Nỗi lòng của hồng trắng.

Chương II: Dây gai cuốn chặt.

Vai bỗng hơi nặng nề lung lay vài cái, đập vào mắt nàng là một khung trời tối đen đặc. Người bên cạnh nhìn nàng mỉm cười ánh mắt lấp lánh.

- Đi ăn tối cùng tôi đi.

Giọng nói trầm lắng mang theo mùi hương kẹo bạc hà thanh thanh mát dịu, nàng ngẩn người thơ thẩn nhìn người đó. Hai chúng người cứ như vậy nhìn nhau một hồi lâu. Đột nhiên hai mắt nàng bị che lại, một mảnh tối đen, không gian yên tĩnh khẽ vang lên một tiếng nói run rẩy như đang rất cố gắng kìm nén điều gì đó.

- Đừng nhìn tôi như vậy. Cô biết là tôi...

Nàng hơi cong môi, từ từ gỡ bàn tay đang che mắt nàng, người ấy ngại ngùng tránh ánh mắt nàng, hai má ửng đỏ. Cảm giác ấm áp trào ra tận timbgan, ầm ầm như sóng cuộn không thể dừng lại khiến nàng không thể kìm chế, ôm chặt người ấy, vùn sâu mặt vào hõm cổ gầy guộc, cảm nhận từng hơi ấm vương vấn nơi chóp mũi, hai mắt hơi ửng hồng.

- Đừng tốt với tôi như vậy. Tôi không xứng đáng đâu.

Người ấy không nói gì, chỉ im lặng vỗ về nàng.

.

Cánh cửa nặng nề phát ra những tiếng va chạm, Fiona choàng tỉnh khỏi giấc ngủ, vội vàng chỉnh lại chiếc áo khoác lụa nhăn nhúm trên người phẳng phiu lại rồi mới chậm rãi bước về phía cửa.

Vừa mở ra, nàng khá bất ngờ khi đứng trước cửa là hai vị cảnh sát, một to cao da nâu tóc đen, một gầy da trắng tóc vàng, đáy lòng nàng khẽ gợn sóng, ánh mắt hơi mơ màng.

- Có chuyện gì không ngài cảnh sát?

Một anh chàng to con sắc mặt trầm trọng, nghiêm nghị nói vừa lấy ra sổ tay cảnh sát dơ ra trước mặt nàng.

- Xin chào, bà Fiona Ambar. Tôi là John Frank, Sĩ quan cảnh sát. Chuyện là bà Mai, hàng xóm của bà đã bị giết. Chúng tôi muốn bà đi cùng chúng tôi một chuyến lấy lời khai được không? Bà Fiona. Nếu bà không phiền.

Fiona kinh ngạc, không khỏi bàng hoàng, cả người run rẩy đến nỗi hầu như không đứng được, choáng váng một hồi lâu mới bình tĩnh lại được, lúc này nàng mới ý thức được khung cảnh xung quanh khu nhà, tiếng ồn ào bàn tán, tiếng xe cảnh sát, cứu thương vang lên inh ỏi, cảm giác áp lực đó lại hiện về, sắc mặt nàng tái đi.

- Vậy còn Ngọc thì sao? Con bé có sao không?

Nàng lo lắng hỏi.

Hai vị cảnh sát nhìn nhau một cái như đồng nhất điều gì đó John mới nói.

- Con bé không sao. Phiền bà đi với chúng tôi một chuyến. Bà Fiona.

John lịch sự làm một dấu mời, nàng bước ra khỏi nhà, ánh mắt không khỏi nhìn về phía căn nhà bên cạnh bây giờ đã đông kín người xung quanh, nàng có chút hoảng loạn nên không để ý vấp phải một viên gạch lót đường suýt nữa thì té ngã may vị cảnh sát gầy gò đỡ kịp, anh ta nhìn nàng chăm chú thấy nàng vẫn có thể đi bình thường cũng không nói gì mà chạy ra phía xe cảnh sát mở cửa xe cảnh sát đứng đó đợi nàng bước vào trong rồi nổ máy.

.

Suốt cả quãng đường đến sở cảnh sát, Fiona chỉ cuộn tròn người lại, ánh mắt vô định, hình ảnh đám người mờ ảo chửi bới khó nghe cứ

vây kín nàng, cảm giác khó thở bủa vây, Fiona hoảng loạng lấy một viên kẹo trong túi ra, luống cuống lột chiếc vỏ, nhét vào trong miệng, vị bạc hà mát lạnh đột ngột lan toả khắp khoang miệng lành lạnh, đáy lòng nàng mới bắt đầu bình tĩnh lại mà trong lúc đấy chiếc xe cảnh sát đã đi đến trước sở cảnh sát.

Khuôn mặt nàng lạnh băng, bước theo sau một vị cảnh sát gầy gò, đến một căn phòng, căn phòng trắng xoá, ở chính giữa đặt một chiếc bàn vuông và hai chiếc ghế đối diện nhau, phía bên tay phải nàng có một khung kính phản chiếu như một tấm gương nhưng tối đen, nàng nhìn vào tấm gương ấy tâm trạng càng thêm tồi tệ.

Lúc này, vị cảnh sát gầy gò mới cất tiếng nói.

- Tôi là Bryan Helen, người sẽ cùng cô trò chuyện.

Bryan cười, Fiona bây giờ mới chú ý đến con người này, một khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt màu nâu nhạt nhìn nàng đăm đăm, sống mũi cao thẳng, mái tóc màu đen dài buộc sau lưng, thoải mái ngồi xuống trước mặt nàng.

- Ngồi đi quý cô Fiona, tôi muốn nghe một chút chuyện từ cô đấy.

Anh ta chống cằm, hai mắt cười cong cong, lộ ra hàm răng trắng sáng, đến khi nàng yên vị ngồi trên ghế mới lôi từ trong túi ra một quyển số và một chiếc bút máy màu xanh dương.

- Được rồi chúng ta bắt đầu thôi. Hôm qua cô đã làm những gì nhỉ?

Fiona bỗng dưng cảm giác có một luồng áp lực mơ hồ từ phía người đàn ông này, nàng biết anh ta không vô hại như vẻ bề ngoài.

- Hôm qua tầm 4 giờ tôi ra khỏi nhà lúc đấy trời vẫn còn khá tối nên xung quanh chẳng có ai cả.

- Căn nhà của bà Mai thì sao? Cô có thấy điều gì lạ không?

Nàng cẩn thận nhớ lại nhưng trong đầu nàng chỉ toàn là một mớ hỗn độn, nàng tiếp nhận ánh nhìn của Bryan.

- Xin lỗi. Tôi không nhớ rõ lắm. Anh ta cũng dời mắt đi, nhìn vào cuốn sổ suy tư một lúc, nàng yên lặng có hơi lo lắng, cảm giác bồn chồn chứ bủa lấy nàng, thật khó chịu.

- Sao cô lại đi ra khỏi nhà từ sáng

sớm vậy?

Nàng đỡ trán, sắc mặt tối mịt, miễn cưỡng cất giọng đáp lại.

- Tôi muốn đi mua một ít rượu để uống tại tôi không thể chợp mắt được một chút nào cả. Tôi nghĩ say một chút biết đâu sẽ có thể giúp tôi có một giấc ngủ ngon thì sao. Tôi đã nghĩ như vậy.

Nàng khẽ cười, nét mặt buồn bã.

- Nhưng mà quán rượu chưa mở, hình như ông chủ có việc gấp nên tôi đành phải ghé sang quán bar để uống, cũng không nhiều lắm. Được hai ba ly thì tôi cũng hơi say nên tôi

thanh toán tiền ra về. Bởi nếu uống tiếp chắc tôi ngủ luôn ở chỗ đó quá.

Bryan nhìn sâu vào đôi mắt nàng, nàng cảm thấy có một sự đồng điệu gì đó giữa nàng với anh ta nhưng rất nhanh nàng lại gạt đi, nàng không muốn để ý đến điều ấy, bởi con người

này đem lại cho nàng một cảm giác nguy hiểm khó có ai có được.

- Sau đó tôi gặp được Azure, anh ta đưa tôi về và hỏi tôi đề nghị của anh ta về việc chụp hình, tôi đồng ý nên anh ta đưa tôi đi chụp cũng mất khá nhiều thời gian nên đến 3 giờ chiều mới xong, anh ta đèo tôi về, lúc đó khá mệt nên tôi đã ngủ một giấc trên xe của anh ta rồi tôi tạm biệt anh ta chắc lúc đó khoảng 4 hay 5 giờ gì đó tại tôi có thấy Ngọc ra khỏi nhà, tôi tính bắt chuyện với con bé những con bé đi nhanh quá nên tôi liền đi vào nhà.

- Cô có thể kể chi tiết hơn về cô bé được không? Ví dụ như trang phục, dáng vẻ như thế nào.

Anh ta ngắt lời nàng dường như chẳng mấy hứng thú với câu chuyện về một ngày tệ hại của nàng, cũng đúng thôi chẳng ai thích nghe nàng kể chuyện bao giờ cả, chắc do nàng chẳng bao giờ có thể nắm đúng được điểm quan trọng mà người khác muốn nghe cả.

- Hình như cô bé mặc một thần đồng phục, áo trắng và quần xanh, hơi bụi bặm một chút, tóc tai cũng hơi loạn, tôi không nhìn rõ mặt Ngọc lắm tại cô bé chạy đi nhanh lắm.

- So với thường ngày thì sao?

Nàng hơi chần chừ.

- Tôi không rõ lắm. Tại dạo gần đây tôi không có nói chuyện với cô bé. Bởi tôi không thường xuyên ở nhà.

Bryan ngắt lời nàng, tay cầm chiếc bút gõ gõ vào một dòng chữ.

- Có thể cho tôi biết địa điểm chụp hình của cô ở đâu không?

Fiona nhăn mày, mơ hồ nói ra địa điểm, Bryan ngừng viết nhìn nàng một cái, hình như anh ta có điểm suy tư.