Gặp Thần (Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên)

Chương 32

Tay Thần quân vẫn nhẹ vòng qua người hắn, nhưng đã không còn sức lực như vừa rồi.

Linh huyệt bị đâm thủng không chút lưu tình, rút cạn toàn bộ linh lực trong kinh mạch y, đến mức cả thể xác lẫn tinh thần y đều chịu tổn thương nặng nề nhất.

Khuôn mặt thiếu niên có thể được xem như thuần lương vô hại, cặp mắt kia sạch sẽ tựa nước trong Tụ Linh Trì ở Tiên cung, thậm chí còn càng thêm mềm mại quấn quýt.

Vì để bảo vệ Sở Tê tốt hơn, y chỉ thiết lập kết giới một chiều, nếu nó bị tấn công y sẽ phát hiện ngay.

Nhưng nếu y bị trọng thương, kết giới sẽ càng kiên cố hơn, chứ không hề đột ngột tan biến.

Trong kết giới càng vững vàng kiên cố hơn, linh lực cuồn cuộn mênh mông mãnh liệt nhanh chóng lấp đầy từng khe hở trong kết giới, toàn bộ căn phòng như chìm xuống đáy nước, trên không trung xuất hiện vằn nước gờn gợn không theo quy tắc.

Có thể vì không muốn y đau thêm lần nữa, Sở Tê không rút mũi dùi ra mà lập tức hòa tan nó.

Năm ngón tay chạm hờ, bao phủ miệng vết thương, ngưng lại máu tươi đang trào dâng.

Hắn thu tay về.

Cánh tay Thần quân chậm rãi trượt xuống từ đầu vai hắn, mất sức ngã ngồi trên mặt đất, dựa lên ván cửa đằng sau.

Mặt y tái nhợt, gục đầu, hơi thở mỏng manh.

Máu ở bụng không lan tràn tiếp, nhưng vết thương vẫn thấm máu lên bạch y.

Sở Tê rất vững tay, biểu cảm và hành vi đều tương đối thong dong.

Hắn không nhanh không chậm quay người, lấy thuốc cầm máu từ trong túi Càn Khôn ra, sau đó đi về chỗ Thần quân, quỳ hai gối trước mặt y, gập mình cởi đai lưng y ra.

Nếu vết thương này không phải do hắn đâm thành, chỉ nhìn thái độ này một cách đơn giản thì thật sự hệt như đang quan tâm tới y.

Sói con đến cùng vẫn là sói con.

Miệng vết thương bị một thứ mềm mại phủ lên, lông mi Thần quân khẽ run.

Thái độ của sói con rất nghiêm túc, cẩn thận liếm sạch máu trên miệng vết thương, đầu lưỡi mềm nhẵn cọ mở máu thịt, đem đến xúc cảm khó lòng giải thích.

Thần quân nhấc tay, hơi dùng sức đẩy đầu hắn ra.

Sở Tê mím đôi môi dính máu, kéo băng gạc ra, quấn từng vòng trên eo y.

Thời điểm băng bó, hai người đều không nói một lời.

Thần quân nhìn góc mặt tinh xảo của hắn, cảm thụ được động tác nghiêm túc dịu dàng kia, không nhịn được hỏi: "Vì sao?"

Sở Tê không nói gì.

Y nói khẽ: "Chẳng lẽ ngươi thật sự là bạch nhãn lang nuôi không thân, thật sự là súc sinh vô tình vô nghĩa, không biết hối cải sao?"

Băng gạc được thắt nút.

Sở Tê làm gì cũng rất giỏi, không thể nghi ngờ hắn chính là một đứa trẻ xuất sắc.

Băng bó giỏi, tu luyện giỏi, học tập cũng giỏi, ngay cả mũi dùi đâm thủng đan điền của y cũng được căn chuẩn đúng mức, không hề làm tổn thương tới những nơi khác chút nào.

Hắn ngẩng mặt nhìn về phía sư phụ.

Có lẽ vì đau đớn, cũng có lẽ vì phẫn nộ nên khóe mắt Thần quân hơi ửng đỏ, con ngươi phủ một tầng hơi nước mỏng.

Sở Tê nhìn một lát, thẳng người rướn tới hôn y.

Thần quân nghiêng đầu sang chỗ khác.

Sở Tê quay mặt y về, nhìn thẳng y, sau đó hôn thật mạnh lên môi y một cái.

Thần quân trừng hắn.

Sở Tê chớp chớp mắt, cảm thấy buồn cười: "Đừng nóng giận mà, ta cũng đâu cố ý đâu."

"Ngươi lặp lại lần nữa."

Sở Tê cúi đầu nhìn vết thương của y, đầu ngón tay cọ qua cọ lại bên băng gạc.

Hắn nghĩ một lúc rồi nói: "Chẳng qua chỉ đâm thủng một linh huyệt thôi.

Sư phụ dưỡng bệnh cẩn thận sẽ khỏi rất nhanh."

"Đây là lý do ngươi xuống tay với ta?"

"Tất nhiên không phải rồi." Sở Tê vuốt ve mặt y, tránh chỗ vết thương, dựa vào người y, mềm mỏng nói: "Ta chỉ muốn ngài bồi ta, chỉ bồi một mình ta."

"Những điều nên nói ta đều đã nói..."

"Ta biết, ta biết mà." Sở Tê vội vàng nói: "Ta đã nghe rõ hết, cũng nghe lọt vào tai, biết sư phụ không chỉ đơn giản vì Dạng Nguyệt, biết sư phụ lo lắng Dạng Nguyệt bị hại cũng là ta bị hại, biết sư phụ đang suy tính cho tương lai của ta."

Cái này hắn biết, cái kia hắn biết, cái này hắn hiểu, cái kia hắn cũng hiểu, thế mà còn đâm thẳng dùi nhọn vào.

Thần quân yên lặng một lúc lâu, mới khàn khàn giọng nói: "Nếu ngươi đã biết...!Vì sao còn phải...!như vậy?"

"Sư phụ." Sở Tê quấn quýt không rời hôn y, nói lời lấy lòng: "Ta chỉ muốn ngài bồi ta nhiều hơn chút, đối với ngài mà nói chẳng qua chỉ là búng tay mà thôi, Tiểu Thất rất nhanh sẽ chết, thật sự rất nhanh."

"Giải quyết được chuyện này rồi ta sẽ có thể khôi phục thân phận cho ngươi." Thần quân ép bản thân bình tĩnh lại, nói: "Chắc chắn ngươi không chỉ là một phàm nhân.

Ngươi tin ta được chứ, Tiểu Thất?"

"Tất nhiên ta tin sư phụ." Sở Tê nói vô cùng nghiêm túc: "Nhưng không phải thế đâu, chuyện tốt chưa bao giờ xảy ra trên người Tiểu Thất, nếu có thì nhất định sẽ đi cùng tai họa càng lớn hơn...!Chuyện tốt thuần túy duy nhất ta gặp được trên đời...!chính là sư phụ."

Hắn vòng tay ôm lấy eo Thần quân, vùi đầu trước ngực y, thoáng hơi mê muội nghe tiếng tim đập của y: "Ta không quan tâm sau này đâu, ta chỉ là một phàm nhân, ta chỉ có vài chục năm, nên phải là hiện tại..."

"...!Sở Tê." Thần quân nói: "Ta nói rồi, ta sẽ không để ngươi chết.

Ta cam đoan với ngươi.

Dù con người thật sự chỉ là nhục thể phàm thai, ta cũng sẽ giúp ngươi kéo dài tính mạng.

Ta có biện pháp."

Khóe miệng Sở Tê cong lên, ánh mắt lạnh lẽo tựa băng sương.

Hắn nói: "Ai để ý chứ."

Thậm chí hắn còn không đề cập tới việc tin hay không.

Hắn thật sự không để ý.

Hắn chỉ để ý tới hiện tại, tới từng giây từng phút trước mắt.

Thần quân duỗi tay đẩy hắn, Sở Tê càng ôm chặt hơn.

Thần quân dùng sức đẩy, tay Sở Tê cũng càng siết mạnh, trong mắt hắn dần trào ra sự điên cuồng, kiềm chế nói: "Đừng cử động.

Sư phụ, ta không muốn biến ngài thành thi thể lạnh như băng đâu."

Thần quân dừng động tác.

Dưới động tác của y, Sở Tê dịu ngoan điều chỉnh hơi thở, biểu cảm một lần nữa trở về mềm mỏng dịu dàng.

Hắn khép mắt, dựa sát vào vị thần linh của mình, nói: "Một lần cuối cùng.

Ta thề, đây là một lần cuối cùng.

Chỉ cần ngài nghe lời, bầu bạn bên ta đến khi ta chết, như vậy ta sẽ không tham lam nữa.

Ta chết rồi sẽ không bắt ngài theo ta, sau này ngài có thể ở bên người khác, ta không ý kiến gì cả.

Nhưng hiện tại ngài là của ta..."

Sau một lúc yên tĩnh, hắn nghe thấy Thần quân đáp lời: "Ngươi đang nằm mơ."

Sở Tê cười nhàn nhạt, ngón tay di chuyển từ vai y đến trước ngực, nói không chút để ý: "Việc đã đến nước này, ta nhắc ngài một chút, xem làm thế nào có thể dỗ ta vui, làm thế nào sẽ đi ngược hoàn toàn."

"Dù sao thì...!đây sẽ bảo đảm cho sự tồn tại của ngài tiếp đó."

Sắc mặt Thần quân càng tái nhợt hơn.

Y nằm mơ cũng không ngờ Sở Tê sẽ còn làm y tổn thương thêm một lần nữa.

Y cho rằng sói con có trái tim, đã hiểu tình yêu, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một bên tình nguyện.

"Đầu tiên nhé, ta muốn nói một sự thật.

Trước giờ ta chưa từng quan tâm ngài nghĩ thế nào, thậm chí không quan tâm ngài có ghét ta hay không." Sở Tê nắm tay y trong lòng bàn tay mình, lười biếng chơi đùa, nói: "Ta chỉ quan tâm ngài làm thế nào.

Nếu ta bị thương thì dù ngài có diễn cũng phải diễn đạt vào cho ta, rằng ngài rất thương xót ta.

Nếu ta thân thiết với ngài thì dù ngài có cảm thấy ghê tởm cũng phải dùng hành động nói với ta, rằng ngài rất thích.

Tóm lại, ngài có thể giết ta vô số lần trong lòng, nhưng từ giờ trở đi, ngài mà thể hiện điều đó ra ngoài chút xíu nào, khả năng ta sẽ nổi giận đó...!Ta nổi giận sẽ làm ra điều gì, chính ta còn không rõ lắm."

"Vớ vẩn." Thần quân lạnh nhạt nói: "Muốn ta đối xử trái lòng với ngươi chẳng bằng bây giờ ngươi giết ta luôn."

Một thanh đao kề trên cổ y.

Cảm xúc Thần quân không đổi, đồng tử tựa lưu ly nhìn thẳng vào hắn.

Y nhìn thiếu niên, dung nhan lạnh như băng, gằn từng chữ: "Chứng tỏ ta không biết nhìn người, nuôi một con súc sinh."

Đôi mắt Sở Tê vẫn không nhúc nhích.

Lưỡi dao sắc bén đè lên cổ y, cắt ra máu.

Thần quân không hề lùi bước, mi mắt không run, trái tim cũng không đập nhanh hơn, mỗi tấc cơ bắp trên người đều vững như Thái Sơn.

"Sở Tê." Y nói: "Người nông dân và rắn, nhất định phải có một bên chết."

Nếu rắn tấn công trước, tất nhiên người nông dân phải đánh trả.

Một là rắn cắn chết người nông dân, hai là chờ bị người nông dân giết ngược.

Sở Tê trừng mắt trước Thần quân tỏa ra thánh quang trước mặt, cơ hàm siết chặt.

Lát sau, hắn bỗng thu đao, áp thẳng môi lên chỗ chảy máu trên cổ mà hôn.

Thần quân quay mặt đi, Sở Tê lại nhìn y một lát, thản nhiên nói: "Ta chỉ đang hù dọa ngài."

Thần quân liếc hắn.

"Ta sẽ không giết ngài." Sở Tê đứng lên, khom lưng khiêng y lên giường.

Trong khoảnh khắc cơ thể bị ném lên giường, Thần quân muốn nhoài dậy, lại bị hắn đè về.

Sở Tê ngồi trên người y, nói: "Ta biết ngài chỉ đối xử tốt với ta trong thời gian hữu hạn, giống như phụ hoàng thích mẫu phi vậy.

Ta tận mắt chứng kiến nàng sủng quan lục cung, ngay cả Hoàng hậu cũng phải kính nàng ba phần.

Vậy mà chỉ mấy năm đã phải rơi vào kết cục bị sói hổ gặm thịt."

"Kẻ ngốc mới mong cầu vĩnh viễn." Sở Tê nói: "Ta không cần trường thọ cùng đất trời, ta chỉ cần hưởng thụ ngay lập tức."

Hưởng thụ là gì, tất nhiên không cần nói cũng biết.

Thần quân giận dữ nâng tay muốn hất hắn ra, cổ tay lại bỗng bị thứ gì đó quấn lấy.

Sở Tê học Hóa Hư Thành Thật tới mức lô hỏa thuần thanh, không chỉ lợi dụng được linh lực bản thân, mà thậm chí còn lợi dụng được linh lực trên người mình, trong phút chốc đã ngưng tụ thành một dải xích đen nhánh, dây xích thu mạnh về bốn phía, Thần quân lập tức bị ép nằm về chỗ cũ.

"Sở Tê..." Y hoàn toàn ngẩn người: "Ngươi điên thật rồi sao? Ngươi đang làm gì thế?!"

"Dĩ nhiên là...!hưởng thụ ngay lập tức."

"Làm càn!" Thần quân không ngăn nổi cơn sóng giận: "Nghiệt đồ nhà ngươi ưm...."

Sở Tê đẩy hết lời y chưa kịp nói trở về, trong thoáng tách ra, Thần quân đã tức giận đến hai má đỏ bừng.

Sở Tê bỗng nhiên bị chọc cười, hắn dán tới cọ mặt Thần quân, an ủi: "Đừng giận nha, đừng giận mà, ta biết sai rồi."

"...!Ngươi lại biết sai rồi?" Lửa giận dâng đầy của Thần quân không có chỗ bộc phát, ngực lại đau đớn, hít thở không thông: "Ngươi liên tục nói biết sai, nhưng liên tục không thay đổi.

Ngươi cảm thấy chơi ta thú vị lắm sao?!"

Oa.

Nhìn sư phụ tủi thân nè.

"Được được được, thả ra, ta thả ra đây." Sở Tê nghe lời thu dây xích về.

Thần quân lập tức đứng dậy, nhưng Sở Tê lại quấn lấy y tựa như rắn, hoàn toàn không chịu buông ra.

Y cảm thấy não bộ mình chắc chắn đang choáng váng quá rồi, nếu không vì sao đến hiện tại vẫn còn nghĩ nếu dùng sức quăng người trong lòng ra ngoài liệu có làm hắn bị thương không.

Y chỉ đành vươn tay kéo thứ dính trên người ra.

Sở Tê biết mạnh bạo quá không được, vì thế lại bắt đầu làm nũng: "Ta thật sự biết sai rồi...!Sư phụ..

sư phụ...!ngài đừng giận ta, ta thật sự không muốn làm ngài bị thương."

"Ngươi làm ra chuyện rồi, còn cần muốn?"

Giọng sư phụ quả thực đã khàn đến không ra dáng hình.

Sở Tê thử xem vẻ mặt y, do dự hỏi: "Sư phụ, ngài khó chịu ư?"

"Ngươi quan tâm sao?"

"Tất nhiên ta quan tâm rồi." Sở Tê quấn lên người y, hai chân dùng sức cố định người trên giường, nói: "Vừa rồi ta chỉ chọc giận ngài thôi.

Đương nhiên là ta quan tâm ngài rồi.

Sư phụ, ngài thật sự ghét ta lắm sao?"

Đôi mắt hắn ngập nước, đuôi lông mày trùng xuống như tủi thân vô cùng, rồi lại nhút nhát sợ sệt chờ mong gì đó: "Sư phụ, ngài đừng ghét ta.

Ta chỉ quá quan tâm đến ngài, nên mới tức giận vì ngài mắng ta là súc sinh thôi..."

"Ngươi còn biết đó là đang mắng ngươi cơ đấy."

Sở Tê không nói gì, ánh mắt thoáng hiện sự tổn thương.

Thần quân dời tầm mắt đi.

Y không nhất quyết muốn kéo Sở Tê xuống dưới nữa.

Sở Tê quan sát y thêm một lát, chậm rãi dựa sát tới, lại cuộn mình trong lòng y, tay vuốt vuốt bờ ngực y: "Đừng tức giận, sư phụ đừng tức giận."

"Ta đúng là không biết lượng sức..." Thần quân tự giễu: "Ta có bao nhiêu bản lĩnh lớn mới độ được Sở Tê ngươi chứ.

Thật quá nực cười."

Vốn cũng có cần ngài độ đâu.

Sở Tê cười nhạt trong lòng, nhịn xuống không nói thành tiếng.

Chờ tới khi cảm xúc Thần quân ổn hơn mới sợ sệt e dè nói: "Có thể ngủ chưa sư phụ? Ta mệt nhọc."

Thần quân bị hắn đẩy ngã, Sở Tê lại hôn lên cổ y, mãn nguyện làm ổ trong lòng y.

Hắn thở đều đều, dung nhan nồng say, rất nhanh đã chìm vào giác ngủ.

Không chút tâm sự.

.