Gặp Thần (Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên)

Chương 41

Chuyển ngữ: Trầm Yên

......................................................!

Sở Tê bị bế lên, đối với Minh Đạm mà nói, hắn rất nhẹ, nói một câu Nhẹ tựa lông hồng cũng chẳng hề quá mức.

Giống như bị gió thổi nhẹ qua thôi cũng có thể bay đi.

Mãi lâu sau Thanh Thủy mới kịp phản ứng, hắn ta vội vàng đuổi theo: "Đế quân muốn dẫn Tiểu Thất tới đâu?"

"Tới nơi hắn nên tới." Minh Đạm rũ mắt, dung nhan thiếu niên trong lòng tái nhợt, máu thấm đỏ khóe miệng, chảy từ chiếc cằm tinh xảo xuống cổ.

Đôi môi Thanh Thủy run lên: "Đó là nơi nào?"

"Một con rắn độc tới từ đâu thì phải trở về đấy."

"Ngài muốn đưa hắn xuống núi?!" Thanh Thủy khiếp sợ: "Người dưới chân núi đều hận chết hắn, bọn họ sẽ giết hắn."

"Nếu bọn họ hận hắn, vậy chứng tỏ hắn đáng chết."

"Nhưng..." Thanh Thủy nhìn thoáng qua Sở Tê lần nữa.

Đây là lần đầu tiên hắn ta phát hiện Sở Tê bình tĩnh như vậy.

Trước kia cho dù hắn vui mừng hay ầm ĩ, căm ghét hay ghen tị thì đều sinh động tràn đầy sức sống.

Nhưng tại thời khắc này, hắn như đánh mất tất cả hứng thú phản kháng, tựa hồ đã chấp nhận số phận của mình.

Hắn ta nói theo phản xạ: "Có phải chuyện này cần được Thần quân đồng ý hay không?"

"Ngươi hẳn nên đi xem hiện tại y còn sống hay không."

Lòng Thanh Thủy hơi chấn động.

Cuối cùng Sở Tê cũng nâng mí mắt, hắn nhìn Thanh Thủy, nói: "Ta giết y, làm thành con rối rồi, rất nghe lời."

Khắp người Thanh Thủy lạnh lẽo.

Minh Đạm tiếp tục đi về phía trước, nhàn nhạt nói với Thanh Thủy: "Ngươi chưa từng gặp ta."

Đây là một loại ám chỉ áp đặt, bề trên dùng với bề dưới, tu vi cao dùng với tu vi thấp, Thanh Thủy không cách nào phản kháng lại thuật pháp như vậy được.

Nó mạnh hơn cả thuật che mắt, khó mà tránh thoát.

Hắn ta đưa Sở Tê đi ngang qua Thanh Thủy, một đường bước thẳng khỏi Thần điện, vững vàng băng qua biển mây trên vực, thẳng xuống chân núi, đặt Sở Tê dưới một cây hòe lớn.

Sở Tê ấn bàn tay lên miệng vết thương, nói: "Ta không rõ."

Minh Đạm ngồi gập chân bên người hắn, vươn tay gạt tóc dài của hắn ra, nói: "Không rõ ở đâu?"

Vẻ mặt Sở Tê thoáng mê man, vẫn đơn thuần vô hại như trước: "Ngươi biết sư phụ ta không chết, vì sao không giết y?"

"Bởi vì ta biết cảm giác bị người bên cạnh thọc một đao là gì.

Ta không cần tốn công sức gây thù chuốc oán cho mình.

Ta biết rõ y chắc chắn cũng đang hận ngươi như ta."

Sở Tê không biết rốt cuộc sư phụ có hận hắn hay không, nhưng hắn biết sư phụ chán ghét mình, ắt cũng muốn giết mình như Minh Đạm.

"Trên thế gian này sẽ không có ai luôn cưng chiều dung túng cho ngươi, người nào đối xử tốt với ngươi thì chắc chắn sẽ đòi báo đáp."

Sở Tê hiểu được tư tưởng này.

Hắn đối xử tốt với sư phụ chẳng phải cũng vì muốn sư phụ có thể nghe mình nói đấy ư? Một khi sư phụ không nghe lời, hắn vẫn sẽ ra tay với sư phụ.

Người nào cũng vậy thôi, trả giá sẽ đòi báo đáp, không có gì đáng chỉ trích.

"Tư Phương đối xử với ngươi tốt thật đấy." Minh Đạm nói: "Nhưng ngươi cho y được thứ gì...!hả Dạng Nguyệt? Không ai có thể giống Thiên tôn Tư Đạo, dung túng vô hạn cho ngươi.

Tư Phương cũng là người, y cũng sẽ vì hành vi của ngươi mà bị tổn thương.

Thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn y tới cứu mình?"

Tất nhiên Sở Tê không muốn.

Bản thân sư phụ cũng chẳng thích hắn là bao, thêm việc xảy ra trong thời gian gần đây thì nhất định sẽ càng ghét hắn hơn.

Sinh tồn trong cung hai năm, hắn hiểu rõ con người không nên mơ mộng hão huyền.

Muốn sống thì chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Ngươi giết Dạng Nguyệt...!không sợ bị Thiên Đạo biết, lấy mạng chó của ngươi sao?"

Minh Đạm cười.

Hắn ta hiểu rõ rằng trước khi trần an lạc định, có thể câm miệng thì đừng nên hé răng, nói điều gì cũng không thể để lại nhược điểm.

Dù sao vẫn chưa tới thời khắc cuối cùng, ai cũng không biết kết cục sẽ ra sao.

"Ta không giết hắn." Minh Đạm nói: "Chuyện hắn chuyển thế tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.

Thiên Đạo cũng biết tường tận."

"Nhưng hiện tại ngươi muốn giết ta."

"Ta không giết ngươi, ta chỉ đưa ngươi về nhà, tránh cho ngươi tiếp tục ở lại Thần điện quấy rối, gây tai họa cho Tư Phương thôi."

Hắn ta trả lời câu nào câu nấy đều rất ổn, xuất phát cũng cực kỳ đúng chỗ.

Đứng ở góc độ của Thần quân Tư Phương nhất định sẽ cảm kích hắn ta.

Sở Tê là một người xấu, người ác độc nhất thiên hạ.

Hắn không cần bạn bè, cũng chưa từng có bạn bè.

Vào thời khắc này, ngay cả một người được chọn để cầu cứu hắn cũng không nghĩ ra.

Hắn suy nghĩ một lúc lâu, hỏi Minh Đạm: "Ngươi có thể thả ta không?"

Lông mày Minh Đạm run lên với biên độ cực nhỏ.

Mãi lâu sau hắn ta mới nói bằng giọng khàn khàn: "Ngươi chính là một con rắn độc, không phải ngươi chết thì chính là người khác chết."

"Nhưng ta có trêu chọc gì đến ngươi đâu?" Sở Tê hơi tủi thân: "Ta làm sư phụ bị thương chứ đâu có làm ngươi bị thương?"

Minh Đạm quay lưng, không muốn nhiều lời với hắn: "Tự giải quyết cho tốt đi Sở Tê."

Xung quanh nhanh chóng không còn một bóng người.

Sở Tê che lại miệng vết thương, giãy giụa muốn bò dậy, cánh tay lại mềm oặt mất sức.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, vầng thái dương đã ngả về Tây.

Nếu hắn không thể tìm được chỗ ẩn thân trước khi mặt trời xuống núi, thì nhất định sẽ giống a nương...!bị sói hổ ăn thịt.

Nhưng hắn không động đậy được.

"Ai tới cứu ta với..." Hắn khe khẽ nói, như thể chỉ nói vậy mà thôi, giọng nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe thấy: "Ai tới cứu ta đi."

Hắn thuận miệng nói vậy, sau đó chậm rãi gục đầu xuống.

Mất quá nhiều máu, mặt trời hun hắn đến xây xẩm mặt mày.

Hắn nhanh chóng ngất đi.

"Cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi."

Trong Thần điện, Thanh Thủy vội vàng bưng một chén nước tới.

Thần quân mặt mày tái nhợt, đứng thẳng người, ánh mắt dừng tại căn phòng quen thuộc, theo bản năng nhắm lại đôi mắt đau nhức: "Sở Tê đâu?"

"Ta và Trương Tử Vô hợp lực..." Đầu hắn ta bỗng trống rỗng một đoạn, mới nói tiếp: "...!Cùng nhau chế ngự hắn, cứu ngài ta."

"Ta biết rồi." Vẻ mặt Thần quân mỏi mệt, hỏi: "Người đâu?"

"Chắc là...!nhốt lại rồi."

"Chắc là?" Thần quân uống nước, lại day huyệt thái dương.

Trong khoảng thời gian này y bị Sở Tê chà đạp đến nơi nơi đều cực kỳ khó chịu, vận khí theo bản năng, chợt hướng tầm nhìn về phía bụng mình.

Linh huyệt đang dần dần khôi phục.

Nói cách khác, một là Sở Tê rút mũi nhọn kia ra, hai là hắn tạm thời không cách nào điều khiển chỗ linh lực đó tiếp tục hóa thành thực thể, vì vậy chỗ linh lực đó liền tự giác chữa khỏi linh huyệt cho y.

Y nhấc tay điều tức, nói: "Dẫn hắn tới đây."

"Vâng." Thanh Thủy nghe lời ra khỏi cửa, bỗng cảm thấy hoảng hốt, quên sạch ráo nơi mình đã giam Sở Tê.

Chỉ có thể tốn công mở đóng từng cánh cửa.

Sở Tê bị một loạt tiếng bước chân lộn xộn đánh thức.

"Thất Hoàng tử ở đây!"

"Hắn ở đây!"

"Tìm được rồi!"

"Ở đâu...!Tiểu Thất, Tiểu Thất?"

"Nơi này thưa Bệ hạ!"

......!

Sở Tê từ từ tỉnh dậy, ánh sáng dần hướng về đây, một bóng dáng già nua theo đèn lồng lảo đảo chạy vội tới phía hắn.

Sở Tê nhìn đèn lồng kia, đôi mắt chậm rãi sáng lên.

"Tiểu Thất..."

"Phụ hoàng, ta ở đây."

"Sở Tê ───"

Thiên tử lập tức ngã ngồi trước mặt hắn, đôi tay kia run rẩy sờ lên mặt hắn: "Sở Tê...!sao ngươi lại ở chỗ này, hử?"

"Ta..." Sở Tê thấy những người phía sau ông ta.

Sở Ký đeo mặt nạ, Sở Ngạn thiếu một chiếc tai, còn cả Sở Kính với vẻ mặt phức tạp...!Và cả Hoàng hậu lạnh nhạt cao ngạo, hắn không rõ nguyên nhân: "Vì sao...!mọi người đều tới tìm ta?"

Hắn nhìn về phía phụ hoàng: "Người tới cứu ta sao?"

Vẻ mặt Thiên tử sững sờ.

Đôi môi ông ta run run, giọng Sở Ký tựa rắn độc bò vào trong tai hắn: "Ngươi đang nằm mơ hão huyền gì đấy? Chuyện ngươi đâm Thần quân bị thương, còn giam cầm ngài đã náo loạn truyền ra khắp thành.

Tất cả mọi người đang ráo riết tìm chỗ ngươi ngã xuống.

Toàn bộ đều biết ngươi bị Thần quân đuổi khỏi Thần điện."

"Chuyện ngươi giam Thần quân tại sơn động ngày trước cũng đã bị lan truyền rộng rãi, quan binh tới ngày ấy đều nhớ rõ rành mạch, hai người chúng ta..." Vẻ mặt Sở Ngạn đè nén: "...!Cũng gặp được Thần quân tại đó."

"Sở Tê." Sở Kính nói: "Đệ thật sự xúc phạm thần linh sao?"

Sở Tê nhạy bén phát hiện ra gì đó, hắn rụt rụt đầu, nhỏ giọng nói: "Ta không...!ta không làm vậy....!Sư phụ thích ta, sư phụ y thích ta."

"Sở Tê." Thiên tử đã lên tiếng, ông ta duỗi tay đè lại đầu Sở Tê, hận rèn sắt không thành thép nói: "Dù ngài ấy thích ngươi thì nào cũng có thể cho phép ngươi làm xằng làm bậy như vậy?"

"Ta sai rồi." Sở Tê lại lần nữa ngước mắt, nghiêm túc nói: "Ta biết sai rồi, được chứ? Phụ hoàng, người cứu ta đi.

Ta không thể động đậy, ta phơi nắng cả ngày, còn bị thương, phụ hoàng..."

Trên mặt Cảnh đế lộ ra sự chần chừ.

"Hiện giờ dân oán nổi lên bốn phía, tiếng mắng chửi không ngớt khắp Thành Nghiệp Dương, nếu không giao Sở Tê ra thì toàn bộ Hoàng thất sẽ phải đất rung núi chuyển." Hoàng hậu đột nhiên bị ánh mắt của Sở Tê nhìn chằm chằm vào, bà ta như bị rắn cắn một phát, cả người run lên, sau đó lại sa sầm mặt, nói: "Bệ hạ, ngài ngẫm lại chuyện đồ cung ba tháng trước đi.

Giữ một con rắn độc như vậy bên cạnh, ngài thật sự ngủ yên giấc sao?"

Sở Tê bỗng túm lấy tay áo Cảnh đế: "Phụ hoàng...!ta sai rồi, ta thật sự sai rồi...!Ta không dám nữa đâu, ngài tạm tha cho ta một lần đi.

Trước giờ ngài chưa từng mềm lòng với ta bao giờ...!Ngay lúc này đây, ta sẽ đi cầu xin sư phụ tha thứ...!Y sẽ tha thứ cho ta...!phụ hoàng..."

Thiên tử khoác một bộ đồ đen, tay ông ta trượt từ trên đầu Sở Tê xuống, chậm rãi...!nặng nề vỗ vỗ mặt hắn.

Ông ta từ từ đứng dậy, hai tay Sở Tê cũng nhích theo.

Hắn ngước cao mặt, đau xót nói: "Phụ hoàng...!phụ hoàng...!Đừng giao ta ra mà..."

"Tiểu Thất." Ống tay áo rút khỏi ngón tay đã nắm đến trắng bệch của hắn, Thiên tử nói chậm rì rì: "...!Sẽ không giao ngươi ra...!Phụ hoàng...!tự mình xử lý ngươi."

Sở Tê không biết rốt cuộc Minh Đạm đã hạ thuật pháp gì với hắn.

Lúc này cả người hắn vẫn mất sức như cũ, bị nhấc lên từ dưới tàng cây như gà con, bị túm kéo trên mặt đất về phía trước.

Ánh lửa ngập trời chiếu sáng như ban ngày.

Hắn bị kéo qua bóng tối, một đường đi thẳng tới Tế đàn lớn đã sáng trưng.

"Phụ hoàng...!phụ hoàng?" Hắn kêu lên như mèo con, run bần bật: "Hôm nay đánh 100 roi thôi được không? Ta bị thương...!ta sợ mình sẽ chết."

Chân Thiên tử thoáng cứng đờ, thong thả mà gian nan đi về phía trước.

"Nhị Hoàng huynh."

Sở Kính rưng rưng nhìn về phía hắn.

"Ta bị thương ở đây...!chảy rất nhiều máu..." Hắn ý bảo đối phương nhìn bụng mình: "Không thì đánh ta 150 roi thôi cũng được, nhiều hơn nữa sẽ chết thật đấy."

Sở Kính nhìn thoáng qua hai chân kéo lê từng bước trên mặt đất của hắn.

Dường như hắn muốn nỗ lực đứng thẳng, nhưng cơ thể suy yếu rõ ràng đã không còn khả năng đuổi kịp quan binh áp giải hắn.

Phần lớn thời gian chân đều cọ lết trên mặt đất.

Giày rơi mất, mũi chân bị mài ra vệt máu.

Sở Kính bỗng duỗi tay đẩy quan binh ra, nói: "Để ta."

Tay y vừa đặt lên eo Sở Tê, Sở Tê lại chợt lao vào lòng y, hắn cố hết sức bám vào người Sở Kính, nói: "Cảm ơn Nhị ca ca."

Phía trước bỗng vang lên giọng nói nặng nề của Thiên tử: "Con không nghĩ cho mình thì cũng nghĩ cho mẫu phi và muội muội con đi.

Hiện giờ con ở bên nó là muốn tìm cái chết sao?"

Sở Kính cứng đờ.

Sở Tê gian nan dựa trên người y, đôi tay bên hông buông ra rồi lại túm chặt.

Sở Kính khẽ nghiến chặt răng, chợt dùng hết sức ôm lấy hắn.

Giây tiếp theo, Sở Tê bỗng nặng nề đẩy y ra.

Sở Tê chật vật ngã ngồi trên mặt đất.

Hắn nhìn về phía huynh trưởng cả người đã căng chặt, nói theo phản xạ: "Thật ra vẫn ổn, không đau lắm đâu."

Hắn rủ hàng mi xuống, lại bị kéo về phía trước, tinh tế nói: "Nhị ca ca, ta nhớ rõ lòng tốt của huynh."

Hắn đi từ bóng đêm tới chỗ sáng, phóng mắt nhìn về phía biển người đang cãi cọ ồn ào bốn phía.

"Tìm về rồi!"

"Tai tinh đã trở lại!"

"Thiêu chết hắn!" Không biết người nào hô lên một câu, lỗ tai Sở Tê chợt ù ù.

Hắn bị kéo lên đài hành hình, bên tai ong ong, không nghe nổi một chữ.

Có người trói chặt hai tay và hai chân hắn, dưới đài hành hình chất đầy củi đốt.

Hắn nhìn Thiên tử mở đôi tay ra, ý bảo mọi người yên lặng.

Ánh mắt hắn chậm rãi quấn lên từng khuôn mặt trong ánh sáng, ghi tạc từng người vào lòng.

Hắn nhìn thấy Thiên tử bắt đầu nói chuyện.

Bởi vì không nghe thấy tiếng, hắn chỉ có thể phân biệt được một vài khẩu hình, tựa hồ muốn nói rằng nhất định sẽ đòi công bằng cho mọi người.

Vài câu không phù hợp ít ỏi chợt xông ra.

"...!Phải thiêu thật ư? Không cần thiết vậy đâu..."

Hắn nhìn theo hướng tiếng nói, thấy chủ nhân những câu này là một cô nương mặt tròn.

Bốn mắt nhìn nhau, cô nương chợt rụt rụt cổ, xung quanh có người mắng: "Ngươi còn nói thay cho hắn? Cẩn thận hắn hóa thành lệ quỷ tới làm thân với ngươi đấy!"

Sở Tê lập tức hiểu rõ, hắn đi từ bóng đêm tới chỗ ánh sáng của người khác.

Ánh sáng này dựa trên tiền đề muốn thiêu chết hắn.

Hắn dần nhếch miệng.

"Hắn cười gì thế?"

"Ngươi còn cười!"

Một búp cải trắng nện thẳng lên thái dương hắn.

Lập tức có quan binh tiến tới ngăn lại.

Thiên tử phát biểu xong cảm nghĩ, ngoảnh mặt sang nhìn Sở Tê, nói: "Ngươi còn gì muốn nói không?"

"Ta ấy à..." Sở Tê nghiêng nghiêng đầu, trong mắt xuất hiện sự cố chấp, nhìn ai cũng đăm đăm: "Thật ra ta vô tội, người đâm sư phụ bị thương không phải ta.

Hiện tại các ngươi thả ta ra còn kịp.

Nếu thật sự thiêu chết ta...!đó mới là khởi đầu của ác mộng."

"Ý hắn là hắn sẽ trả thù sao?"

"Vậy tới đi!"

"Đừng dài dòng vô nghĩa với hắn! Thiêu chết hắn đi!"

Thiên tử động lòng: "Tiểu Thất..."

"Phụ hoàng ơi." Trong mắt Sở Tê hiện lên ánh nước dối trá: "Ta sợ, ta sợ lắm...!Ngài có thể thả ta hay không? Cứu ta đi...!phụ hoàng...!Phụ hoàng cứu ta với...!Oa oa ta sợ, đừng thiêu ta...!Ta không muốn chết, ta không muốn chết..."

"Bệ hạ." Hoàng hậu lại lần nữa mở miệng: "Đứa con cùng hung cực ác, điên khùng cuồng vọng như vậy nếu không nhanh chóng bị diệt trừ thì chỉ sợ đêm dài lắm mộng."

Thiên tử nhận lấy cây đuốc được truyền tới.

Tiếng hô xung quanh ngày càng lớn, âm thanh la hét muốn thiêu chết Sở Tê cứ văng vẳng không dứt bên tai.

Sở Tê nhìn đuốc trong tay ông ta, giật mình theo phản xạ.

Hắn vẫn mất sức, nhưng trên mặt đã xuất hiện sự oán độc bị đè nén: "Phụ hoàng...!đừng đốt ta...!Ta sợ...!ta sợ đau..."

Tay Thiên tử run run, đôi mắt lại chợt lạnh xuống, vung tay ném bó đuốc vào đống củi.

Thế lửa ầm ầm lan rộng.

Đôi tay vòng qua lưng của chắn chậm rãi siết chặt.

Trong Thần điện, Thanh Thủy cuối cùng cũng tìm xong tất cả những nơi có khả năng giam giữ Sở Tê.

Trời sắp tối đen, Thanh Thủy lại lần nữa trở về tiểu trúc bốn mùa.

Thần quân tĩnh tọa điều tức, một lần nữa cảm thụ được linh lực đang vận chuyển nhanh mạnh trong kinh mạch.

Vô Vọng kề bên cạnh chữa trị linh huyệt cho y.

Thấy Thanh Thủy trở về, Thần quân thuận miệng hỏi: "Người đâu?"

"...!Không biết vì sao, ta như thể...!mất đi chút ký ức."

Hắn ta gãi gãi đầu.

Lông mày Thần quân lập tức nhướng lên, mở mắt ra.

Y bỗng đứng dậy từ trên giường, phất tay xua tan sương mù trên không trung, cách vực nhìn về phía ánh lửa đỏ cam ngập trời đằng trước.

Trên mặt Vô Vọng lộ vẻ ngạc nhiên: "Hình như là hướng Tế đàn, đang cử hành nghi thức gì vậy?"

Tia lửa tóe ra, tro tàn tứ tán.

Sở Tê cúi đầu nhìn bốn phía dưới chân, dần bị hun đến miệng lưỡi khô khốc: "Nóng quá...!nóng..."

Thế lửa mãnh liệt, ngọn lửa điên cuồng xoắn vào bên trong, lập tức dính lên y phục hắn.

Lông mi Sở Tê run run, trơ mắt nhìn lửa lan tràn lên theo vạt áo, hắn lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng: "Nóng! Nóng quá ——! Phụ hoàng! Nóng quá, nóng quá!!"

Làn da bị bỏng, Sở Tê bị trói chặt trên giá gỗ vặn vẹo giãy giụa.

Xung quanh vang lên từng một trận reo hò trầm trồ khen ngợi.

"Đi chết đi!"

"Đốt hay lắm!!!"

"Tai tinh chết rồi, chúng ta lại có thể sống những ngày lành!!"

Cảm giác nóng dần biến thành đau, Sở Tê giãy giụa muốn quay người, lại vẫn bị trói chặt trên cây cột.

Thần quân chạy như bay khỏi tiểu trúc, cách mây mù cuồn cuộn trên vực thẳm, nghe được rõ ràng một loạt tiếng hoan hô ầm ĩ, giống như đang cử hành điển lễ chúc mừng quan trọng gì đó, tràn trề vui sướng và thản nhiên.

Vô Vọng cũng vội vàng theo bên cạnh y, nghiêng tai lắng nghe, hỏi: "Rốt cuộc hôm nay là ngày mấy?"

Ông còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên giữa rừng hoan hô kia.

Cả cơ thể Thanh Thủy bỗng mềm nhũn.

Ngay sau đó, Thần quân đã nhảy bật lên, lăng không bay đi.

Vô Vọng cũng biến sắc: "Đó là...!âm thanh gì..."

Một người vội vàng xông tới từ phía sau, Trương Tử Vô khàn giọng nói: "Là Sở Tê! Sở Tê đang kêu!"

"Ta muốn giết các ngươi —— a a a a aaaa!!!"

Sở Tê xưa nay luôn nhịn đau, nhưng giờ phút này hắn thật sự đã đau đến điên rồi.

Hắn như lệ quỷ trong lửa, điên cuồng vặn vẹo thân thể, khí đen ngập trời bốc lên từ đám lửa, khắp con ngươi đen láy đều là sát ý điên cuồng.

Hắc ác độc nguyền rủa, giọng nói tựa oán linh đến từ địa ngục, âm u đáng sợ: "Các ngươi đều phải chết! Tất cả đều phải chết!!!"

"Gàn bướng hồ đồ!" Hoàng hậu sa sầm mặt, lập tức đoạt lấy cây đuốc trên tay quan binh, ném thẳng về phía hắn.

Cây đuốc giữa không trung bị một lực lượng hùng hậu đánh bật về, gào thét mà tới, đập trúng mái tóc của Hoàng hậu.

Bà ta lập tức thét lên một tiếng, tóc dài bị đốt cháy khét, phát quan rơi xuống đất.

Cũng may diện tích thiêu đốt không lớn, rất nhanh đã tắt ngúm.

Bà ta ngước mắt nhìn sang.

Thần quân bạch y, ánh mắt tối tăm, y phục xưa nay thanh lãnh, bây giờ lại hiện vẻ tàn khốc, giá rét lạnh thấu xương như trời đông chợt xộc tới.

Xung quanh yên ắng tĩnh mịch.

Vì thế thiếu niên đang đau đến hít vào liên tục trên đài hành hình đã tắt lửa kia liền thấy được rõ ràng.

Đôi ủng trắng dừng trên đài hành hình đen kịt.

Vị thần linh cao lớn chắn trước mặt thiếu niên mình đầy thương tích.

Dây thừng trói cổ tay bị đốt lâu chợt đứt lìa, khắp người Sở Tê đau đớn không nhịn nổi, chật vật đổ về phía trước.

Đôi ủng trắng tiến về phía hắn, một bàn tay vững vàng đón được thân thể hắn.

Rõ ràng vẫn là cái ôm ấm áp quen thuộc kia, nhưng khi Sở Tê tiếp xúc với y lại đau đến kêu lên một tiếng.

Tay chống trên y phục Thần quân đột nhiên giật bắn lên, dính lại tại đó một mảng da thịt đã tách rời.

Thần quân lập tức ngồi gập chân xuống, mặc cho áo bào trắng tản rộng phủ lên tro tàn đen sì dưới chân.

Sở Tê quỳ trước mặt y, đôi tay mất hết sức lực đặt lên mặt đất, cả người run rẩy không ngừng.

Hắn khe khẽ kêu lên: "A nương...!a nương...!a nương..."

"...!Là sư phụ."

"Sư phụ...!không cần Tiểu Thất."

Một giọt nước bỗng rơi xuống áo bào trắng, Thần quân vươn tay, nâng hờ bàn tay đã bị bỏng của hắn lên, giọng nói nghẹn lại không ra dáng hình: "Cần."

"Dù ra sao cũng cần.".