Liệt Húc Thanh Hà

Chương 47

Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm

Hạt mưa tụ thành một giọt nước to trên lá cây hòe, rơi tõm xuống tán dù, nước văng tung tóe.

Tưởng Bình: “Có một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu bên ngoài công viên, tất cả đồ riêng tư và ví tiền đều được tìm thấy trong xe, ở ghế phó lái có vết máu lớn là của nạn nhân. Tiểu Trương đang thử liên lạc với người thân của họ.”

Triệu Liệt Húc đứng đó, ánh mắt bình tĩnh ngước nhìn cây hòe xanh um tươi tốt, nước mưa nhỏ xuống mặt anh, hơi lành lạnh.

“Đội trưởng Triệu?”

Yết hầu Triệu Liệt Húc lăn lăn, anh hít nhẹ một hơi, tập trung nhìn vào nạn nhân rồi nói với giọng ồm ồm: “Tôi biết nạn nhân này, để tôi đến thông báo là được.”

Tưởng Bình giật mình kêu lên.

Triệu Liệt Húc không phản ứng nhiều, đôi mắt sâu thẳm không hoảng hốt không lo lắng, có thể trông thấy rõ ràng có gì đó chập chờn nơi đáy mắt anh. Anh đưa cây dù cho viên cảnh sát, vén dải ngăn cách hiện trường đi vào.

Nhân viên pháp y đang khám nghiệm sơ bộ.

Pháp y nói: “Phần xương sọ ở huyệt thái dương nạn nhân có vết thương do va đập, nhận định sơ bộ là xương sọ bị thương khiến động mạch ở màng não giữa bị đứt, từ đó xuất huyết và tử vong.”

Triệu Liệt Húc đeo bao tay vào, nhẹ nhàng xoay đầu nạn nhân, xương sọ bên phải bị thương, chảy máu nhiều, máu tươi nhuộm đỏ cả mảng tóc. Vết thương có góc độ rõ ràng, có vẻ như không phải do vật sắc bén gây ra.

Nhân viên pháp y: “Nhìn hình dạng và lực của vết thương, có lẽ là va đập vào vật sắc cứng, ví dụ như… Góc nhọn.”

“Góc nhọn?”

“Cạnh bàn ở phòng bếp.”

“Thời gian tử vong thì sao?”

“Khoảng một giờ sáng.”

Triệu Liệt Húc ngồi xổm xuống, nhìn hai mắt bị móc ra của Nguyễn Lệ Chi, “Có thể nhìn ra được hung thủ đã dùng hung khí gì không?”

Pháp ý quay xác lại xem xét, “Chắc là loại dao gọt thường thấy trong siêu thị.”

Nơi này chỉ là hiện trường vứt xác, dao gọt trái cây, góc bàn bếp, hiện trường gây án đầu tiên có lẽ ở trong nhà.

Đôi mắt bị móc ra của người phụ nữ này rất trong trẻo, không giống Tăng Quốc Phát, cuống cuồng, hoảng loạn, bất lực.

Triệu Liệt Húc nhìn Nguyễn Lệ Chi từ trên xuống dưới, hỏi: “Nếu vị trí huyệt thái dương của người va chạm mạnh sẽ lập tức mất mạng à?”

Pháp y lắc đầu, “Phải xem tình hình, phần xương sọ vô cùng yếu ớt, dễ dàng gây đứt động mạch làm xuất huyết nhiều, nhưng nếu cấp cứu kịp thời thì có thể cứu được.”

“Trên cơ thể nạn nhân còn những vết thương nào khác nữa không?”

Nhân viên pháp y vẫy vẫy tay, một nhân viên bên cạnh đưa một túi dán kín trong suốt đến. Bên trong là một cành cây hòe dài hơn 20cm, trên đó có dính máu.

Pháp y: “Tìm thấy thứ này ở hiện trường, trên cơ thể nạn nhân không có quá nhiều vết thương rõ ràng, trừ não bộ và mắt. Còn bộ phận sinh dục, bộ phận này của nạn nhân bị ngược đãi nghiêm trọng, công cụ gây án là một cành của cây hòe.”

Cách nói của nhân viên pháp y tương đối khéo léo, nhưng đủ để người có mặt tại đây hiểu được.

Hung thủ dùng cánh cây hòe khô đâm nát bộ phận sinh dục của Nguyễn Lệ Chi.

Triệu Liệt Húc cầm túi dán kín, “Cành khô? Không phát hiện dấu vết xâm hại trên cơ thể cô ấy sao?”

“Tạm thời không có, kết quả chính xác thì phải quay về tiến hành kiểm tra thi thể xong mới biết được.”

Nếu hung thủ có hành vi xâm hại Nguyễn Lệ Chi, chắc chắn sẽ để lại dầu bôi trơn trên bao cao su hoặc t1nh dịch của mình, ít hoặc nhiều đều sẽ có.

Triệu Liệt Húc đứng lên, ngửa đầu nhìn cây hòe xung quanh khu vườn này một vòng, nhìn vào phần cành bên trái của cây bị thiếu mất một khúc, anh so sánh thử, vết gãy rất rõ ràng.

Nói cách khác, sau khi hung thủ vứt xác ở đây mới bẻ gãy cành cây và tiến hành ngược đãi.

Thông thường hung thử vứt xác xong sẽ bỏ đi ngay, hoặc dùng cành cây xâm hại trước khi vứt xác, rồi thản nhiên nhét công cụ gây án vào địa điểm vứt xác.

Dường như Triệu Liệt Húc có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng này.

Hung thủ ném Nguyễn Lệ Chi ở đây, tiện tay bứt một cành cây và dữ tợn đâm vào, sau đó vứt đi, sửa lại dáng nằm của cái xác, chỉnh đốn lại quần áo ngay ngắn, đặt hai tay bà ta lên bụng.

Hung thủ rất ung dung, không hề vội vã, thực hiện xong hết các bước này thì thản nhiên bỏ đi.

Nhân viên pháp y mang thi thể ra ngoài, để là một đường phấn trắng mô phỏng dáng nằm của nạn nhân.

Trần Ký che dù chạy từ phía xa đến, nói: “Đã kiểm tra qua chiếc xe đậu bên ngoài, trên xe rất sạch sẽ, vô lăng, lẫy chuyển số, chân ga phanh xe, tay cửa xe không hề có dấu vân tay. Tối hôm qua mưa to thế mà không để lại bất kì dấu chân nào, tôi thấy nên bắt đầy từ bên phía người thân nạn nhân trước. Người này ăn mặc rất sang trọng, xe cũng một hai triệu NDT, có lẽ là gia đình giàu có.”

Triệu Liệt Húc: “Máy ghi âm trên xe đâu?”

“Đưa đi kiểm tra rồi.” Trần Ký đưa tay chống nạnh, “Tôi cảm giác trong chuyện này có chút gì đó sâu xa khó hiểu? Bây giờ hung thủ móc mắt theo phong trào sao? Có phải có người bắt chước thủ pháp che giấu sơ hở của Tăng Quốc Phát không?”

Triệu Liệt Húc mím môi, một nửa ống tay áo đã ướt sũng nước mưa, anh im lìm một lúc rồi lột bao tay ra.

“Nạn nhân bị thương phần đầu là điều bất trắc, có hai khả năng. Một là nạn nhân chết tại chỗ, hai là hung thủ bỏ lỡ thời gian cấp cứu cho người đó. Thời gian tử vong khoảng một giờ sáng, như vậy nếu tính cả thời gian xử lí thi thể và vứt xác, rất có thể trời sắp sáng mới kết thúc. Làm vậy quá trắng trợn, hẳn là không thể nào, nên khả năng thứ hai có chiếm tỉ lệ cao hơn. Nạn nhân bị thương, hung thủ bỏ lỡ thời gian cấp cứu, nhầm tưởng rằng họ đã chết, cuối cùng vứt xác và móc mắt ra.”

Triệu Liệt Húc dừng lại, nói chậm rãi: “Nhưng hắn ta móc rất kĩ càng và tỉ mẩn, tựa như đang điêu khắc một tác phẩm vậy. Nếu chỉ là bất ngờ giết người vứt xác, quả thật hành vi xâm phạm là uổng công vô ích. Cậu nói trên xe không có bất kì dấu vết gì, điều đó có thể nói rằng không phải hung thủ đang bắt chước, mà cái chết của nạn không phải là điều bất ngờ xảy ra, y hệt có mưu tính từ trước, có kế hoạch sẵn. Cũng có thể là… Hắn ta cố tình bỏ lỡ thời gian cấp cứu của nạn nhân.”

Để bà ta chết dần chết mòn.

Móc đôi mắt bà ta ra, ném dưới gốc cây hòe, làm nhục nhưng vẫn giữ thể diện cho nạn nhân.

Điểm này cực kì giống với Tăng Quốc Phát.

Động cơ của Tăng Quốc Phát bắt nguồn từ mối thù bị vợ phản bội, cùng lúc đó đáy lòng gã lại nhung nhớ vợ mình, nên sau khi sát hại và làm nhục người bị hại, gã cố gắng khôi phục dáng vẻ như ban đầu.

Thời điểm hỏi Tăng Quốc Phát vì sao lại móc mắt, gã ấp úng và không nói ra được lí do.

Triệu Liệt Húc ra khỏi hiện trường, anh châm điếu thuốc, từng làn khói bay ra, nhanh chóng hòa vào làn mưa.

Nét mặt anh bình tĩnh song ẩn chứa sự lạnh lùng, nước mưa lẫn bùn đất dưới chân văng lên làm bẩn ống quần tây của anh.

Trần Ký hơi mông lung khi nghe xong: “Nhưng móc mắt không phải là đang bắt chước Tăng Quốc Phát sao? Giả thiết tên hung thủ này là bi3n thái cũng có khả năng đấy. Hắn ta phong tỏa mục tiêu, không để lại chút dấu vết giết người nào, vậy tại sao lại phải móc mắt? Đặc thù có cái này quá rõ ràng, rất khó để người khác không nghĩ đến có sự liên quan.”

Triệu Liệt Húc đưa thuốc lá cho Trần Ký, vài hạt mưa rơi xuống mu bàn tay, anh nhìn về phía cây hòe, nhàn nhạt cất lời: “Còn nhớ người mà Tăng Quốc Phát từng nhắc đến không?”

Trần Ký ngây ra, kinh ngạc nói: “Ý cậu không phải là…”

Triệu Liệt Húc: “Không phải là hắn ta bắt chước Tăng Quốc Phát, mà là Tăng Quốc Phát đang bắt chước hắn ta.”

“Có ý gì?”

Bỗng nhiên mưa đổ lớn, tựa như những hạt ngọc đứt đoạn, trong không khí đầy mùi bùn đất và cỏ xanh dịu, còn có mùi máu tanh nhè nhẹ.

Triệu Liệt Húc bình tĩnh kể: “Có một vụ án mạng đã từng xảy ra tại đây 22 năm trước. Một cô gái 14 tuổi bị móc mắt, gậy sắt đâm mạnh vào bộ phận sinh dục, xác bị vứt dưới cây hòe. Thời điểm cảnh sát phát hiện ra, nhìn bề ngoài cô gái như đang khoan thai nằm trên bãi cỏ, y đúc nạn nhân bây giờ.”

Tiết lịch sử mỹ thuật quốc tế chiều nay là một lớp nhỏ. Dương Thanh Hà về ký túc xá trước, nhìn quanh một lượt phòng ký túc thì có lẽ Tô Cấm đã quay lại.

Cô dọn quần áo và sách vở để đi học.

Khoảng 30 người trong phòng học, người thì cúi đầu chơi điện thoại, người thì đùa giỡn, người lại xì xào bàn tán.

Dương Thanh Hà ngồi trong góc nhỏ ở hàng cuối cùng, chỗ ngồi cho hai người, nhưng cô không có bạn cùng bàn.

Cô ít tiếp xúc với các bạn học cùng lớp, thậm chí cũng chẳng nhớ được tên của mấy ai, nhưng họ đều biết cô.

Lúc bước vào lớp học, lớp trưởng nhiệt tình hỏi thăm cô có ổn không? Nữ sinh ngồi trước mặt quay đầu hỏi cô chuyện bị bắt cóc, thỉnh thoảng có mấy bạn nam ngoái lại nhìn, sau đó tiếp tục cười đùa.

Quan tâm, hỏi thăm cô, Dương Thanh Hà sẽ đáp lại.

Nhưng cô cảm thấy rất lạ, cô không cần họ quan tâm, thậm chí còn cho nó là thừa thãi.

Lúc ở Mỹ cũng vậy, cô luôn ở trong thế giới nhỏ, lười kết bạn. Đến đây cũng vậy, bạn bè không nhiều, sân trường y như xã hội thu hẹp. Các mối quan hệ trong đó phức tạp, ngoài Tô Cấm, Dương Thanh Hà cũng lười đi làm quen.

Chuông vào học vang lên, giảng viên mãi không chưa lên lớp, tiết này là của Trương Uẩn, trước nay cô ta chưa từng đến muộn.

Dương Thanh Hà nhìn lên bục giảng, sau đó gửi một tin nhắn cho Tô Cấm, hỏi cô ấy có đang ở trường không.

Tô Cấm mau chóng nhắn lại, nói rằng cô ấy đang có tiết ở trường.

Trong lúc Dương Thanh Hà đang hẹn Tô Cấm cùng đi ăn tối thì Trương Uẩn sốt ruột bước vào. Cô ta cũng được xem là một người đẹp phương Đông điển hình, thường trang điểm với vẻ ngoài chỉn chu. Hôm nay lại rất lạ, cô ta không trang điểm, quầng thâm đậm màu, đôi mắt đỏ ngầu phát sợ, hằn lên tia máu rất rõ ràng.

Cô ta mặc một chiếc đầm họa tiết thủy mặc với màu sắc tao nhã, dịu dàng nền nã, nhưng sắc mặt tái nhợt đối lập hoàn toàn với chiếc đầm khiến trạng thái của cô ta càng bất thường.

Tối hôm qua ta đi cùng với Chu Khôn, cả đêm đều họ ở cùng nhau sao? Tại sao nét mặt lại tồi tệ như vậy?

Một ý nghĩa xấu xa xuất hiện trong đầu Dương Thanh Hà, nhưng lại cảm thấy không thể nào. Trong ấn tượng của cô, Chu Khôn không phải là một người quá thô lỗ, ở cùng một nhà ít nhiều cô cũng biết đôi chút. Bình thường ông ta và Thôi Bình không sinh hoạt với nhau, lúc Chu Khôn về nhà, tối nào cũng sẽ ở qua đêm trong phòng sách, rất ít khi thấy họ ngủ cùng một phòng. Thôi Bình mặc kệ không hỏi, chẳng thèm quan tâm ông ta có về phòng ngủ hay không.

Bọn họ là minh chứng rất tốt cho cái gọi là vợ chồng ngoài mặt.

Nếu hai người đã tình chàng ý thiếp cả đêm, Trương Uân sẽ không hốt hoảng như vậy, không phải cô ta nên hạnh phúc hay sao?

Điện thoại rung lên, Tô Cấm gửi tin nhắn đến: Mệt quá đi mất, hôm qua thức trắng cả đêm, tớ ngủ một lúc nhé, hết tiết chúng ta gặp nhau ở phòng ngủ.

Trên đầu Dương Thanh Hà là ba dấu chấm hỏi đen thui, sao bên đó cũng xuống tinh thần thế.

Dương Thanh Hà: Tối hôm qua cậu đã làm gì?

Tô Cấm: Đột nhiên cậu ấy đến tìm tớ lúc nửa đêm, tớ với cậu ấy ở trong quán KFC cả đêm đó.

Từ Duệ Hàng ư?

Dương Thanh Hà lục lại ký ức, tối hôm qua lúc cô và Triệu Liệt Húc ra về thì Từ Duệ Hàng đang ở bên cạnh ông nội, vẻ mặt cậu ta lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì. Song dường như nhà họ Từ có nhiều phức tạp, cậu ấm ăn trên ngồi trốc cũng không phải chỉ mỗi sung sướng, vô nghĩ vô lo.

HẾT CHƯƠNG 47

___________

- -----oOo------