Quý Phi Dậy Đi Học

Chương 23: hoài nghi cuộc đời

Tống Hoành ôm lấy bụng hoài nghi cuộc đời.

 

Những chuyện xấu gần đây quả thực là có liên quan đến Tô Đường, hắn nhìn thấy Tô Đường cũng đồng thời xuất hiện ở thế giới kì lạ này, bây giờ rất muốn đem quý phi này đá văng ra, nhưng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, cuối cùng hóa thành một câu nghiến răng nghiến lợi nói:

"Tô quý phi."

 

Tô Đường vốn đang vui vẻ vì mình sống mười mấy năm, hôm nay rốt cuộc cũng dám đánh người, nhưng mà đột nhiên nghe được ba chữ như quỷ mị "Tô quý phi", trong lòng nhất thời lộp bộp một chút.

Cô không khỏi lui ra sau từng bước, nhìn đại ngốc Tống Hoành vốn mang vẻ mặt ngu đần đột nhiên thay đổi thành thần sắc thông minh, không thể tin được lắc lắc đầu: "Ta. . . . . . Ta. . . . . ."

Tống Hoành: "Quả đúng là nàng."

 

Tô Đường vốn theo bản năng trước kia tưởng tượng sẽ khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng vừa nhớ đến gia gia, nhớ đến lời giáo viên GDCD "Mỗi người sinh ra đều ngang hàng, tư hữu tài sản thần thánh cũng không thể xâm phạm.", không biết từ chỗ nào lấy ra một mớ dũng khí, đột nhiên ngẩng đầu đối diện Tống Hoành: "Đúng, ta chính là đang đánh ngươi ."

 

Vì thế lúc này đổi thành Tống Hoành không biết nên làm thế nào mới phải .

 

Vẻ mặt hắn phức tạp nhìn Tô Đường, một phút đồng hồ, hai phút, ba phút.

 

Cứ nhìn như vậy, trực tiếp làm sụp đổ tâm tư người ta.

 

Trong lòng Tô Đường như đánh trận, cuối cùng cũng chịu không nổi, cô không sợ Tống Hoành tìm cô phiền toái, chỉ sợ Tống Hoành mất hứng tìm đến cả gia gia và ca ca cô, cô hối hận , hối hận vừa rồi chọc tới Tống Hoành. Che mặt, lòng chua xót nói: "Ta không phải Tô quý phi hu hu hu. . . . . . Ta tên là Tô Đường. . . . . . nhà ở tiểu khu Ái Dân. . . . . .những bạn học lớp 9 đều gọi ta là đồ ngốc. . . . . . Ta không phải là Tô Đường Tô quý phi ngươi muốn tìm. . . . . . Ta không biết ngươi là Hoàng đế. . . . . . Ta không có hai ca ca cùng gia gia hu hu hu . . . . ."

 

Tống Hoành bị cô ầm ĩ đến đau đầu: "Nàng vừa rồi đại bất kính với trẫm, tạm thời không truy cứu."

 

Giống như được đóng công tắt, Tô Đường lập tức không ồn ào nữa, ủy khuất nhìn Tống Hoành: "Vậy, vậy. . . . . . vua không nói đùa."

 

"Các cậu sáng sớm đã diễn kịch tình cảm hả?" Hướng Manh Manh không biết từ chỗ nào chạy đến, đi tới, vỗ lên vai Tô Đường, "Được đó nha đồ ngốc, còn dám đánh người."

 

Tô Đường còn chưa nói, Tống Hoành liền mất hứng, chưa từng có người nào dám ở trước mặt hắn cà lơ phất phơ nói chuyện như vậy, vì thế hắn không nể mặt: "Điêu dân to gan, nhìn thấy trẫm còn không quỳ xuống."

 

Tống Hoành cứ nghĩ nữ nhân trước mắt này sẽ sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lại không nghĩ rằng người này đột nhiên không thể tin được nhìn hắn, sau đó nói chuyện với Tô Đường.

 

Hướng Manh Manh ghé vào bên tai Tô Đường: "Đại ngốc. . . . . có phải là bị điên rồi không???"

 

Tô Đường liếc mắt nhìn Tống Hoành một cái, sau đó hung hăng gật đầu với Hướng Manh Manh: "Ừm!"

 

——————

Chuyện bạn học Tô Đường hôm nay đột nhiên bùng nổ, cho bạn học đại ngốc Tống Hoành hai quyền lập tức truyền đi khắp lớp 9.

 

Sau đó bạn học trong lớp mới chú ý tới bây giờ đại ngốc Tống Hoành không chỉ có ngốc, mà còn điên rồi.

 

Bởi vì hắn luôn tự xưng"Trẫm", mở miệng là"To gan", "Quỳ xuống", "Bọn ngu dân các ngươi", hơn nữa ban đầu còn gọi bạn học Tô Đường là "Tô quý phi".

 

Thì ra đại ngốc Tống Hoành vẫn thầm mến Tô Đường, còn gọi người ta là quý phi, còn muốn mở cả một cái hậu cung.

 

Tô Đường tránh ở một bên lạnh run. Nghĩ thầm, rằng người ta thật sự đã có một cái hậu cung rồi.

 

Tống Hoành bị đe dọa đưa đến bệnh viện tâm thần, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ tiếp nhận thân phận của mình, phát hiện mình chỉ là một người bình thường, mỗi ngày còn phải cùng một đống người thường đến trường.

 

Từ nhỏ Tống Hoành đã ở vị trí dưới một người trên ngàn người, nên bây giờ cực kì khó chịu.

 

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Tống Hoành, Tô Đường không biết xấu hổ nói với hắn, thật ra ở trong mắt mọi người ngươi không phải là người bình thường, là một tên đại ngốc.

 

Tống Hoành mới đến, cái gì cũng không biết, cái gì cũng đều không hiểu, vì thế Tô Đường mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng là bởi vì sợ sau khi tỉnh lại Tống Hoành ở trong cung tìm cô gây phiền toái, vẫn truyền thụ cho hắn rất nhiều kinh nghiệm ở thế giới này.

 

"Dùng cái này." Trong căn tin, Tô Đường bê khay thức ăn, đưa cho Tống Hoành xem thẻ học sinh mà mỗi học sinh đều phải có.

 

Tô Đường chọn rất nhiều đồ ăn ngon, đem thẻ quẹt nhẹ trên máy quẹt thẻ: "Quẹt qua là được rồi."

 

Tống Hoành cũng học theo bộ dạng của Tô Đường gọi món, tuy rằng hắn cảm thấy đồ ăn ở nơi này so với thức ăn cho lợn ở trong cung không khác biệt lắm, hắn vẫn lấy thẻ trên người mình, quẹt lên trên máy quẹt thẻ.

 

"Tích ——" Tiếng máy quẹt thẻ kêu vang.

 

"Bạn học, tiền không đủ, trong thẻ phải để dư lại 3 đồng 6." Dì bán cơm ở cửa sổ nhắc nhở.

 

"Có ý gì?" Tống Hoành nhẹ nhàng cúi người, nhìn xuyên qua cửa sổ, hỏi dì ở bên trong.

 

Dì bán cơm nhìn thấy bên ngoài là một tiểu soái ca liền đỏ mặt, rụt rè cười cười, khoát tay: "Bỏ đi, bỏ đi, mang đi, coi như dì mời, lần sau đến nữa nha."

 

Tô Đường: ". . . . . ." Nhân thế bất công.