Dụ Dỗ Vợ Yêu Lưới Tình Chờ Sẵn

Chương 50: 50 Cướp Máy Bay

Khoảng ba tiếng sau, cơn đau đầu nhức nhối lay Cẩn Ngọc tỉnh dậy giữa cơn mê.

Hai mắt cô trĩu nặng, nhưng dường như đã quá quen thuộc với những lần bị đánh ngất, Cẩn Ngọc cũng không quá bất ngờ khi trước mắt mình là một trần nhà trắng tinh.

Cô tặc lưỡi, thấy được cảnh tượng trước mắt vẫn còn tốt hơn thấy quỷ sai hay âm tỳ địa ngục gì đó chứ nhỉ? Nhưng mà…

Ký ức của Cẩn Ngọc từng chút ùa về.

Thứ cô quan tâm lúc này không phải chuyện sống chết.

Cô giật mình xoay đầu nhìn về hướng có tiếng bước chân, giật mình khi thấy người đi đến bên cạnh mình là Tư Không Tình.

Trong khi Cẩn Ngọc bị trói chặt trên ghế không nhúc nhích được, bà vẫn điềm nhiên đến lạ thường.

Hai mắt cô rưng rưng, trong đầu đã có câu trả lời về người đã núp trong bóng tối đánh ngất mình.

“Cô tư… tại sao cô lại làm như vậy?” - Dù có mơ thêm mười giấc nữa, Cẩn Ngọc cũng không bao giờ tin được Tư không Tình lại làm như vậy với mình.

Vì tài sản ư? Hay là 10% cổ phần đó? Cô cứ nghĩ cô tư sẽ khác hoàn toàn với những người khác chứ…

Tư Không Tình như cũng sắp khóc đến nơi, ân cần vuốt v e tóc cô: “Ta xin lỗi, Cẩn ngọc, sau khi đến nơi, ta sẽ cho con câu trả lời thích đáng.”

“Đến nơi gì? Cô đang đưa tôi đi đâu?”

Cẩn Ngọc trợn mắt, đảo một vòng khắp căn phòng không quá lớn, nhưng bố trí không hề giống với những căn phòng bình thường khác.

Đến khi cô thấy chiếc cửa sổ nhỏ với những đám mây trắng bên ngoài…

“Đây là… máy bay?”

“Đây là phòng riêng trong toa thương gia của máy bay H airlines, R84620004X, loại máy bay chỉ dùng để xuất ngoại của nước ta, nên mỗi chiếc, ở hạng thương gia sẽ được trang bị phòng riêng thế này.” - Tư Không Tình ôn tồn giải thích.

Trái lại giọng điệu của Tư Không Tình, Cẩn Ngọc vừa nghe xong đã rơi vào trạng thái mất bình tĩnh nghiêm trọng, không ngừng vùng vẫy để tìm cách thoát ra, mồm quát lớn: “Xuất ngoại? Cô định đưa tôi đi đâu chứ?”

Tư Không Tình nhìn thái độ của cô, chỉ để lại vết hằn đau khổ trên gương mặt.

Còn Cẩn Ngọc sau khi đã bất lực với việc tìm cách trốn thoát, mệt mỏi hỏi:

“Tại sao cô lại bắt cóc tôi? Cô muốn đưa tôi đi đâu?”

“Ta…”

“Hừ, đến cô cũng không khác gì bọn họ.

Tôi đã tin tưởng cô như vậy mà…” - Cẩn Ngọc nhìn Tư Không Tình bằng đôi mắt vô hồn, nhưng sâu trong đáy mắt là sự thất vọng cùng cực.

Tư Không Tình nuốt nước bọt, nửa muốn nửa không, cứ ngập ngừng không thôi khiến sức chịu đựng của Cẩn Ngọc càng chạm đến đỉnh điểm.

“Cô… A!”

Cẩn Ngọc còn chưa kịp trút cơn thịnh nộ, máy bay chợt rung lắc dữ dội, khiến Tư Không Tình không đứng vững mà ngã vào người Cẩn Ngọc.

nhưng bây giờ bà lại khách sáo đến mức luống cuống đứng dậy, không ngừng xin lỗi cô.

Cẩn Ngọc nheo mắt nghi hoặc, đây là Tư Không Tình vô cùng cao ngạo đây sao?c Trong trường hợp bà bắt cóc cô vì mục đích cá nhân, cũng không phải hạ mình đến mức này đó chứ?

Xong, A Long mở mạnh cửa xông vào, lại gấp gáp đóng chặt lại, trán lấm tấm mồ hôi: “Bà chủ! Không ổn, máy bay bị cướp rồi, toàn bộ nhân viên đã bị khống chế!”

“Cái gì?”

Tư Không Tình vừa hỏi xong, một cơn chấn động nữa lại diễn ra khiến cả người bà ngã nhào về trước, đầu đập mạnh xuống sàn, khi ngước lên chỉ thấy máu từ trán đã chảy ròng ròng.

A Long hốt hoảng đỡ lấy bà, nhưng bà dường như không cảm nhận được chút đau đớn nào: “Mau, mau cởi trói cho Cẩn Ngọc!”

“Nhưng mà…”

“Tình thế nguy hiểm, còn không mau?”

A Long nuốt nước bọt, tuy không bằng lòng nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo lời Tư Không Tình.

Cẩn Ngọc sau khi được cởi trói cũng phải mất một lúc mới đứng vững được.

Dường như mặt sàn đang nghiêng theo hướng đổ lên thì phải.

Cẩn Ngọc mệt mỏi thở d ốc, vẫn không quên chất vấn đối phương: “Cô tư, đến bây giờ cô vẫn chưa chịu nói cho tôi biết lý do?”

“É…É…É…”

Ba hồi còi báo động vang lên điếc tai, đèn trong căn phòng chợt chuyển sang màu đỏ, kèm theo đó là sự rung lắc dữ dội ở thân máy bay; mặt sàn lại càng lúc càng nghiêng như sắp đổ dốc đứng đến nơi.

Cả ba người trong phòng, không có ai là còn đứng vững nổi, không ngã lên cái này cũng bị bị cái khác đè lên, không bị dính đòn mất mạng đã là kì tích.

Riêng Tư Không Tình xui xẻo nhất, chân bị kẹt giữa hai khe tủ, từ đó truyền đến nhưng cơn đau nhói.

Bà nhăn mặt, nghiến răng, cố không thể hiện sự đau đớn của mình.

Tuy nhiên, với sức lực của một mình bà cũng không thể nào thoát ra nổi.

A Long cũng bị đập đầu vào thân máy bay, đầu đã chảy máu nhưng vẫn cố đi ngược hướng nghiêng mong giải thoát cho bà.

Nhưng sau khi nắm được tay Tư Không Tình, bà lại ra dấu ngăn lại:

“Cướp máy bay, nhất định là âm mưu của bọn họ.

Bây giờ tôi mệt lắm rồi, tôi...!Cẩn Ngọc của tôi,...!giao cho cậu!”

A Long lắc đầu lia lịa: “Bà chủ, bà đang nói gì vậy? Bà đừng lo, chúng ta sẽ cùng thoát khỏi đây!”

“Không! Chỉ cần tôi còn sống, bọn họ nhất định sẽ tìm ra tôi.

Căn phòng này ở gần cửa thoát hiểm, bên cạnh có ba bộ quần áo nhảy dù… tôi… đã chuẩn bị sẵn, nhưng tôi không đi được nữa…” - Tư Không Tình vừa nói, hai mắt vừa tuôn lệ không thôi.

Dường như tất cả những chuyện này không nằm ngoài dự tính của bà.

Dù nói là âm thầm ra đi, nhưng cũng không thể chắc chắn rằng có khi đám người kia đánh hơi ra hay không.

Ba bộ đồ nhảy dù, chính là lo lắng luôn cả phần của A Long.

Có điều, e là bà đã lo thừa cho số phận của mình rồi.

“Bà chủ!”

“Mau, đưa Cẩn Ngọc đi đi!”

Trong lúc Tư Không Tình sắp ngất đi, chợt lại cảm nhận được sự ấm áp từ một bàn tay khác.

Cẩn Ngọc cũng như A Long, không màn sống chết chạy đến cầm lấy tay bà:

“Không được! Cô phải đi cùng với chúng tôi.

Cô đưa tôi đến đây, chúng ta phải cùng nhau thoát ra!”

Tư Không Tình khẽ lắc đầu, cười trong hạnh phúc: “Không đâu… không kịp, con gái của mẹ…”

“Con gái của mẹ?”

Cẩn Ngọc đờ người ra, đúng lúc một trận rung lắc nữa diễn ra.

Lần này là theo một hướng khác, khiến Cẩn Ngọc và A Long đều bị ngã lăn về phía cửa.

Cẩn Ngọc ứa nước mắt, muốn chạy đến hỏi cho rõ thì A Long đã nắm chặt cổ tay cô, cố ý lôi ra ngoài.

‘Cô tư!”

“Đi đi! Mau đi đi!”

Lần đầu tiên trong cuộc đời, A Long biết ứa nước mắt vì một người không cùng dòng máu.

Tiếng bước chân xa dần, chỗ Tư Không Tình chỉ vọng lại âm thanh yếu ớt:

“Bà chủ phải cố gắng sống sót, nhất định tôi sẽ quay lại tìm bà!”.