Quý cô White... [ĐN Kuroshitsuji]

Chương I: Sự gặp gỡ bất ngờ.

- Chúng tôi vô cùng xin lỗi, xin ngài hãy bớt đau buồn. Vì không đưa tiểu thư đến kịp thời, nên không thể cứu được Tiểu thư. Xin ngài hãy bớt đau buồn. Chúng tôi đang có một ca khác, nên chúng tôi xin đi trước đây. - Cậu nghe bác sĩ nói, mà lòng vô cùng đau khổ. Bỗng cậu hét lớn…

- Không thể như thế được!!! - Rồi cậu ôm lấy Sebastian . Sebastian , lấy bàn tay che đôi mắt cậu. - Cậu chủ, cậu hãy ra lệnh đi. Khi Sebastian vừa dứt lời. Ngay lúc đó cậu thể nghĩ được gì, trong đầu cậu bây giờ rất rối. Cậu chỉ có thể nghĩ tất cả mọi người ở đây đều phải chết, vì họ đều có lỗi!

- Sebastian , ngươi hãy nghe cho rõ đây. Ta ra lệnh cho ngươi hãy giết tất cả mọi người ở đây, và đốt nơi này đi không để lại một dấu vết gì.

- Người thật là ích kỉ đó, thưa Cậu chủ. - Sebastian dứt lời với nụ cười lạnh nhạt. Cậu liền lấy tay tháo cái đeo mắt cùng những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống đất, và một nụ cười man rợ.

- Ngươi nói ta ích kỉ sao? Ha!!! Ha!!! Ha!!! Vậy ngươi có làm hay không? - Sebastian , liền quỳ xuống. - Yes, my lord. - Sebastian liền bế Ciel lên, lấy tay che mắt cậu. Và…

3 THÁNG SAU…

Bây giờ đang là tháng 8, là tháng cuối cùng của mùa thu! Tiếng chim thì đang ríu rít vội vã, đang chuẩn bị sang phương Nam tránh rét. Lá thì đã rụng gần hết, và vẫn vài chiếc lá vẫn muốn níu lại một chút sức sống của mùa thu. Và bên trong dinh thự bên kia, phía sau cửa sổ kia, có một Bá Tước đang ngồi uống trà, xem sổ sách như mọi ngày không ai khác đó là Ciel. Mọi người đang làm những công việc quen thuộc của mình. Bỗng có một chiếc xe ngựa có treo cờ của Nữ Hoàng và trong xe là người hầu thân cận bên cạnh người.

- Nữ Hoàng có chuyện gì à?

- Nữ Hoàng chỉ là muốn nhờ cậu tìm một người thôi?! Đây là lá thư cũng chính là khẩu dụ của người. - Người hầu đứng cạnh, tay đưa cho cậu một lá thư.

- Oh! Tìm người sao? - Nhận lấy lá thư, rồi dao để mở lá thư ra và đọc.

- Phải. Đó là người mà Nữ Hoàng muốn cùng uống trà.

- Ai lại có phúc như vậy cùng Nữ Hoàng thưởng trà à?! Nói cho ta biết người đó là ai?

- Ngài nhận cuốn sách này đi ! Là Nữ Hoàng ban tặng, đây là cuốn sách được Nữ Hoàng thích nhất. Nó là tác phẩm đầu tay đấy, người chỉ có hai bộ là bộ thứ nhất, và bộ thứ II.

- Thay ta nói cảm ơn tới Nữ Hoàng. "Số phận và Cuộc sống đời thường". Bây giờ Nữ Hoàng còn ban tặng sách sao?

- Người đừng xem thường nó, đây là cuốn bán chạy nhất đấy. Chỉ có 4 bộ, thôi đấy. Nữ Hoàng có hai cuốn tặng cho cậu một cuốn bộ thứ II, còn cuốn kia bộ thứ III thì được bán trong đấu giá rồi, đó là một chính trị gia đã mua được nó!

- Ồ, thế vậy sao!!! Cuốn cuối cùng nó ở đâu, là bộ thứ IV đấy? -Cầm tách trà và uống.

- Cuốn đó đang ở chỗ tác giả! Và nó là chính điều quan trọng. Người đã đọc bức thư rồi đấy, vậy người hãy tìm tác giả đấy! Nghe nói người đó sống gần chợ, chính là ngôi làng gần đây thật may mắn đúng không?!

- Nhưng điều đó rất dễ mà, chỉ cần nhờ người khác tìm người đó là được. Dù sao không phải ngài nói là chủ của bộ sách đó đã nhận giải thưởng rất nhiều sao nên cũng có nhiều người thấy mặt rồi còn gì, chỉ cần đi hỏi là được…

- Hưm!!! Nếu đã dễ như vậy thì đâu cần nhờ ngài đâu, phải không ? Người đó chưa bao giờ lộ mặt hay thông tin của mình. Chưa bao giờ nhận giải thưởng đều nhờ người khác nhận giải giùm mình. Vậy bây giờ ngài hãy tìm người đó cho Nữ Hoàng, và người còn nhờ ngài một chút đồ. Đây là danh sách mà Nữ Hoàng cần nhờ ngài mua. Đã trễ giờ rồi, thưa ngài tôi xin đi trước.

- Vâng. Tạm biệt ngài.

… … …

- Vào đi! - Sebastian gõ cửa, đẩy chiếc xe đựng tách trà nòng và đĩa bánh ngọt chocolate.

- Mọi chuyện vẫn ổn chứ, thưa ngài???

- Ngươi xem đi.

- Vậy chúng ta phải tìm người này phải không ? Một tác giả của tác phẩm "Số phận và Cuộc sống đời thường" hay thật.

- Mau chuẩn bị xe ngựa đi.

- Hôm nay người đánh xe ngựa đã xin nghỉ từ 3 ngày trước rồi, nên…

- Vậy ngươi đánh xe đi… Hay ngươi không biết lái.

- Đi thôi, thưa ngài! Dù sao quần áo của ngài cũng ngắn rồi. Chúng ta cũng cần xuống phố mua đồ cho người.

… … …

- Đến nơi rồi, thưa cậu chủ. Cậu hình như rất thích đọc cuốn sách này nhỉ!?

- Ngươi im miệng đi, ta chỉ đọc để xem sao mà mọi người lại yêu thích chúng như vậy. - Ciel bước xuống xe ngựa.

- Nơi này gần ổn định, mọi thứ đang càng ngày phát triển. Trông mọi người đang rất ồn ào và náo nhiệt.

- Ngươi có ngửi thấy mùi hương thoang thoảng qua cơn gió không?

- Tôi đâu có ngửi thấy mùi gì?!

- Chắc là vậy rồi. Đi xem một vòng trước đã.

… … …

- Cậu chủ kia có phải là…

- Không sai chắc chắn là hắn rồi. Undertaker, lần này ngươi không chạy thoát được nữa đâu.

Ciel chạy tới đám đông, nơi mà hai người thấy mái tóc trắng. Sebastian, lấy trong người ra những con dao ăn. Định tấn công bằng cách ném chúng ra, nhưng đã có cái gì đó đã hất ngược lại về phía anh.

- Sao có thể… ? Cậu chủ cẩn thận…

- Xin chào Bá Tước Ceil. Ngài không nên manh động như vậy giữa thanh thiên bạch nhật chứ ! Nào, xin mời ngồi xuống. - Tông giọng nam trầm thốt lên.

- … … … - Lẩm bẩm trong miệng! - Giọng này không phải hắn, nếu không phải thì làm sao người kia lại biết tên và ngay cả thân phận của mình.

- Vậy là người đã đến thật rồi, y như lời tôi đã nói…

- Lời của ngươi… ???

- Phải ! Nhưng hình như ngài có vẻ ngạc nhiên?!

Tại họ không biết đấy thôi, nhưng mà tại sao ngài lại phải nói chuyện với họ chứ??? -2-

Kể : Bỗng có một cô gái tóc vàng nâu ngang vai, từ đâu bước ra thật chậm rãi.

? : Sara, đừng có vô lễ với họ. Họ không biết thì cũng đúng thôi, chỉ tại chúng ta vừa mới chuyển tới đây thôi. Hay ngươi giúp ta giải thích cho họ biết đi, ngươi biết rồi đấy. Và nhớ lễ phép với họ đấy, họ là khách quý của ta đấy… -1-

Ceil (suy nghĩ) : Vừa mới chuyển tới sao ??? Khách quý…

Sara : Vâng !!! Các …ngươi…

? : Khụ…

Sara(giật mình) : À…à …à… Xin chào các quý ông, tôi là Sara. Còn đây là…(nhìn vào mặt ?) Suit, cũng là chủ nhân của tôi. Và như các ngài đã biết chúng tôi vừa mới chuyển tới, hiện tại thì chúng tôi đang kinh doanh về…

Suit : Về « Quá khứ và Tương lai » !

Ceil : « Quá khứ và Tương lai », vậy ta muốn xem thử ngươi có thể nói đúng Quá khứ của ta được không ?

Suit : Được, thưa ngài ! Vậy ngài hãy cho tôi xem bàn tay trái của ngài được không ?

Ceil : Chuyện này không…(nhìn vào Seabastian)

Sara : Chỉ là muốn xem chỉ tay thôi… Các người…sợ… … …

Suit : Khụ… Khụ… Khụ…

Sara (nghe thấy tiếng ho, nên không dám nói gì) : . . . . . . . . .

Seabastian : Đúng đấy tại sao lại…

Mèo(kêu, nó đang nằm trên): Meow… Meow… Meow…

Suit : Mia, em đói rồi sao?! Sara dẫn Mia đi ăn đi!

Sara : Nhưng…em ấy không…

Mia(xù lông, móng vuốt với Sara): Grừ… Grừ… Grừ… Méow…

Sara(sợ hãi): Haa~ Haa~ Haa~T-T. Em không thể… Xin ngài hãy tha cho em…

Suit : Được rồi cứ để…! Hửm…!!! Quý ngài ở trên có bị sao không ạ?!

Ceil(suy nghĩ): Thôi chết rồi!!! BỆNH CUỒNG MÈO lại tái phát rồi sao???

Seabastian: Bộ lông tím mềm mại ấy…~ Cái đuôi cùng dáng đi duyên dáng ấy…~ Đôi mắt thì đầy mê hoặc…~ Tiếng kêu thanh thoát ấy như đang nghe một dàn opera vậy…~ Và cả cái tên Mia thật là hợp với em ấy…

Ceil(lắc đầu): Ngừng nói mấy câu sến súa đó lại… đi…-_-|| Ngươi làm ta xấu mặt quá, Seabastian!!!

Suit: Không sao đâu!

Seabastian : Xin lỗi ngài nhưng tôi không thể…! Xin chào quý cô Mia, em đúng là một quý cô xinh đẹp. Hãy cho tôi sờ bộ lông mềm mượt của cô.

Mia(gật đầu nhẹ): Meow…

Ceil(nổi da gà): Sea…bas…tian…

Suit(trầm lặng) :… … … À! Xin lỗi nếu ngài không phiền thì ngài có thể đưa em ấy đi ăn được không?! Chú mèo của tôi có vẻ rất thích ngài.

Seabastian(đang bồng Mia): Một buổi hẹn hò sao!!! … (nhìn về phía Ceil)…

Ceil(tức giận): Hừ…!!! (Tối mặt)…

Seabastian(mỉm cười): Cảm ơn! Tôi cũng muốn tìm hiểu rõ về em ấy… Vậy chúng ta đi ăn nào, Mia!

Mia: ~Meow…!!!

Sara(bất ngờ, hoảng hốt): Không thể nào!!! … … … Mia, làm sao có thể nghe lời như vậy được. Cô… À không… Cậu chủ, ngài không…

Suit(bình thản): Không sao đâu! Cứ để quý ông ấy dẫn em ấy đi ăn đi. Dù sao em ấy không muốn đi ăn nữa, sắp đến giờ làm rồi nên em cứ đi chuẩn bị trước đi… Được không?

Sara(thở dài): Vâng, thưa cậu chủ!

Seabastian(cười nhẹ): Vậy tôi đi đây! Nhưng tí nữa thì Mia sẽ ở đâu?

Sara: Vậy ngài cứ để em ấy ở Quán Caffee Mèo đi!

Seabastian: Caffee Mèo sao?!

Sara: Hôm nay sẽ là khai trương quán lúc 9:00 – 12:00 đấy. Ở Trung tâm Thành phố đấy. Đây là giấy quảng cáo của quán, chúng tôi thường để em ấy ở đấy.

Seabastian(thích thú): Vậy chúng ta sẽ đến đó cùng nhau, nhé cậu chủ và cả em nữa Mia.

Ceil: … … …

Seabastian: Chúng ta đi thôi Mia! Hẹn gặp cậu vào 20 phút nữa ở đó nha…

Mia: ~Meow…

Seabastian (hớn hở): Xin lỗi, Mia! Đã bắt em chờ lâu rồi…!!! Chúng ta đi được rồi!

… … …

Ceil(thở dài): Tên cuồng mèo bệnh hoạn…

Suit: Cuối cùng vẫn còn có hai ta…

Ceil(suy nghĩ : mình quên là còn hắn ở dây !?) : Ta sẽ không cho ngươi xem tay của ta đâu ?!

Suit : Ngài thật là trẻ con…

Ceil( phồng má lên :3, nổi cáu) : Ta không phải là trẻ con…

Suit : Thôi được rồi, ngài là Bá Tước… ! Vậy hãy xòe tay ra cho tôi xem nào !

Ceil : Không… bao … giờ… ?!

Suit : Vậy… thì… ! Bắt tay… !

Kể : Ngay tức khắc Ceil đặt tay lên tay Suit! Suit, thấy vậy liền xoa đầu Ceil.

Suit : Quả là một đứa trẻ ngoan…

Ceil(lấy được nhận thức, liền lấy tay kia hất ra) : Đừng có xoa đầu ta…

Kể : Suit lấy tay mò mẫn lên tay của Ceil, để xem chỉ tay của cậu. Và bắt mạch cho cậu…rồi cậu thụt tay lại thật nhanh để cho người kia không mần mò thêm.

Ceil : Xem vậy đủ rồi, nói gì thì nói đi !!! Các người chỉ luôn nói dối lừa lòng người khác, để lấy tiền, thật chẳng biết các người đang nghĩ nữa ?!

Suit : Vậy sao ?! Đó là suy nghĩ của các cậu sao ? Thật khó hiểu, bây giờ để tôi xem tôi có thể nói đúng những gì nhé… Bắt đầu từ đâu đây Quá khứ hay Tương lai ?

Ceil : Quá khứ trước đi !

Suit : Tôi thấy rằng quá khứ của cậu toàn là màu đen, đầy những giọt nước mắt, máu và cùng những lời nguyền rủa. Tôi có thể nói một bí mật của ngài, một bí mật rất lớn ! (Lúc này Suit đã không biết từ khi nào đã đứng đằng sau Ceil, ghé sát đầu vào thì thầm về một thứ gì đó.) Có phải ngài đã kí giao ước với một con quỷ phải không ?! Và sau cái bịt mắt này có phải cũng là một phần của cái giao ước đó ! Ngay bên eo của cậu có một thứ gì đó mà cậu mãi mãi sẽ không bao giờ quên… . Cái này tôi sẽ giữ bí mật cho cậu, và ngài đã mất đi người mình yêu. Hay là vị hôn thê, nếu đoán không lầm thì mới ba tháng trước thôi nhỉ. Còn về phần tương lai tôi thực sự không thể thấy, tương lai sẽ do mỗi con người tự thêu dệt ngay cả ngài cũng vậy, và nếu nói ra tương lai sẽ thay đổi vì thế tôi không thể thay đổi thiên mệnh được nó sẽ đổi lại là một tai họa và chẳng còn gì là thú vị cả !

Kể : Ceil, khi nghe vậy không hiểu tại sao mà bao nhiêu quá khứ mà cậu cố gắng quên lại đang ùa về một cách mất kiểm soát !!! Làm cho tâm trí cậu hỗn loạn… .

Ceil : Làm sao ngươi biết được ?! (nghĩ thầm : Ngươi rốt cuộc là ai, có phải ngươi là Undertaker không ?)

Suit : Nếu ngài thực sự muốn biết tại sao tôi lại nói như thế thì hãy đến vào khu rừng phía đông, cứ đi theo hàng hoa dại thì sẽ thấy nhà của tôi… . Quá khứ và Tương lai luôn phải đi đôi với nhau, nếu một trong hai bị thay đổi thì chắc chắn sẽ có nhiều chuyện rắc rối xảy ra, mà ta sẽ không còn cơ hội để hối hận hay quay đầu lại ! Nhưng cũng có một số chuyện ta có thể thay đổi, tôi sẽ nói ra nếu có cơ hội vì điều đó là đúng và nó sẽ theo một hướng tích cực, mọi tiêu cực đều là do con người tự mình nghĩ ra. Tạm biệt ngài, Bá Tước.

Ceil (nghĩ thầm) : Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao ? Nếu như ta mà nghe theo lời của ngươi, thì chắc chắn chẳng khác nào là tự mình vô bẫy của ngươi !?

Suit : Tôi không cần ngài phải tin tôi, nhưng nếu người tới thì tôi sẽ chuẩn bị trà để đón tiếp… Chẳng có cái bẫy nào ở đó đâu, nên ngài cứ thong thả mà đi…càng đi nhiều người càng vui, giống như con quỷ bên cạnh người đấy ?! … … … À ! Suýt thì quên, nếu có đến thì đừng rung cái chuông trước nhà sẽ có chuyện không hay xảy ra đâu, mà cứ hãy gõ cửa ba lần…

Kể : Nói xong cậu từ từ rời khỏi Ceil, trong khi đó Ceil đã trấn tĩnh lại và quan sát người bên kia. Cậu thấy người đó đeo một chiếc dây chuyền, và chiếc nhẫn hình thánh giá bạc đeo ngón tay giữa.

Ceil (nghĩ thầm) : Thánh giá sao ? Ngươi sùng bái Chúa sao ? Thật là khờ, ngươi tin tưởng vào Người nhưng Người có giúp ngươi không ?! Quá ngu ngốc… .

Suit : Phải tôi tin về Người đấy ! Tạm biệt ! (Hạ mũ xuống, cúi chào).

Ceil : Hư… (một nụ cười có cảm giác khinh bỉ, nghĩ thầm : Hắn đọc được những gì mình đang nghĩ sao ?!).

Kể : Khi thấy Suit nói như vậy, Ceil cũng chẳng nói gì mà quan sát chàng trai mái tóc trắng dài đến tận mắt cá chân cùng với cái dèm che mặt kia … Cậu Suit đó, thân bận một bộ đồ màu đen dài, làn da thì trắng như là tuyết rất giống Undertaker ! Nhưng thật ra là không phải vì chiều cao của người đó rất thấp bằng ngang cậu, giọng nói thì rất khác với con người kia và còn nữa là người này cũng vừa mới chuyển tới thôi mà ! Ceil khẽ lắc đầu, rồi chậm rãi bước đi đến Trung tâm Thành phố…