KỂ TỪ KHI TÔI MẮC BỆNH TÂM THẦN

Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần
Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần
Tình trạng
Hoàn thành
Nguồn
wattpad.com
Lượt xem
469
Đánh giá
1 2 3 4 5
Đọc truyện Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần tại itruyen.net. Cập nhật Full nhanh nhất Kể Từ Khi Tôi Mắc Bệnh Tâm Thần tác giả Cao Biến Tiểu Vệ Tinh trên iTruyện thuộc thể loại Đam Mỹ, Đoản Văn. iTruyen.net | Web Đọc truyện online Kho Truyện Full hay mới nhất
Văn án 

Bác sĩ Khương đã từng nói bệnh nhân tâm thần phân liệt là một nhóm người bị xã hội đánh bại, bọn họ không hòa nhập vào xã hội mà là trốn ở bên cạnh bóng tối lặng lẽ quan sát.

Tôi cũng không biết tại sao, dù gì bác sĩ Khương cũng nói với tôi như vậy.

La Đông Nguyệt cũng là bệnh nhân tâm thần, nghe nói còn giết người.

Cô ấy là chị gái tôi, đã chết vào một ngày nào đó trong quãng thời gian nằm viện dài đằng đẵng của tôi, cũng vào một ngày mùa đông không có một chút hơi ấm thế này.

Vậy nhưng cái chết của cô ấy chỉ tạo ra vài dao động không đáng nhắc tới trong tâm trí tôi, thậm chí còn không sánh bằng không khí ẩm lạnh sáng nay, ít nhất chúng còn có thể làm tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi đã 27 tuổi nhưng chức năng xã hội chỉ dừng lại ở trình độ năm 17 tuổi. Thời điểm học lớp 11, tôi được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt hoang tưởng*, trước khi chẩn đoán đã phát bệnh nhiều lần, người trong nhà gần như không chống đỡ nổi đành đưa tôi vào bệnh viện tâm thần.

Cứ như vậy đi vào một lần, tôi ở liền mười năm không đi ra nữa.1

Tôi thực sự đã từng bị bệnh tật tra tấn đến không còn hình người, tôi nhiều lần có suy nghĩ tự sát ở trong đầu, cũng đã thử qua nhiều cách tự sát. Giờ đây, khi những hình ảnh điên điên khùng khùng hiện lên trong tâm trí, cảm giác nhục nhã đấy lại chà sát tới lui trên khắp người tôi.

Y tá nói rằng khi thời tiết lạnh, tôi luôn ngồi trên giường quấn chăn nói chuyện một mình suốt cả ngày, thỉnh thoảng bật cười với không khí, hoặc nhìn vào cửa sổ ngẩn người. Cửa sổ với hàng rào sắt khắc ghi thật sâu vào ký ức của tôi, âm thanh của cả trai lẫn gái đều liên tục vang lên không ngừng trong lỗ tai, đôi khi là lời nguyền rủa chửi bới, đôi khi là mệnh lệnh phục tùng.

Tôi đặc biệt sợ làm liệu pháp điện*, y tá sẽ nhét một miếng đệm răng vào miệng tôi, sau đó cơ thể tôi co giật, run rẩy; trong vô số những đêm lộn xộn mất trật tự, tôi bị trói trên giường mà vẫn còn ầm ĩ, ồn ào muốn tìm một cái máy nghe lén, giật lắc khung giường kim loại, làm cho toàn bộ hành lang đều là tiếng bang bang, quấy nhiễu làm mọi người không thể chịu được.