Thập Thế Giáp Trùng

Chương 8

Lần đầu tiên cảm thấy vô cùng buồn bực, lần đầu tiên cảm thấy không biết theo ai, tả hữu trong lòng có một loại cảm giác dục vọng bộc phát. Không thể phủ nhận, lời nói của Thu Nhan Thứ làm trong đầu hắn có một gợn sóng nho nhỏ, đã chậm rãi lan thành sóng lớn đáng sợ.

Càn Khôn cảm thấy hoang mang, loại tình cảm tà ác này tựa hồ không phải bắt đầu từ lúc chính mình bị biếm xuống hạ giới, thậm chí có thể nói thời điểm chính mình vẫn là hoặc thần, liền ở sâu trong nội tâm của mình, này có lẽ chính là nguyên nhân mình không giống với những hoặc thần khác, nói như vậy, đây có lẽ là nguyên nhân khiến hắn cực khổ.

Cố chấp với Phong Ly đã muốn mãnh liệt tới nỗi chính mình cũng sợ hãi, hơn nữa đã dần không thể khống chế được, càng thêm đáng sợ chính là, chình mình đang lo lắng về đề nghị của Thu Nhan Thứ.

Bất luận là thần, hay là người, hay là yêu, làm như vậy đều là tội ác, không thể tha thứ, hơn nữa Phong Ly nhìn như ôn nhu nhưng tuyệt đối là cường đại, hắn có thể dễ dàng xé nát chính mình hiện tại, mà một khi mất đi sinh mệnh, liền không còn có cơ hội…không, nên nói, sẽ không bao giờ…nữa nhớ rõ Phong Ly, nghĩ như vậy, Càn Khôn liền không thể chịu đựng được, đây là kiếp cuối cùng của hắn, cũng là kiếp sống trân quý nhất, hắn không muốn quên, khát vọng luân hồi của hắn hiện tại đột nhiên trở nên đáng sợ.

Không khí đột nhiên giao động làm cho hắn mẫn cảm nhíu mày, hắn che mặt mình, nằm dài trên tháp thượng, trong nháy mắt nội tâm trở nên trầm trọng, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ngươi không hy vọng ta đến?” Chủ nhân thanh âm nhíu mày, chưa từng xem nhẹ sầu lo của Càn Khôn, nhưng này hiển nhiên cũng không phải việc hắn quan tâm: “Nhanh như vậy liền thay lòng đổi dạ, ngay cả gặp cũng không muốn gặp ta?”

Càn Khôn vẫn không nhúc nhích, thấy hắn, ác niệm trong lòng càng ngày càng sôi trào, nếu mình thật sự đem hắn…như vậy chính mình có bao nhiêu hy vọng sống sót?

Phong Ly một chút cũng không biết giãy dụa trong lòng Càn Khôn, hắn chen chúc ngồi trên tháp thượng, ôm thắt lưng Càn Khôn, để cho hắn tựa vào trong lòng ngực của mình, ôn nhu nói: “Làm sao vậy, có gì phiền não sao?” Gần đây hắn càng ngày càng thích sắm vai nhân vật giống như tình nhân, nhìn thấy cái loại si mê yêu say đắm rồi lại cố gắng bảo trì tỉnh táo cùng biểu tình đề phòng trên mặt Càn Khôn khiến cho hắn cảm thấy thập phần sảng khoái, thậm chí đã muốn bắt đầu thích loại nhiệt độ cơ thẻ ấm áp khi dựa sát vào nhau, hắn rất hưởng thụ loại nhu tình nguy hiểm này.

Giống với những lần trước, Càn Khôn trong nháy mắt khi tiếp xúc với thân thể Phong Ly liền cừng ngắc, nhưng rất nhanh lại hóa thành một bãi xuân thủy, khảm vào trong ôm ấp ấm áp của Phong Ly. Nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Phong Ly, lúc đó đột nhiên đau lòng đến lợi hại, chỗ yếu ớt ở sâu trong linh hồn mạnh mẽ cơ hồ như bị đánh, hắn dùng một loại ngữ khí thảm đạm chính hắn cũng không cảm giác được hỏi: “Ly, cho tới bây giờ, ngươi cũng không có một chút nào thích ta sao?”

Phong Ly cúi đầu, liền nhìn thấy chỗ sâu trong nhất trong cặp mắt hoa đào kia mơ hồ hiện lên nước mắt, cái loại cảm giác kỳ quái này lại tới nữa, loại bi thương sâu trong linh hồn, Thiên Càn Khôn tựa hồ cho tới bây giờ cũng không có biết được, vốn là hắn nghĩ không chút nào lưu tình dùng lời nào đả kích Thiên Càn Khôn nhưng liền nghẹn ở cổ hộng, trong lòng cư nhiên sinh ra một tia không đành lòng.

“Thật lâu thật lâu trước kia, ta đã biết ta không thích hợp làm thần, bởi vì ta không thể làm đến vô tình vô ái, ta giống như một phàm nhân tràn ngập thất tình lục dục, lại gióng như một ác ma không khắc chế được tà ác, thời điểm mới vừa trở thành thần, trong lòng ta tràn ngập mê mang, chỉ khắc khắc tuân thủ chức trách của mình, cũng không hề biết rõ chính mình đến tột cùng đang làm những thứ gì.”

Một khi yếu ớt nói ra, giống như không thể dừng lại. Càn Khôn biết không nên cùng Phong Ly nói chuyện đó, nhưng hắn không khắc chế được, tim của hắn hàng ngàn năm qua tựa như xé mở, máu chảy ra ngoài, hắn nghĩ muốn không cần để ý, nhưng miệng vết thương vẫn tồn tại, hơn nữa không cách nào làm cho hắn không thèm để ý.

“Thương đế nhìn ra ta yếu đuối cùng mờ mịt, mà một cái thần là không thể có yếu ớt cùng mờ mịt, hắn sai người đem ta trói vào trên bàn Long trụ, cả ngày lẫn đêm dùng bụi gai Nam Hải quất thân thể của ta, muốn tiêu trừ nội tâm yếu ớt cùng mờ mịt của ta.”

Càn Khôn hốt hoảng cười: “Thế nhưng, trừ khi ta không phải là hoặc thần, trừ khi ta không hề đến nhân giới, hoặc là ta không hề có được thân thể yêu mị mà dơ bẩn này, nếu không mờ mịt này bụi gai Nam Hải như thế nào có thể dễ dàng trừ bỏ? phụ thân chẳng những không có nghĩ đến kết quả, ngược lại chính là, người thừa kế hắn càng ngày càng làm cho hắn thất vọng” Càn Khôn cười đến càng ngày càng lạnh: “Càng về sau, ta chẳng những không có tỉnh lại, ngược lại ta học được oán hận, mà oán hận kia càng ngày càng sâu, càng ngày càng sâu, thẳng đến hoàng toàn sa đọa.”

“Tâm một người không thể bị che giấu” Phong Ly cũng không nhịn được mà thở dài một hơi, trào phúng nói: “Người trên thiên giới trong lòng không thể có mờ mịt, không thể có thất tình lục dục, đây bất quá là lừa mình dối người, nếu như không có thất tình lục dục, kia vì sao có thượng đế, vì sau có thiên hậu, lại vì sao có Thiên Hoa Đào ngươi? Lại vì sao có phụ tử huynh đệ của chư thần trên thiên giới?”

Càn Khôn nghe vậy, cả người chấn động, lời nói của Phong Ly thực sự là một lời làm bừng tỉnh người trong mộng, những người tự xưng là thần này cư nhiên còn không bằng một ác ma trong mắt bọn họ, ác ma hiểu được thế tục đạo lý, nếu như không có thất tình lục dục, tại sao có Thiên Hoa Đào ta? Thiên giới muốn không có thất tình lục dục, nguyên lai lại buồn cười như vậy, nguyên là sai vẫn không phải là ta, căn bản không phải lỗi của ta, ta đây cần gì phải áy náy, làm gì phải cảm thấy bất an vì chuyện mình làm? Thiên giới đã không phải là một nơi tốt đẹp, nó cần phải tiến hành một phen đại cải cách, mà hết thảy liền để ta bắt đầu đi…

“Thời điểm oán hận của một người đã sâu đến ngay cả chính mình cũng không hình dung được, đại khái cũng đã tê dại đi” Tâm tình Càn Khôn tựa như lập tức tốt hơn nhiều: “Đến lúc ta cái gì cũng không muốn nữa, ta liền biến thành Thiên Càn Khôn, mà cái Thiên Hoa Đào bị cột vào bàn Long trụ liền bị người dần dần quên mất, nhưng ta đã không muốn trở thành thần, sinh mệnh thần quá dài, trí nhớ cũng quá sâu xa, dù sao ta cũng nghĩ không ra, làm một thần như vậy, ta chiếm được cái gì…”

“Đây là nguyên nhân ngươi mất tích?”

“Không, không phải mất tích, là bị biếm, là Thiên Càn Khôn bị biếm hạ giới” Càn Khôn nở nụ cười, cười đến lạnh lùng: “Thượng đế không cách nào hướng chư thần bảo Thiên Càn Khôn chính là Thiên Hoa Đào, chính hắn đã không thể đoạn tuyệt thất tình lục dục. Hiện tại nghĩ lại, nếu ta không phải đứa con của hắn, hắn như thế nào lại làm như thế? Nếu Thiên Hoa Đào là Thiên Càn Khôn, như thế nào có cơ hội bị biếm hạ giới? Nếu như không có hắn ngầm đồng ý, Thiên Hoa Đào như thế nào có thể biến thành Thiên Càn Khôn? Này thực là chuyện đáng buồn cười cỡ nào a.”

Phong Ly ôm thắt lưng Càn Khôn, cảm nhận được cả người hắn vì cười mà chấn động, cái loại lãnh khốc cùng tuyệt tình trong lời nói này, đột nhiên làm cho hắn cảm thấy được phi thường không thoải mái: “Càn Khôn, ngươi từng nói ta rất đáng thương, hiện tai, ngươi nói một chút, chúng ta ai đáng thương hơn?”

Càn Khôn đột nhiên thân thể cứng đờ.Phong Ly vừa lòng mà ôm chặt lấy Càn Khôn, nhìn gương mặt xinh đẹp của hắn tái nhợt, hoàng sắc trong đôi mắt liền sáng hơn.

Lửa giận trong nháy mắt liền trào dâng lên.

Càn Khôn không biết mình đang làm gì, dù sao trong lúc đó hắn không thể chịu được Phong Ly đối với mình  khinh mạn, hắn bốc đồng mạnh mẽ đẩy Phong Ly ra,

Phong Ly không thể ngờ hắn lại làm như vậy, có chút chật vật ngã trên tháp thượng, tuy rằng không có khả năng bị thương, nhưng khi hắn nhìn đôi tay trống trơn của mình, lại nhìn Càn Khôn tràn ngập giận dữ, đột nhiên lúc đó dường như cả người tay đổi, ánh mắt lập tức liền âm trầm.

Hai tay không tự giác hạ xuống, sau đó nắm lấy, gắt gao dán tại hai bên thân thể. hắn không nhanh không chậm đứng dậy, con ngươi màu tro ánh vàng hạ xuống, dùng một loại thanh âm mềm nhẹ đáng sợ nói: “Thiên Hoa Đào, ngươi có phải hay không cảm thấy rằng bản Ma quân tính tình thật quá tốt?”

Càn Khôn không biết chuyện gì xảy ra? Nhưng theo bản năng hắn cảm giác được chính mình đã làm bộc phát sự đáng sợ trong nội tâm của Phong Ly, hắn không khỏi tự động lui ra phía sau từng bước, cảnh giác mà nhìn về phía Phong Ly đang mang biểu tình hờ hững, trong nháy mắt, hắn mạnh mẽ xoay người hướng cửa tẩm cung chạy đi.

Nhưng rất nhanh, phía sau bị một đôi tay thon dài nhưng hữu lực nắm lấy, cả người bị đè trên mặt đất, xương cốt một trận đau đớn, nhưng mà đây không phải chuyện đáng sợ nhất, người bình thường nhìn như ôn nhu đôi tay đang đặt trên cổ hắn hung hăn nắm lấy cổ họng hắn, cũng tàn nhẫn nắm chặt lại, hắn nghe được xương cốt của mình phát ra âm thanh vỡ tan, giờ khắc này hắn đột nhiên rõ ràng lĩnh ngộ được, chính mình vô tâm xúc phạm tới lòng tự trọng của Ma quân tàn khốc cao ngạo.

“Ngươi có biết hay không, ta ghét nhất bị người khác đẩy ta?” thanh âm Phong Ly nghe thị huyết mà tàn bạo, “Ta lớn như vậy, việc chán ghét nhất chính là người khác đẩy ta. Thiên Hoa Đào, ngươi có phải hay không đã quên thân phận của mình, đừng tưởng rằng ta đối với ngươi hảo, liền dám tùy tiện khiêu chiến quyền uy của ta, ta cho ngươi biết, thời điểm khi ta muốn ôm một người, trừ phi chính mình buông ra, nếu không là tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào chủ động đẩy ta ra, ngươi có nghe rõ không, tuyệt không cho phép!”

Càn Khôn không biết vì cái gì Phong Ly lại phản ứng mạnh như vậy, chỉ là một động tác nho nhỏ, vì cái gì Phong Ly lại không thể chịu được người khác đẩy hắn ra? Thế nhưng sau khuôn mặt cuồn nạo của hắn, lại toát ra một loại biểu tình yếu ớt. Chính mình không chừng rất nhanh sẽ bị giết, trong lòng đột nhiên nhuyễn lại. Ta không phải cố ý. Hắn muốn nói, thế nhưng những lời này lại giữ trong lòng, không thể nói ra miệng.

Thế nhưng, Phong Ly, ta không thể chết được, ta luyến tiếc chết, lại càng không nguyện chết dưới sự phẫn nộ của ngươi, nguyên la trong lòng ngươi cũng có bi thương ta không biết.

Phong Ly hoàn toàn không biết hành động cuồng bạo của Phong Ly đối với Càn Khôn tạo thành thương tổn, lý trí của hắn bị bao phủ trong quá khứ.

Trong trí nhớ hắn luôn một lần lại một lần bị người đẩy, thẳng đến khi hắn không bao giờ…nữa có thói quen chủ động ôm người khác, trong trí nhớ, mội lần hắn bị người khác ôm, hai tay hắn luôn gắt gao dán lại bên cơ thế, cũng không biết như thế nào đáp lại.

Này hết thảy đều bởi vì hắn bị đẩy ra, bởi bì hắn luôn bị đẩy ra, cho nên hắn thể phải làm cho mọi người đều chủ động thân cận hắn, chủ đọng ôm hắn, không bao giờ …đẩy hắn ra nữa.

Gian nan giơ lên một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay Phong Ly đang nắm lấy cổ mình. Càn Khôn do dự một lát, vẫn là dùng móng tay hung hăng đẩy xuống, bởi vì hắn không thể lại chần chờ, còn chần chờ hắn liền mất mạng.

Một trận đau đớn kịch liệt như bị độc xà cắn bén nhọn trôi qua nhanh chóng từ cánh tay chuyển vào tim, toàn thân đột nhiên tê dại. Phong Ly còn không biết chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy khí lực toàn thân lập tức tiêu thất khỏi thân thể, đến nỗi làm cho hắn chật vật ngã xuống trên người Càn Khôn, tay cũng tự nhiên mà buông lỏng ra.

“Ngươi làm cái gì?” Phong Ly rống giận, thần trí thanh tỉnh một ít, hắn có ý nhúc nhích, lại phát hiện thần kinh cao thấp trong cơ thể không chịu khống chế của chính mình. sao lại thế này? Thiên nhân ma tam giới có rất ít đồ vật có thể gây tổn thương cho hắn, hắn bách độc bất xâm, lại thêm có pháp lực bảo vệ, hắn nghĩ không ra có cái gì có thể làm cho hắn không thể nhúc nhích.

Càn Khôn ho sặc sụa, đảo Phong Ly lại, quỳ xuống đất, lấy tay sờ sờ yết hầu, xương nhất định bị thương, mí mắt một mảnh ướt át, lấy tay sờ, tất cả đều la vết máu.

Hắn quay đầu nhìn Phong Ly, Phong Ly cũng nhìn hắn, thần trí hiển nhiên đã thanh tỉnh, biểu tình lại trở nên phi thường xa cách, thật giống như bộ dạng lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn. Nháy mắt trong lòng tràn đầy ủy khuất, nước mắt theo hai má chảy xuống, đôi mắt đầy máu, có vẻ thập phần thê thảm.

Phong Ly không hề cử động, cũng không chút nào áy náy, ánh mắt nhìn về phía Càn Khôn càng ngày càng xa lạ: “Xem ra là ta sơ ý, Thiên Hoa Đào, quả nhiên là danh bất hư truyền, hiện tại ta rơi vào tay ngươi, ngươi muốn thế nào?”

Nhìn đôi mắt ôn nhu một lần nữa mang theo lạnh nhạt cùng nụ cười bên khóe miệng, lúc đó đột nhiên Càn Khôn cảm thấy vô cùng sợ hãi, hết thảy đã muốn trở lại như trước sao? Hết thảy lại muốn bắt đầu lại rồi sao? Hắn cố gắng lâu như vậy, mới khiến nụ cười ôn nhu bình tĩnh của Phong Ly mang theo một tia ấm áp, lại vì lần đánh lén bấc đắc dĩ này, khiến cho một chút tín nhiệm vất vả mới có được trong lúc bọn họ là tình nhân lẫn địch nhân biến mất không còn bóng dáng tăm hơi?

Hắn biết lấy pháp lực hiện tại của hắn, muốn chế trụ Phong Ly là không có khả năng a, nếu không phải bởi vì Phong Ly đối hắn căn bản không có phòng bị, cho dù hắn có loại độc tố đối phó được Phong Ly, cũng sẽ không có cơ hội xuống tay.

“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ta chỉ là không muốn chết” Càn Khôn mạnh mẽ bổ nhào trên người Phong Ly, thất kinh: “Ly, ta không phải sợ chết, lại càng không muốn phản kháng ngươi, nhưng đây đã là thập thế a, là cơ hội duy nhất của ta, nếu ta chết, ta sẽ không thể nhìn thấy ngươi, về sau cũng vĩnh viễn sẽ không nhớ rõ ngươi, ta chỉ là sợ mất đi ngươi a.”

“Hiện tại nói việc này có ích lợi gì?” Phong Ly vẫn là cười, ôn nhu mà tàn khốc:

“Hiện tại ngươi chế trụ ta, ta không có gì để nói, với thiên giới mà nói, ngươi lập công lớn, giết ta, sau đó đào tẩu cũng sẽ không có người phát hiện. Lại nói tiếp, này là lỗi của ta, ta cư nhiên có thói quen thời điểm đến nơi của ngươi không mang theo người hầu, cũng chưa bao giờ nghĩ muốn ở chung quanh Thiên Hoa Đào bố trí ám vệ…”

Trong lòng Càn Khôn càng thêm khó chịu, “Ngươi vì cái gì lại nói như vậy? Ta chưa từng nghĩ muốn giết ngươi, ta chỉ là không muốn để cho ngươi giết ta mà thôi…”

Trong ánh mắt phong ly ám quang chợt lóe: “Nếu ngươi thật sự không muốn giết ta, như vậy liền cởi bỏ trói buộc trên người ta”

“Nếu ta hiện tại cởi bỏ, ngươi lại đang nổi nóng, nhất định sẽ giết chết ta” Càn Khôn lắc đầu, “Ly ngươi bình tĩnh một chút, hãy nghe ta nói, ta sẽ không thương tổn ngươi, ta biết đây là may mắn, ta cũng không có năng lực chế trụ ngươi lần thứ hai, ta chỉ cầu ngươi bình tĩnh nghe ta nói, không cần giận chó đánh mèo với ta, ta không biết vì cái gì ta đẩy ngươi ra ngươi lại phản ứng mạnh như vậy, thế nhưng ta thật không phải cố tình, ta thề về sau tuyệt không đẩy ngươi ra, ngươi tha thứ ta được không?”

“Tha thứ ngươi?” Phong Ly lạnh nhạt cười: “Không, là ta thỉnh cầu ngươi tha thứ ta mới đúng.”

“Không, Ly, không cần nói như vậy, van cầu ngươi không cần nói như vậy” Biểu tình trên mặt Phong Ly càng bình tĩnh, càng lạnh nhạt, Càn Khôn lại càng cảm thấy được tình huống không ổn.

“Tốt lắm, không cần nói nữa, trên mặt ngươi chảy máu” Phong Ly cũng không giãy dụa: “Không cần trông chừng ta, chính mình trị liệu một chút đi, chút ngoại thương ấy hẳn là không làm khó dễ ngươi”

Càn Khôn nhìn Phong Ly bình tĩnh mà nhắm mắt lại, nhưng hắn biết Phong Ly không bao giờ…tín nhiệm hắn nữa, hết thảy sẽ trở lại như trước. Không, hắn không muốn như thế, hắn cũng không có thể chịu đựng được như thế, hắn phải nghĩ ra biện pháp. Hắn dùng ống tay áo lau máu trên mặt, vẫn ngồi chồm hổm tại chỗ không nhúc nhích.

Một mảnh bình tĩnh.

Càn Khôn trái lo phải nghĩ, cũng nghĩ không ra biện pháp gì để giải quyết hiểu lầm trước mắt.

Phong Ly vẫn nhắm mắt lại đột nhiên lẳng lặng nói: “Nếu không ngại, có thể hay không nói cho ta biết, ngươi là dùng biện pháp gì đem ta chế trụ a? Ta nghĩ không ra tam giới có thứ gì có thể làm cho ta không thể động đậy.”

“Là phấn hoa, còn có máu ta” Càn Khôn nhắm mắt: “Nếu ngươi không làm ta đổ máu, nếu khi ngươi tiến vào không có dính phấn hoa đào bên ngoài, ta nghĩ ta không có cách nào chế ngụ ngươi.”

Lại là một trận trầm mặc.

“Thực xin lỗi” Phong Ly đột nhiên lại nói: “Có lẽ ta vẫn là có chút lừa mình dối người, Hoa Đào, ta nghĩ ta là có chút thích ngươi, nếu không ta cũng sẽ không tham luyến nhiệt độ cơ thể của ngươi, bất quá, hết thảy đều chấm dứt đi, chúng ta đã định là địch nhân, ngươi là Thiên Hoa Đào, là đứa con của thượng đế; mà ta là Phong Ly, là vương ma giới, ta yêu thích ngươi, hơn nữa ta cũng cần một đối thủ, chuyện gì dễ dàng có được đối với ta không có tính hấp dẫn, ngươi muốn vị trí thượng đế, ta giúp ngươi, ta thậm chí nguyện ý cho ngươi thời gian hai trăm năm tu luyện, hai trăm năm sau, ta sẽ không nương tay, đến lúc đó, hy vọng ngươi có thể làm một thượng đế có thể so sánh với ta.

“Có ý tứ gì?” Càn Khôn kinh hãi.

“Ta không cần nhược điểm, đặc biệc không cần một địch nhân trở thành nhược điểm của ta, thống nhất thiên nhân ma tam giới là tâm nguyện của ta, ta không có khả năng buông ta, ta có thể chờ, nhưng ta không nghĩ có việc gì ngoài ý muốn, ngươi đi đi, đi nơi nào cũng tốt…ta không muốn gặp lại ngươi” Phong Ly ngơ ngác mà nhìn Càn Khôn một hồi lâu, mới nói: “Ta không muốn lại chịu ảnh hưởng của ngươi…”

Trong nháy mắt, Càn Khôn cảm thấy trời đất sụp đổ, chẳng lẽ hắn chờ lâu như vậy lại chờ được kết quả như vậy! thời điểm đối mặt với tình cảm, Phong Ly cư nhiên lựa chọn trốn tránh.

“Không, ngươi không thể như vậy!” Mạnh mẽ nắm lấy áo Phong Ly, dùng sức lay động: “Ta không cho phép ngươi như vậy! Ngươi có biết ta chờ bao lâu không? Ta chờ bảy trăm năm! Phong Ly, ngươi nhu nhược, ngươi thân là quân vương ma giới, ngay cả tình cảm của mình cũng không dám thừa nhận sao?”

“Cái cảm tình gì?” Phong Ly lạnh lùng nói: “Còn chưa tới bước kia, ngươi nghĩ rằng ta yêu thương ngươi sao? Hừ, yêu là cái gì? Thật buồn cười, ta chẳng qua thừa nhận có điểm động tâm, ngươi liền lập tức thăng chức thành yêu sao? Thiên Hoa Đào, ngươi có biết xấu hổ hay không a?”

“Đoàng!” Một tiếng giòn vang, hai người đều sửng sốt.

Càn Khôn nhìn nhìn tay của mình, lại nhìn nhìn hồng ngân rõ ràng trên mặt Phong Ly, hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào.

Nhưng thật ra Phong Ly rất bình tĩnh kiềm chế: “Cũng tốt, ngươi là người đầu tiên dám đánh ta, ta cũng không so đo, xem như là trả là món nợ ta làm ngươi bị thương vừa rồi, từ nay về sau chúng ta liền không thiếu nợ nhau.”

“Không thiếu nợ nhau?” Càn Khôn lập lại một lần, đột nhiên nở nụ cười: “Phong Ly, ngươi thiếu nợ ta, người còn trong sạch sao? Ta đối ngươi như vậy, ngươi một chút cảm động cũng không có, ngươi như thế nào không làm…ta thất vọng? ngươi lấy cái gì trả cho ta?”

“Chê cười, mỗi người yêu ta, ta đều phải hồi báo, kia như thế nào đến phiên Thiên Hoa Đào ngươi?” Phong Ly cười lạnh: “hoặc là giết ta, hoặc là thả ta, đừng lại đóng kịch với ta, hàng ngày cùng ngươi diễn, ta cũng phiền.”

“Ta diễn trò?” Càn Khôn đã không rõ trong lòng mình là cảm giác gì, hắn cảm thấy phẫn nộ đã không thể khống chế chính mình, hắn chưa từng tức giận như vậy, Phong Ly đem tình cảm của hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân, hắn rốt cuộc đã làm việc ti tiện gì, như thế nào lại đưa mình đến cửa cho hắn chà đạp? Thế nhưng hắn chính là không cam lòng, Thiên Hoa Đào hắn cũng không phải tốt đẹp như vậy, hắn mặc kệ, hắn thích Phong Ly, Phong Ly phải thích hắn, hắn không cho phép Phong Ly không thích hắn, hắn không cho phép: “Cho dù là diễn trò,Phong Ly, ngươi nghe cho rõ, ngươi muốn bỏ ta qua một bên, không có cửa đâu.”

Phong Ly dứt khoát nhắm mắt lại, lười nhìn hắn.

Như vậy, Càn Khôn càng phát hỏa, nhưng hắn vẫn là nhịn lại, hạ thanh âm: “Ly, ta cầu ngươi, không cần bực tức với ta, ta là thực sự rất yêu ngươi, ngươi vì cái gì lại không đối ta khoan dung một chút? Ngươi rốt cuộc như thế nào mới chịu tha thứ cho ta, ngươi nói cho ta biết.”

“Buông, sau đó cút khỏi ma giới.”

“Ngươi…” Càn Khôn bỗng nhiên đứng lên, tức giận nói: “Phong Ly, tuy rằng ta rất yêu ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta yêu đến không có nguyên tắc, không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nhẫn nại của ta cũng có giới hạn.”

Đối mặt với lửa giận của Càn Khôn, Phong Ly chỉ lộ ra một nụ cười ôn nhu đến ngay cả tâm cũng muốn hòa tan, đôi mắt màu tro ánh vàng nhu tình mê mẩn chết người, môi khẽ mở, chỉ nói một chữ: “Cút”.

Càn Khôn cảm thấy được lúc đó thần kinh trong đầu đột nhiên đứt đoạn, trong ánh mắt một mảng đỏ như máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nghĩ hảo hảo cùng ngươi ở chung, ta nghĩ ôn nhu đối đãi ngươi, thế nhưng vì cái gì ngươi lại không hiểu, vì cái gì lại đối ta tàn nhẫn như vậy? Đây là ngươi bức ta” nói xong, đưa tay tiến vào tìm tòi trong vạt áo Phong Ly.

“Ngươi làm gì?” Phong Ly sửng sốt.

“Làm gì?” Càn Khôn lộ ra một nụ cười giả dối, “Ma quân ngươi nhìn mà không rõ sao? A, bất quá cũng khó trách, quân vương ma giới của chúng ta còn hồn nhiên như thế, làm sao có thể biết được chuyện này?”

Phong Ly biến sắc, hắn cũng không phải đứa ngốc, không nếm qua thịt heo nhưng cũng từng thấy heo qua đường a, đặc biệt là hắn sinh ra ở địa phương đầy dục vọng này,hắn rống giận “Ngươi dám!”

“Hừ, ngươi xem ta có dám hay không” Càn Khôn không chút do dự kéo vạt áo Phong Ly: “Phong Ly, ngươi chọc giận ta có biết hay không? Hết thảy này đều là ngươi tự tìm a, ta đối ngươi trăm điều thuận, nhu tình đối đãi ngươi ngươi không muốn, còn muốn đuổi ta đi, một khi đã như vậy, ta liền trực tiếp chăm sóc ngươi.”

“Ngươi dám! Ta không phải không thể giết ngươi!” Trên mặt Phong Ly xuất hiện kinh hoảng, tiếng rống giận vang trời, hiện tại mặc cho ai nhìn thấy bộ dáng chật vật của hắn, cũng không có khả năng nghĩ hắn chính là vị ma quân ôn nhu như nước.

“Nếu không chiếm được lòng của ngươi, có người của ngươi cũng là tốt rồi. Ngươi đối ta tuyệt tình như vậy, ta cũng không hề gì” Tay Càn Khôn vẫn không ngừng, bàn tay tiến vào áo lót của Phong Ly, trực tiếp vuốt ve trên da thịt như tơ của hắn.

“Ngươi dám, ngươi dám! Thiên Hoa Đào,ta không phải không thể giết ngươi! Ta không phải không thể giết ngươi!” Biểu tình của Phong Ly có thể dùng thất kinh để hình dung: “ngươi dám chạm ta một chút, ngươi…”

“Chạm đều đã chạm, còn có cái gì dám hay không?” Càn Khôn cũng không có nhẫn nại cùng Phong Ly lằng nhằng. Hắn biết hắn không có khả năng đem Phong Ly giam cầm cả đời, độc tố của phấn hoa này, cho dù hiệu quả, nhưng một canh giờ sau cũng sẽ chậm rãi biến mất, mà một khi Phong Ly khôi phục năng lực, tuyệt sẽ không bỏ qua mình, một khi đã như vậy, còn không bằng đánh cuộc một phen, hắn đánh cuộc một khi đối với Phong Ly như vậy, tuyệt không cam lòng giết chết hắn đơn giản như vậy, chỉ cần Phong Ly không có dưới cơn nóng giận giết hắn, hắn liền có cơ hội, hắn không sợ tra tấn, hắn chính là không muốn chết.

Huống chi, có thể có được Phong Ly, là giấc mộng bảy trăm năm qua của hắn, đến giờ phút này, còn chần chờ cái gì?

Phong Ly muốn giãy dụa, nhưng là hắn không thể khống chế thân thể chính mình, pháp lực cường đại của hắn bị loại độc tố này áp chế giống như biến mất, hắn chưa từng nghĩ tới, có một người hắn sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế.

Hắn trừng Càn Khôn, đã không có cách nào lại duy trì vẻ ôn nhu của hắn, hắn giống như một nữ nhân sắp thất thân, vừa nói vừa mắng, lại rống lại nháo, tôn nghiêm gì đó của Ma quân, phong độ gì đó của Ma quân, còn có mặt nạ ôn nhu duy trì hơn một ngàn năm qua của hắn cũng đều vỡ tan đến một tia cũng không còn.

“Ly, chỉ có ở trước mặt ta, ngươi mới có thể tự nhiên như vậy, không còn là quân vương cao cao tại thượng, mà là thiếu niên ôn nhu mà ta yêu” Đối diện với tức giận mắng chửi của Phong Ly, vui sướng trong mắt Càn Khôn càng thêm rõ ràng: “Ngươi cũng là có cảm xúc, ngươi có biết hay không, mỗi lần nhìn thấy biểu tình vừa bình tĩnh vừa ôn nhu của ngươi, ta liền cảm thấy đau lòng, ta không muốn ngươi trở nên lạnh lẽo cùng cô độc như vậy, ta muốn ngươi biết, ta nguyện ý cùng ngươi, nguyện ý hiểu rõ ngươi. Ly, thử dựa vào ta, tín nhiệm ta, yêu ta, sẽ không khó khăn, chỉ cần ngươi nguyện ý, một chút cũng không khó khăn.”

“Biến thái!” Phong Ly mắng to, hắn như thế nào chưa từng phát hiện, tâm lý của Thiên Hoa Đào này đã biến thái đến lợi hại như vậy?

“Ly, đừng như con nít, mặc kệ ngươi mắng ta như thế nào, ta hôm nay nhất định muốn ngươi. ” Càn Khôn cúi người xuống, mê muội ngửi mùi hương trên người Phong Ly, quỳ xuống hôn lên da thịt như ngọc thạch của hắn, hai tay mảnh khảnh nhỏ bé ở trên thân thể của hắn làm càn di chuyển,  “Cho dù tương lai ngươi giết chết ta, hoặc là tra tấn ta, ta cũng muốn ngươi vĩnh viễn nhớ rõ, ta từng chiếm lấy ngươi, hơn nữa ta tin tưởng, trừ bỏ hôm nay, ngươi sẽ không cho bất cứ kẻ nào chiếm được ngươi, cho nên trong sinh mệnh của ngươi ta sẽ trở thành người duy nhất có được ngươi.”

Phong Ly một trận run run, không biết là bị lời nói Càn Khôn làm cho tức giận hay là bởi vì đối chuyện kế tiếp sắp xảy ra mà cảm thấy sợ hãi. Hắn lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, ác độc nói: “Ngươi đừng ghê tởm như vậy có được không, lời ngươi nói chỉ làm ta nghĩ muốn ói.”

“Ngươi…” Càn Khôn chán nản: “Ngươi là đại đầu gỗ không hiểu phong tình” hung hăng ở lòng ngực của hắn căn một cái, hiện ra một dấu răng thẫm máu.

Phong Ly có lẽ cũng biết không thể tránh né, dứt khoát hờ hững nhắm hai mắt lại

Càn Khôn một trận tức giận, một khi đã như vậy, hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Trước kia, là hắn rất dung túng Phong Ly, cũng là chính hắn đã yêu đến say mê, ngược lại đánh mất chính mình, làm cho Phong Ly xem thường mình, từ hôm nay trở đi, hắn muốn cho Phong Ly biết đến tột cùng Thiên Hoa Đào là dạng người gì.

Hắn xoay mặt Phong Ly, bắt buộc hắn nhìn mình, sau đó gằn từng tiếng nói: “Phong Ly, nhìn rõ xem ta là ai, chúng ta sẽ không đơn giản mà chấm dứt như vậy, ngươi không thể chấm dứt, ngươi vĩnh viễn đều không thể quên ta, ta cũng sẽ không cho phép ngươi quên.”

Phong Ly nhìn khuôn mặt quyến rũ của Càn Khôn, đuôi lông mày vì khuôn mặt ửng hồng cũng trở nên tiên diễm tà mị, rõ ràng nhìn dung nhan hắn hẳn là rất chật vật, đột nhiên cũng trở nên chói mắt, đôi mắt hẹp dài lộ ra thần thái khiếp người, làm cho người ta không dám nhìn gần.

Phong Ly nheo mắt, trong sự khiêu chiến nguy hiểm của ác thú này làm cho hắn ngay cả tình cảnh của mình cũng đã quên mất.

“Ngươi là của ta” Càn Khôn kết luận.