Gặp Thần (Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên)

Chương 40

Chuyển ngữ: Trầm Yên

....................................................!

Thính Phong tiến lên, lại bị Vô Vọng túm lấy, lập tức uất nghẹn đến đỏ mặt.

Thanh Thủy thầm muốn dạy dỗ Sở Tê một chút, nhưng vẫn hơi áy náy với chuyện khoét mắt của hắn nên lại nuốt lời định nói xuống: "Ta đã mời người tới rồi, ít ra ngươi cũng phải để Tiên trưởng xem thử chứ."

"Ta nói rồi." Sở Tê hiển nhiên không phải người dễ dàng bị nhân tình thuyết phục: "Sư phụ không muốn gặp bất kỳ kẻ nào."

"Đây...!Không thể như thế được..."

Thanh Thủy nhíu mày nhìn về phía định thất, nhưng gian phòng này vốn chính là nơi dùng để bế quan tu luyện, nhập định tư quá, niêm phong cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, một khi đóng cửa lại là gần như kín đến không còn kẽ hở, hoàn toàn không nhìn ra được gì cả.

Vô Vọng dẫn đầu từ bỏ, nói: "Vậy được rồi, chờ sư phụ ngươi khỏe hơn chút thì lại thông báo bần đạo một tiếng."

"Gần đây các người đừng tùy tiện ra ngoài." Sở Tê thấy ông thức thời, bèn mở miệng nhắc nhở: "Minh Đạm muốn giết sư phụ ta."

Người nói chuyện chưa cảm thấy gì, nhưng dừng ở trong lòng Vô Vọng lại khơi dậy ngàn tầng sóng gió: "Ngươi nói Đế quân?"

"Đúng vậy." Sở Tê mặt không đổi sắc nói: "Sư phụ bị hắn ta làm bị thương đấy."

Vô Vọng ngạc nhiên ngờ vực nhìn vẻ mặt của hắn, không thấy chút dấu vết nói dối nào, Sở Tê nói tiếp: "Nếu không tin thì ngươi đến xem vết thương của ta này, đây là do cái kiếm ánh vàng của hắn ta đâm đấy."

Vô Vọng tiến lên, Sở Tê đang định gỡ băng gạc, chợt nghe ông nói:" Không cần, ta dùng linh thức thăm dò là được rồi."

Ông phủ lòng bàn tay lên vai Sở Tê, lát sau bỗng biến sắc, chắp tay nói: "Đa tạ tiểu hữu báo cho, hy vọng Thần quân sớm khỏe lại, ta xin tạm không quấy rầy."

Mặc dù ông có lòng hỗ trợ, nhưng thân sơ khác biệt, Sở Tê ngăn ở phía trước, ông chỉ đành tạm thời cáo từ rời đi.

Sắc mặt Vô Vọng nặng nề, Thính Phong đi theo bên cạnh ông, hỏi: "Đế quân làm hắn bị thương thật sao?"

Vô Vọng nói: "Là kiếm Thiên Trung thật."

"Vậy..." Thính Phong hơi nóng nảy: "Vậy rốt cuộc Thần quân bị thương như thế nào? Vì sao Sở Tê lại đột nhiên phòng bị chúng ta như vậy?"

Trương Tử Vô vò đầu nói: "Có phải Tiểu Thất hiểu lầm gì chúng ta không?"

"Lúc mắt hắn bị thương chúng ta cũng tốn không ít sức đâu, giờ nói quay lưng là quay lưng luôn.

Thần quân cũng không quản hắn đi."

"Không phải hắn nói rồi sao? Thần quân bị thương, chắc là không quản nổi."

"Ngươi cứ nói giúp hắn thế!"

Vô Vọng lắc đầu, nói: "Ta vẫn cảm thấy việc này hơi kỳ quặc.

Thời gian tới các con đừng đi ra ngoài, chờ ta ngẫm lại cẩn thận rồi tính tiếp."

Hai đệ tử vội vàng nghe lệnh: "Vâng."

Nhóm Vô Vọng rời đi, trước định thất chỉ còn lại Sở Tê và Thanh Thủy.

Đối phương nhìn hắn bằng vẻ mặt bất đắc dĩ một lát, sau đó vén áo choàng ngồi xuống cạnh hắn, nói: "Rốt cuộc tại sao lại thế này? Ngươi không thể tùy tiện hắt nước bẩn lên Đế quân được."

"Hắt nước bẩn cái gì, ngươi không thấy sắc mặt của Vô Vọng à? Tu vi của ông ta cao hơn ta, ta mà lừa được ông ta á?"

"...!Thế vì lẽ gì mà Đế quân phải ra tay với ngươi và Thần tôn? Sao Thần tôn lại khinh địch như thế?"

"Sư phụ không khinh địch, ngài vì bảo vệ ta."

"Nhưng như vậy cũng khó hiểu...!Nếu nói ngài ấy bảo vệ ngươi, thì hẳn ngài ấy phải kìm Đế quân lại cho ngươi trốn trước chứ? Chẳng lẽ ngươi đi ngược trở về?"

"Đúng vậy." Sở Tê trừng hắn ta: "Ở trong mắt ngươi có phải ta chính là loại tiểu nhân bỏ sư phụ một đi không trở lại này, là bạch nhãn lang sẽ chủ động đẩy sư phụ ra chắn kiếm hay không?"

"...!Ý ta không phải thế."

"Ý ngươi chính là thế!"

"Được được được ta sai, ta sai rồi." Thanh Thủy chủ động đầu hàng, lần này Sở Tê không tính sổ: "Ngươi tránh ra đi, không cho ngươi ở lại đây!"

"Tiểu Thất..."

"Ngươi đừng có nói chuyện với ta." Sở Tê rầu rĩ cúi thấp đầu xuống.

Thanh Thủy thoáng yên lặng một chốc, sau đó chậm rãi vươn tay, vỗ vỗ nhẹ bờ vai hắn, nói: "Được, ngươi cũng đừng quá lo lắng."

Dĩ nhiên Sở Tê không lo, điều khiến hắn buồn bực chính là hình tượng của bản thân trong mắt người khác không tốt cho lắm, việc đâm sư phụ bị thương chỉ sợ lừa được nhất thời chứ không lừa được cả đời.

Nếu lúc đó mà tới thì phải làm gì để thoát thân đây?

"Tiểu Thất, Tiểu Thất?"

"Chuyện gì?"

"Có đói không? Ta đi làm chuẩn bị đồ ăn cho ngươi nhé?"

Sở Tê xoa bụng một lát, mới nói: "Đừng xuống núi, cẩn thận Minh Đạm ra tay với ngươi."

"Được, đừng quá lo lắng." Thanh Thủy cười vỗ vỗ đầu hắn.

Tiếng bước chân xa dần, Sở Tê ngước mắt, con ngươi đen như mực ngóng nhìn theo bóng dáng hắn ta rời đi.

Lát sau mới thu tầm mắt về.

Hắn đứng dậy đi vào định thất.

Thần quân bị cấm ngôn không thể nói chuyện, chỉ có thể ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Linh lực trong Thần điện tràn trề., Sở Tê nâng đầu ngón tay, xích sắt trên tay y lập tức kéo dài, mãi đến khi cố định tại chân bàn đen nhánh phía trước.

Sở Tê dừng trước mặt y, cảm thấy mỹ mãn, ngắm đại bảo bối của mình, nói: "Ngày ấy ngài đánh ta năm thước, nhốt ta tại nơi này, lúc đó ta nghĩ..."

Hắn ngồi quỳ bên cạnh đại bảo bối, máu lan ra từ vai tới ngực.

Hắn nâng tay trái lên, nhẹ nhàng phủi bụi mỏng trên vai Thần quân, nói: "...!Một ngày nào đó, ta cũng phải nhốt ngài lại, dạy dỗ cẩn thận một lượt, để ngài cũng ngẫm lại cho kỹ, xem rốt cuộc bản thân làm đúng hay không."

Hắn thật sự có thù tất báo.

Thần quân mở miệng, không thốt ra tiếng, đành bất đắc dĩ ngậm miệng lại.

Sở Tê chống đôi tay xuống đất, cơ thể nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên môi y.

Thần quân không trốn thoát, lại lần nữa nhìn hắn.

Sở Tê hỏi y: "Ngài biết sai chưa?"

Thần quân: "?"

"Ngày ấy ngài có nên đánh ta hay không, hôm nay có nên mắng ta hay không? Hửm?"

"......" Thần quân nói không nên lời, ánh mắt trở nên phức tạp.

Lát sau, y nhìn về vết máu trên vai Sở Tê, Sở Tê nghiêng đầu quan sát vẻ mặt y, lơ đãng đối diện với ánh mắt y, im lặng một lát, mới nói: "Nếu ngài đồng ý nói lời dễ nghe hơn, ta sẽ cho ngài nói chuyện."

Thần quân nhẹ nhàng gật đầu.

Sở Tê giải thuật cấm ngôn, nhìn thấy y nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Là kiếm Trung Thiên đâm bị thương?"

Thì ra là kiếm Trung Thiên.

Sở Tê khoanh chân ngồi thẳng, nói: "Đúng vậy."

"Thoa thuốc chưa?"

"Thoa rồi."

"Kiếm Trung Thiên chứa sát khí đế vương, e rằng dùng thuốc trị thương bình thường không có tác dụng.

Em thả ta ra đi, ta chuẩn bị thuốc cho em."

"Đừng cho là ta không biết ngài đang tính kế gì đấy nhé." Sở Tê nói: "Ngài chỉ ước mau mau nói chuyện này cho Thanh Thủy, để bọn họ giúp ngài chế ngự ta thôi."

"...!Vậy đến tối hãy thả ta ra." Thần quân không cãi cọ với hắn, nói: "Vết thương của em nhất định phải được xử lý nhanh chóng, nếu không rất nhanh sẽ có cảm giác bỏng cháy.

Không kịp thời rửa sạch sát khí, vết thương sẽ lan vào tận xương cốt, vậy rất phiền phức."

"Khi nào sẽ cảm thấy bỏng cháy?"

"Nhiều nhất là hai canh giờ sau." Thần quân nói: "Tiểu Thất, ta không lừa gạt em.

Em tin ta được không?"

"Chẳng qua hiện tại ngài đang bị ta kiểm soát nên mới không thể không lấy lòng ta mà thôi."

Thần quân vẫn không cãi cọ với hắn: "Tùy em, nghĩ thế nào cũng được."

Sở Tê yên lặng một lát, hỏi: "Vậy khi sát khí kia vào người...!ta sẽ chết sao?"

"Không, chỉ là thường xuyên bị đau, sau này luyện công cũng sẽ chịu ảnh hưởng, dễ tẩu hỏa nhập ma."

"Ồ."

Căn phòng lại rơi vào lặng thinh trong thời gian ngắn ngủi.

Mãi đến khi Sở Tê cất lời lần nữa: "Ngài vẫn chưa nhận lỗi với ta.

Nếu nhận lỗi thì tối nay ta sẽ thả ngài ra."

"Ta không có lỗi để nhận." Thần quân nói: "Ta dạy dỗ em là bởi em thật sự quá đáng, không biết thu liễm.

Khi đó ta luôn nghĩ muốn thả em về nhân gian, tất nhiên phải dạy em quy tắc rõ ràng mới thả trở lại được."

"Ta nói rồi, hắn bắt nạt ta trước."

"Nhưng em đã cho hắn một cái tát."

"Vậy chứng tỏ chúng ta công bằng, ngài còn muốn dẫn ta tới xin lỗi hắn.

Chẳng lẽ ngài không sai sao?"

"Xin lỗi là vì lùi một bước.

Em phải về nhân thế sinh sống, phải học được cách xin lỗi."

"Cho nên ngài cố ý."

"Đúng." Thần quân thở dài, nói: "Khi đó ta không nghĩ muốn giữ em lại bên mình.

Thứ không chịu sự quản lý giáo dục như vậy, tất nhiên nên dạy rồi tiễn đi càng sớm càng tốt."

Sở Tê siết chặt ngón tay.

Thần quân ngước mắt, nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, nói: "Nhưng sáng hôm nay ta không nên nói em là tai tinh, chọc giận em.

Ta nhận lỗi."

Sở Tê thoáng sửng sốt.

Thần quân nghiêm túc nhìn hắn, dịu dàng nói: "Sư phụ thật lòng xin lỗi Tiểu Thất, hướng về Tiểu Thất xin lỗi.

Không giận nữa, em nhé?"

Lời xin lỗi này tới quá đột ngột, Sở Tê còn chưa kịp nghĩ xem nên đáp lại thế nào, bên ngoài đã vang lên tiếng gọi: "Tiểu Thất ơi, ra ăn nè."

Sở Tê lập tức tiếp hạ thuật cấm ngôn, quay người đi ra ngoài.

Hắn ngồi trên cầu thang trước cửa, đặt chiếc khay Thanh Thủy bưng tới lên đầu gối, cầm muỗng ăn một ngụm cháo, hỏi: "Ngươi nấu à?"

Thanh Thủy nhìn thoáng qua định thất lần nữa, gật đầu nói: "Thế nào, ngon không?"

"Ngon." Sở Tê khích lệ, nói: "Ngày mai vẫn muốn ăn nữa."

"Vậy được, mai ta sẽ nấu cho ngươi tiếp." Thanh Thủy nói xong, lại ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: "Thần tôn sao rồi? Còn ổn chứ?"

"Ừ." Sở Tê nhanh chóng ăn uống no nê, đưa khay cho hắn ta, nói: "Sư phụ bảo ngươi không cần phải lo lắng cho y, còn nhắc ngươi đừng tới tiểu trúc vào buổi tối, y không muốn bị người khác quấy rầy."

"Buổi tối?"

"Đúng vậy, buổi tối linh lực nhiều, thuận tiện nhất cho việc chữa thương, nên cũng kỵ bị quấy rầy nhất."

"Ừ ừ, ngươi nói rất đúng." Thanh Thủy nói: "Ta qua xem chút thôi, ngươi chăm sóc Thần quân cẩn thận, có yêu cầu gì nhớ nói ngay với ta."

"Ừ."

"Sở Tiểu Thất đã trưởng thành." Thanh Thủy xoa đầu hắn, vui mừng nói: "Biết chăm sóc sư phụ rồi."

Sở Tê cười thẹn thùng.

Thần quân thật sự không lừa hắn về chuyện sát khí.

Mới tới chiều, chỗ bị thương đã bắt đầu bỏng rát đau đớn.

Sở Tê nhẫn nhịn, mãi tới tối mới dắt Thần quân ra khỏi định thất.

Người nọ rõ ràng đang đeo gông xiềng, nhưng nhìn qua lại chẳng hề giống tội phạm, vẫn mang dáng vẻ thanh thanh lãnh lãnh cao cao tại thượng kia.

Y đi thẳng một đường về vườn thuốc, Sở Tê nhắm mắt theo đuôi đằng sau, xem y leng keng hái thuốc, leng keng leng keng nghiền thuốc, sau đó bỏ thêm bán thành phẩm đã luyện chế lúc trước vào.

Hắn nhíu mày: "Đó là thứ gì?"

"Vật khử sát." Thần quân gọi hắn: "Lại đây."

Sở Tê đi tới, đối phương vỗ vỗ ghế đá bên người.

Sở Tê ngoan ngoãn ngồi lên, do dự hỏi: "Ngài sẽ không hạ độc ta chứ?"

Thần quân khẽ cười, vươn tay cởi đai lưng hắn ra, để lộ băng gạc đã nhuốm máu ướt sũng, hỏi: "Đau không?"

"Đau."

"Lúc thoa thuốc sẽ càng đau hơn, nhưng đau đớn do sát khí gây ra không ngăn được, chịu khó chút."

"Ừm." Sở Tê nhìn bàn tay an ổn kia, mặc dù đeo theo xiềng xích, động tác của y vẫn rất nhẹ, nhẹ nhàng vạch băng gạc ra, nhẹ nhàng gỡ xuống tầng cuối cùng dính vào với máu thịt, nhẹ nhàng đổ thuốc bột lên trên, nhẹ nhàng nói với hắn: "Sẽ đau, đừng sợ."

Sở Tê không sợ đâu.

Hắn thu hồi tầm mắt, siết chặt ngón tay, không biết rốt cuộc sự dịu dàng này là thật hay giả.

Thần quân quấn băng gạc mới lên vai hắn, khe khẽ nói: "Luyện chế đan dược cần thời gian, trước tạm chắp vá như vậy đi, không thoải mái ở đâu nhớ nói ngay với ta."

"Ồ."

Quấn xong băng gạc, Sở Tê kéo chỉnh gọn y phục, tiếp tục nhìn về phía y.

Thần quân rũ mắt cất bình thuốc vào, sau đó leng keng leng keng đi về phía phòng đan dược.

Sở Tê chậm chạp theo qua, nói: "Dù ngài lấy lòng ta thì ta cũng không tha cho ngài đâu."

"Tùy em thôi." Thần quân nói: "Nếu mệt nhọc thì ngủ một lát trước đi."

"Có phải ngài muốn nhân lúc ta ngủ lén chạy trốn không?"

"Em có thể đóng cửa phòng đan dược lại."

"Tất nhiên ta phải đóng rồi."

"Nhớ kỹ phải hạ thuật cấm ngôn cho ta, tránh để ta la to."

"....." Sở Tê lại bắt đầu tức không thở nổi.

Hắn vừa đóng cửa vào liền quăng mình lên giường êm Thần quân dùng để nghỉ ngơi, hung dữ nói: "Chưa xong đâu, ta sẽ ở chỗ này nghe, ngài dám gây ra tiếng động nào ta giết ngài luôn."

Thần quân bận rộn không để ý tới hắn.

Sở Tê không hiểu nổi y.

Nhưng cảm giác bỏng rát ở vết thương quả thực đã biến mất.

Sở Tê cuộn mình trên giường êm, nhìn bóng dáng tới tới lui lui của y, cùng cả khuôn mặt nghiêm túc bình thản, trong lòng dâng lên cảm giác quái dị.

Xích sắt kia bỗng trở nên chướng mắt.

Nếu không khóa mà đại bảo bối cũng ngoan như vậy thì tốt biết mấy.

Sở Tê mơ mơ màng màng ngủ mất.

Khi hắn tỉnh lại, trên người nhiều thêm một chiếc chăn.

Cửa sổ phòng đan dược đóng chặt, Thần quân đang đứng trước cánh cửa đã đóng kín mít, cách giấy dán cửa cảm thụ ánh mặt trời.

Vầng sáng loãng rọi lên người y, khiến quanh thân y như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng.

Sở Tê ngơ ngác nhìn rất lâu.

"Tiểu Thất, ta tới đưa đồ ăn cho ngươi nè.

Tiểu Thất? Đâu rồi?"

Giọng Thanh Thủy vang lên, Sở Tê lập tức ngồi dậy, mở cửa đi ra ngoài.

"Sao ngươi lại chạy tới phòng đan dược thế?"

"Sư phụ muốn ta luyện mấy vị thuốc cho y." Sở Tê mở cửa rồi mới nhớ ra mình quên hạ thuật cấm ngôn cho Thần quân.

Lòng hắn không khỏi nôn nóng, sợ đối phương sẽ bất ngờ gọi Thanh Thủy.

Lo lắng này còn chưa buông lỏng, Thanh Thủy đã đi thẳng tới phòng đan dược, nói: "Để ta xem xem ngươi luyện thuốc gì, cẩn thận đừng để xảy ra sai lầm."

Sở Tê lập tức ngăn cản hắn ta, nói: "Có phải sư phụ từng khen thiên phú ta không tồi hay không?"

"...!Đúng vậy."

"Ta luyện thuốc chưa từng lầm lỗi ở đâu, không phiền ngươi nhọc lòng phí công." Sở Tê đoạt hộp cơm về, hung ha hung hăng nói: "Đi mau."

"Vậy hiện tại Thần quân sao rồi?"

"Y đã khá hơn nhiều, ngươi chỉ cần quan tâm ta ăn gì là được.

Trưa nay ta muốn ăn vịt thái lát."

Sở Tê đẩy hắn ta một đường ra khỏi tiểu trúc, nói: "Nhớ kỹ đấy, vịt thái lát."

"Nhãi con nhà ngươi..." Thanh Thủy bất đắc dĩ bị hắn đẩy ra ngoài, nói: "Biết rồi, vịt thái lát chứ gì, ngươi cũng biết đổi mới món ăn cơ đấy."

Sở Tê cầm hộp thức ăn, quay người trở về phòng đan dược.

Thần quân vẫn đang đứng trước cửa sổ, quầng sáng càng rạng ngời, trông cũng ôn hòa hơn.

Y nghiêng đầu nhìn Sở Tê: "Đan dược phải luyện 8 canh giờ nữa mới xong, còn muốn nhốt ta về định thất nữa sao?"

"Đương nhiên rồi, ngài phải bế quan chữa thương."

Thần quân thong dong đi tới, đưa dải xích quấn đôi tay mình tới cho hắn, nói: "Đi thôi."

Sở Tê càng không rõ y muốn làm gì.

Hắn nhận lấy dây xích, dẫn Thần quân về định thất, trực tiếp ném người ở bên trong, quay đầu rời đi.

Hắn ngồi xuống bậc thang, ngẩn người một lát mới mở hộp thức ăn, lấy bánh cuộn giòn xốp ra cắn mạnh một miếng.

Hiếm khi ăn mà không cảm giác được mùi vị gì.

Sở Tê ăn được một nửa lại lần nữa quay về định thất, chất vấn: "Vừa rồi sao ngài không gọi Thanh Thủy?"

"Nếu ta gọi thì em định xử lý thế nào?"

"Cùng lắm thì ta giết hắn."

Thần quân ngừng một lát, nói: "Vậy coi như ta suy nghĩ vì Thanh Thủy đi."

Sở Tê mím môi, bỗng nhiên nhấc chân đạp mạnh lên bả vai y.

Suốt một đường, Thanh Thủy mơ mơ màng màng ra khỏi tiểu trúc, lại bỗng gặp Trương Tử Vô ở ngã rẽ.

Đối phương gọi hắn: "Đại chủ, sư thúc nói mời ngài qua một chuyến, có việc cần trao đổi."

Bản thân cũng đang rảnh nên Thanh Thủy lập tức tiếp lời: "Có nói là chuyện gì không?"

"Không hề, chỉ nói ngài tới rồi bàn thôi."

Thời điểm Thanh Thủy tới nơi, Vô Vọng đã đóng chặt cửa sổ.

Hiện giờ Thần tôn thương nặng chưa khỏi, Sở Tê lại nói Đế quân như hổ rình mồi.

Thanh Thủy suy nghĩ một lát, cẩn thận hơn chút, mới nâng bước đi vào.

Trong phòng Vô Vọng không có người khác, ông quay lưng về phía Thanh Thủy, nghe thấy tiếng động mới quay sang, trên mặt thoáng hiện vẻ nghi ngờ, nói: "Vất vả đại chủ tới đây đột ngột, nhưng bần đạo có một chuyện...!không biết có nên nói hay không."

"Mời Tiên trưởng nói."

Vô Vọng giơ tay, Thanh Thủy nâng bước ngồi xuống ghế, nghe ông nói: "Ta biết Sở Tê là ái đồ của Thần tôn, hai người cực kỳ có duyên, ta cũng nhìn ra được thiên phú của đứa nhỏ này cực tốt, chỉ sợ đúng là người Thần tôn đang tìm."

"Dạng Nguyệt?" Thanh Thủy thoáng sửng sốt, sau đó bật cười, nói: "Không thể nào, Dạng Nguyệt có thân phận gì chứ? Sao có thể là nhân vật như Sở Tê được.

Nếu ngài nói hắn là đại yêu chuyển thế gây tai họa nhân gian còn hợp lý chút."

"Ta cũng nghĩ tới điều này, nhưng Thần tôn ngày càng yêu quý hắn hơn.

Nếu hắn không phải Dạng Nguyệt thì ắt cũng bị Thần tôn coi như Dạng Nguyệt."

"Ta không hiểu ý Tiên trưởng lắm."

"Phẩm chất của đứa nhỏ Sở Tê này chúng ta đều xem ở trong mắt.

Hắn một thân phản cốt, có thù tất báo, nói một câu Ác độc tàn nhẫn, ngoan nịnh bạo ngược, không chuyện ác nào không làm cũng không oan uổng."

"......" Thanh Thủy gượng cười: "Nếu Tiên trưởng muốn cáo trạng...!có phải tìm lầm người rồi không? Sở Tê như vậy, ta há có thể quản được?"

"Đại chủ hiểu lầm." Vô Vọng nói: "Dù Sở Tê không dễ sống chung, nhưng đệ tử của ta không chủ động trêu chọc thì cũng bình an vô sự, ta cũng không tùy tiện gán ghép tội danh cho hắn."

"Vậy ý của Tiên trưởng là..."

"Ngươi và ta đều biết, người như hắn..

ngươi đối xử tốt với hắn, hắn không biết cảm kích; ngươi ác với hắn, hắn sẽ lập tức lật mặt vô tình." Vô Vọng nói: "Tuy Thần tôn mềm lòng, như vì dạy dỗ hắn mà cũng đã dùng không ít biện pháp.

Ta đang lo không biết liệu việc này có bị hắn ghi hận trong lòng hay không?"

Thanh Thủy ngẩn ngơ cả người: "Lời này của Tiên trưởng từ đâu tới?"

"Đại chủ tạm đừng gấp.

Thật không dám giấu giếm, tối qua ta đã ra ngoài một chuyến, đi gặp Đế quân."

"Đế quân?!" Thanh Thủy giật nảy mình trong lòng: "Hắn tới thật?"

"Đế quân thừa nhận mình làm Sở Tê bị thương, nhưng nguyên nhân là vì Sở Tê đâm Thần tôn bị thương."

Trên mặt Thanh Thủy lộ vẻ không dám tin, hắn ta muốn nói Không thể nào, nhưng trong đầu lại chợt nhớ về lời Sở Tê từng nói khi trước ───

"Hắn khiến ta khó chịu, ta sẽ đánh hắn, ngươi khiến ta khó chịu, ta sẽ giết ngươi!"

Lời này đột nhiên nghẹn trong cổ họng.

"Hắn làm Thần tôn bị thương, giam Thần tôn vào Sơn Hà Đồ.

Đế quân đòi, hắn không chịu cho, vì vậy Đế quân mới tiện tay dạy dỗ.

Nếu không dựa vào năng lực của Sở Tê sao có thể chạy thoát dưới tay ngài ấy?" Vô Vọng thở dài: "Nhưng Sở Tê thì hay rồi, sau khi trở về liền đổ hết tội lên đầu Đế quân."

"Có lẽ...!lời Tiểu Thất nói mới là thật."

"Là thật hay giả, phải thử một lần mới biết." Vô Vọng nói: "Nhưng trước đó Đại chủ cần suy nghĩ cẩn thận, ngươi ngẫm xem...!thái độ của hắn lúc trở về là chết sống không chịu cho chúng ta gặp Thần tôn.

Nếu không phải chột dạ thì sao lại như thế? Thần tôn mà bị thương nặng thật, hắn thân là đồ đệ, theo lý nên sốt ruột hơn cả chúng ta mới đúng.

Nhưng ngươi xem dáng vẻ hắn có giống như đang sốt ruột không?"

"Lại nói tới Thần tôn.

Lần trước ngài ấy bị thương nặng như vậy, thậm chí còn bị một phàm nhân dễ dàng chế ngự mà cũng chưa từng nói không muốn gặp bất kỳ kẻ nào.

Huống hồ nếu ngài ấy thật sự đối đầu với Đế quân thì tại sao Đế quân lại không bị thương? Chuyện quá khẩn cấp, chẳng lẽ Thần tôn không truyền âm cho ngươi tới hỗ trợ?"

Thanh Thủy ngẩn ngơ cả người.

"Tất cả mọi chuyện đều chĩa về hướng Sở Tê, chỉ khi hắn ra tay, Thần quân mới hoàn toàn không hề phòng bị, thậm chí không kịp truyền âm cho ngươi tiếp viện Sở Tê."

"Tiên trưởng, những việc này..."

"Đại chủ yên tâm, hiện giờ chỉ có ngươi, ta và Đế quân biết việc này.

Trước khi chuyện chưa rõ ràng, tất nhiên ta sẽ không tùy tiện hắt nước bẩn cho một đứa trẻ."

"Đa tạ Tiên trưởng." Thanh Thủy mặt mày tái nhợt đứng dậy, chắp tay.

"Ta để Tử Vô cùng ngài tới thử." Vô Vọng duỗi tay đỡ hắn ta, nói: "Sở Tê này sát phạt quyết đoán, vô tình vô nghĩa, tàn nhẫn với chính mình, càng ác độc với người khác hơn.

Nếu chuyện bị bại lộ, chắc chắn hắn sẽ hạ đòn sát thủ với ngươi...!Cần phải cẩn thận."

Trương Tử Vô cùng Thanh Thủy ra khỏi sân viện, ánh mắt dừng trên gương mặt hơi tái của hắn ta, hỏi: "Đại chủ, sư thúc nói gì với ngươi thế?"

"Không có gì." Thanh Thủy nhìn thoáng qua hộp thức ăn trong tay hắn ta, nói: "Tiên trưởng chu đáo, biết bây giờ Thần quân thích ăn bánh quả nên để ta cùng ngươi đưa tới."

"Đúng rồi, ngài ấy quả thực đã nói vậy.

Nhưng Thần quân ăn bánh hoa nhiều năm như vậy, vì sao lại đột nhiên đổi thành bánh quả?"

Vì sao chứ? Thanh Thủy cũng từng hỏi câu này, Thần quân trả lời rằng có người không thích nên hơi làm mình làm mẩy.

Hắn ta siết chặt ngón tay, bỗng duỗi tay ra, nói: "Để ta tự đi đưa thôi."

Trương Tử Vô thoáng ngẩn người, Thanh Thủy đã quay lưng, do dự nói: "Hoặc không thì ngươi ở ngoài chờ ta.

Có động tĩnh gì hẵng tiến vào."

Nếu lời Vô Vọng nói là thật thì không thể nghi ngờ rằng Sở Tê nhất định sẽ hạ đòn sát thủ với hắn ta.

Dĩ nhiên hắn ta không sợ một mình đối đầu với Sở Tê, chỉ là tu vi Sở Tê tiến triển nhanh chóng, muốn chế ngự mà không làm hắn bị thương thì ắt phải tốn sức chút.

Dù sao quen biết lâu như vậy mà phải hạ đòn sát thủ với Sở Tê, hắn ta vẫn nương tay phần nào.

Thanh Thủy thở ra một hơi, chạy vào.

Lần này đúng là cơ hội tốt để làm chuyện xấu, Sở Tê bị câu vì Thanh Thủy của Thần quân chọc giận, lại túm lấy y khinh bạc một lượt, nhưng chưa chính thức bắt đầu, ngờ đâu Thanh Thủy bỗng đi lộn ngược về.

Hắn không thể không bò dậy, chẳng kịp định thân cấm ngôn, đơn giản trực tiếp đánh ngất người.

Hắn ra khỏi định thất, đóng cửa vào, nói: "Sao lại tới nữa?"

Thanh Thủy lặng lẽ quan sát hắn, ánh mắt dừng trên cổ áo hỗn loạn của hắn.

Sở Tê lập tức vươn tay chỉnh lại, Thanh Thủy nhíu mày nói: "Ta tới đưa cho Thần quân chút bánh quả và ít thánh dược."

"Vậy đưa cho ta đi." Sở Tê vươn tay ra, Thanh Thủy né khỏi theo phản xạ, nói: "Ta muốn gặp ngài ấy."

"Sư phụ nói không muốn gặp ngươi."

"Là không muốn gặp ta, hay không thể gặp ta?" Thanh Thủy nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Để ta gặp Thần tôn đi Sở Tê, tình chủ tớ nhiều năm như vậy, ta cần phải xác định an nguy của ngài ấy."

Lông mi Sở Tê rung rung, con ngươi trong trẻo sạch sẽ: "Ta nói rồi, y bị thương, không muốn gặp bất kỳ ai."

"Ta chỉ nhìn qua chút thôi."

Ánh mắt Sở Tê chuyển hướng về định thất.

Lát sau, hắn mới thong dong xoay người, nói: "Vậy tới đây đi."

Tay trái ngưng tụ thành một mũi dao nhọn trong tay áo, hắn nói không chút để bụng: "Sao đột nhiên lại muốn gặp sư phụ?"

"Trong lòng ta không yên tâm." Thanh Thủy đi theo bên cạnh hắn.

Sở Tê nâng tay phải lên, nhẹ nhàng mở cửa, khóe mắt lại quét qua hắn ta.

Sát khí chợt lan tràn trong không khí.

Mũi nhọn đột ngột giết về phía cổ Thanh Thủy.

Nếu Thanh Thủy không sớm đoán được thì chỉ sợ lần này đã đi đời nhà ma.

Hắn ta bỗng đẩy ra, nhấc tay che cổ lại.

Sở Tê đã sinh lòng ác độc, lao lên, mũi nhọn hóa thành trường kiếm, đâm thẳng tới.

Chiêu thức của hắn nhanh hơn, vũ khí cũng cực nhanh.

Thanh Thủy tránh khỏi tường kiếm, bỗng phát hiện cổ chân bị thứ gì đó kéo mạnh.

Sở Tê không màng vết thương trên bả vai, kéo Trường Thiện ra, một tay hất hắn ta ngã xuống đất.

Bóng dáng nhảy lên không trung, xông thẳng tới tựa ác điểu, mũi nhọn lạnh lẽo của kiếm phong bên tay trái hiện ra, tựa mỏ ưng tập kích người, hung tàn đáng sợ.

Thanh Thủy không hề xem nhẹ thiên phú của Sở Tê, nhưng hắn ta lại xem nhẹ kinh nghiệm tác chiến của hắn.

Một khi hắn muốn giết người thì thật sự sẽ không hề nể tình.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Thanh Thủy bị túm mạnh ngã xuống đất, phần lưng đau nhức, khó khăn lắm hắn ta mới rút trường kiếm ra đỡ được, nhấc chân đá về phía Sở Tê.

Mũi kiếm của Sở Tê chống lấy thân kiếm của hắn ta, xoay tròn, thân thể trên không trung dịch chuyển theo, tiếng hai kim loại ma sát vào nhau phát ra âm chói tai, khó khăn lắm mới tránh được cú sút này.

Hai người vừa chạm vào liền tách ra.

Sở Tê lộn một vòng, dừng ở cách đó không xa.

Thanh Thủy chật vật bò dậy, vừa đau vừa giận: "Ngươi thật sự ra tay với Thần quân ư?"

Trường kiếm trong tay lại lần nữa hóa thành dao ngắn, hắn âm âm u u trông về hướng Thanh Thủy.

"Vì sao?!"

"Ta muốn y."

"Kẻ điên nhà ngươi, Thần quân còn phải đối xử tốt với ngươi lắm nữa mới ủ ấm được tim ngươi!"

"Sở Tê không tim không phổi, trái tim không ủ ấm được." Mũi dao sắc bén lạnh lẽo, thân hình Sở Tê tựa sét đánh, tiếp tục lao tới.

Phía sau lại chợt bộc phát một luồng sát khí.

Hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng, bụng đã bị thứ gì đó hung hăng đâm thủng.

"Tử Vô..." Lời nói của Thanh Thủy kẹt tại cổ họng, hắn ta mở to mắt nhìn.

Đằng sau Sở Tê, gương mặt của Trương Tử Vô chậm rãi thay hình đổi dạng, thình lình trở thành Đế quân cao cao tại thượng.

"Lúc ấy ngươi cũng đối xử với Tư Phương như vậy...!đúng không?"

Thì ra đây là cảm giác linh huyệt bị đâm thủng.

Máu tươi tràn ra từ khóe môi Sở Tê.

Linh lực tứ tán, toàn bộ lực lượng đều bị rút cạn trong nháy mắt.

Sở Tê đổ vào lòng người phía sau.

Đối phương duỗi tay kìm chặt cơ thể hắn.

Hắn nhìn Minh Đạm, Minh Đạm cũng đang nhìn hắn.

"Thủ pháp của ngươi...!không tốt...!bằng ta." Sở Tê nói: "Sư phụ...!không bị thương đến...!nội tạng."

Cổ họng kích động, máu trào ra càng nhiều hơn.

Sở Tê nghiêng đầu, theo bản năng nhìn về phía định thất, một bàn tay lại che kín đôi mắt hắn.

"Ta đã biết ngươi không có tim từ lâu rồi." Minh Đạm khe khẽ nói: "Ta móc ra nhìn, trong tim ngươi...!chẳng có lấy một ai."

"Ngươi chỉ yêu chính mình."

"Người như ngươi...!vẫn nên biến mất đi...!Biến mất vĩnh viễn...!không thể tốt hơn.".