầu lâu rơi xuống đất, nỗi lòng lo lắng của Lư Anh mới miễn cưỡng hạ xuống.

 

Khương Kỳ ngồi trên trà lâu, nhìn xem cuộc nháo kịch ở cửa chợ phía Tây, than thở: "Người này thật đúng là nhi tử ngoan đấy!"

 

Chiều hôm ấy, sai dịch áp giải Lư Trạch Bảo cầm số tiền còn lại người ta đưa tới, nghĩ đến hôm nay cuối cùng có thể có tiền mua chút rượu ngon nếm thử.